Chương 2: Quyết chí cầu trường sinh

Trong bóng tối, từng dòng chữ nhỏ và hình ảnh khác nhau tuần tự hiện lên.

[Bạn đã trở về Lưu Điểm. Vì mừng rỡ như điên, bạn đã làm một số chuyện khác người, thẩm thẩm của bạn suýt kéo bạn tới chỗ bà đồng trong thôn xin nước trừ tà.]

[Cách ngày thi Hương nửa năm, bạn học ngày học đêm tại nhà. Bởi vì đã biết trước đề thi, bạn tỏ ra tự tin cao độ. Thẩm thẩm tuy hay la mắng bạn nhưng rất ủng hộ bạn học hành đỗ đạt.]

[Đệ đệ của trưởng thôn từ lâu đã ngấp nghé đồng ruộng tổ truyền nhà bạn, âm thầm chèn ép. Thẩm thẩm thân là đàn bà, tuy cố gắng kháng cự nhưng không có hiệu quả. Bạn thi triển kế nhỏ giải quyết việc này, khiến thẩm thẩm nhìn bạn bằng con mắt khác.]

[Nửa năm sau, bạn tham gia thi Hương, mặc dù chỉ đạt thứ hạng ngoài 30 nhưng cũng trong nhóm chót đỗ cử nhân, rạng rỡ tổ tông.]

[Năm 2 sau Lưu Điểm, bạn đi Huyền Kinh tham gia thi Hội. Vì đã biết đề thi nên bạn đỗ điểm cao. Cũng sau đó, bạn phát huy xuất sắc trong kỳ thi Đình, đỗ hàng nhị Giáp, được ban danh Tiến sĩ.]

[Bạn tạo dựng quan hệ tại Huyền Kinh, cuối cùng đạt được mong muốn, nhận được chức Huyện lệnh Ôn huyện Giang Nam.]

[Năm 3 sau Lưu Điểm, bạn về nhà đón thẩm thẩm đi đảm nhiệm Huyện lệnh Ôn huyện. Bạn bắt đầu âm thầm bồi dưỡng tổ chức thành viên thân tín. Cùng năm, bạn dẫn dắt thuộc hạ đi vào núi sâu, tìm được mấy chỗ khoáng sản trong trí nhớ đời trước.]

[Năm 3 sau Lưu Điểm, bạn chế tạo thành công một số thuốc nổ và súng mồi lửa. Thuộc hạ thử nghiệm súng, tiêu diệt thành công một nhóm sơn tặc lân cận.]

[Năm 5 sau Lưu Điểm, Giang Nam có hạn lớn, dân chạy nạn khắp nơi. Bởi vì sớm khởi công xây dựng thuỷ lợi, kiến tạo guồng nước dẫn lưu nên Ôn huyện bạn quản lý vẫn chưa chịu ảnh hưởng lớn. Cùng năm, một nhóm dân chạy nạn tạo phản tập thể, đánh vào phủ Lang Gia Vương. Bạn dẫn binh chạy tới đúng lúc, cứu cả nhà Lang Gia Vương. Lang Gia Vương cảm kích bạn tột độ.]

[Năm 6 sau Lưu Điểm, bạn được thăng làm Tri phủ Giang Hoài phủ. Cùng năm, bạn lấy con gái của Lại bộ Thị lang đương triều về làm vợ.]

[Năm 7 sau Lưu Điểm, Giang Nam đạo bỗng nhiên có nạn châu chấu, lương thực thu thiếu. Chỉ có nơi bạn quản lý là bị ảnh hưởng nhỏ nhất. Cùng năm, thê tử của bạn sinh ra một đứa con trai.]

[Năm 8 sau Lưu Điểm, thuộc hạ của bạn chế tạo thành công súng hoả mai.]

[Năm 10 sau Lưu Điểm, Lang Gia Vương phi hạ sinh một đứa con, bạn tự thân đến chúc mừng, dâng tặng lễ vật đã dày công chuẩn bị.]

[Năm 15 sau Lưu Điểm, hoàng thượng bỗng dưng mắc phải bệnh hiểm nghèo, trước khi băng hà, triệu Lang Gia Vương vào kinh truyền ngôi. Lang Gia Vương kế vị, đổi niên hiệu Tuyên Cảnh.]

[Năm 16 sau Lưu Điểm, Tuyên Cảnh Đế triệu bạn vào kinh, đề bạt bạn làm Binh bộ Thị lang. Cùng năm, phản loạn đồng thời xảy ra khắp nơi, Tuyên Cảnh Đế lệnh cho bạn dẫn quân đi bình định.]

[Năm 18 sau Lưu Điểm, bạn bôn ba khắp nơi, cuối cùng quét sạch quân phản nghịch. Sau khi về kinh, Tuyên Cảnh Ðế thu hồi binh quyền của bạn, đề thăng bạn làm Binh bộ Thượng thư, làm Thái sư dạy dỗ Thái tử.]

[Năm 20 sau Lưu Điểm, Hoàng hậu bị buộc tội dùng Vu cổ. Tuyên Cảnh Ðế giận dữ, giam nàng vào lãnh cung. Thái tử tự mình tìm bạn cầu cứu, bạn quyết đoán nhận lời. Trong quá trình tra hỏi, loại trừ, bạn tìm thấy chứng cứ Hi phi vu hại Hoàng hậu, trả lại sự trong sạch cho nàng. Tuyên Cảnh Ðế tru di tam tộc Hi phi nhưng không thả Hoàng hậu ra khỏi lãnh cung.]

[Năm 21 sau Lưu Điểm, có người âm thầm tố cáo bạn mưu phản, dâng lên chứng cứ năm đó bạn tự ý khai thác khoáng sản, nắm trong tay một nhóm vũ trang. Bạn vô cùng sợ hãi, dâng thư thỉnh tội. Tuyên Cảnh Ðế cách chức Thượng thư, chỉ để cho bạn dạy dỗ Thái tử.]

[Năm 23 sau Lưu Điểm, Tuyên Cảnh Ðế đi Xuân thú (1), bỗng xúc động trong lòng, quyết định về thăm phủ Lang Gia Vương Giang Nam đạo.]

(1): tiệc săn bắn mùa xuân

[Năm 24 sau Lưu Điểm, Tuyên Cảnh Ðế thăm thú Giang Nam, lệnh cho bạn tiếp đãi. Hắn du sơn ngoạn thuỷ tại Giang Nam, còn thuận tiện đi xem mấy cái mỏ mà bạn đã khai thác lén năm đó.]

[Năm 25 sau Lưu Điểm, Tuyên Cảnh Đế thăm Giang Nam lần 2. Lần này, hắn không mang bạn theo. Ba tháng sau, bạn ngầm nhận được tin tức, có người tố giác việc bạn lén đi lãnh cung vấn an Hoàng hậu. Cùng năm, Tuyên Cảnh Ðế đang trên đường về kinh thì bị ám sát. Tin tức truyền đến khiến Huyền Kinh rung động. Chúng quan viên mời Hoàng hậu ra khỏi lãnh cung. Sau đó, Thái tử kế vị, niên hiệu Khang Ninh.]

[Năm 26 sau Lưu Điểm, bạn được thăng làm Thái sư, dẫn đầu các Đại học sĩ nghị chính (2), địa vị cao cả. Hoàng đế còn nhỏ tuổi nên luôn ỷ vào bạn. Nhân cơ hội này, bạn chia bè kéo phái đấu đá lẫn nhau, lập nên vây cánh nòng cốt trong Triều.]

(2) bàn việc nước, hoạt động vua thần khi xưa.

[Năm 27 sau Lưu Điểm, thẩm thẩm của bạn qua đời. Lần thứ hai trong đời, bạn nảy sinh suy nghĩ truy tìm trường sinh, cho người đi khắp nơi dò tìm tung tích của Tiên nhân.]

[Năm 28 sau Lưu Điểm, Hoàng đế trưởng thành. Quyền thế của bạn ngày một tăng, cả triều hầu như đều nằm trong tay bạn.]

[Năm 30 sau Lưu Điểm, người trong thiên hạ chỉ biết Thái sư, chẳng biết Hoàng đế!]

[Năm 31 sau Lưu Điểm, Thái hậu mang thai, triệu bạn vào cung gấp, bàn bạc đối sách. Bạn vui mừng, rước Thái hậu về phủ Thái sư để chăm sóc. Cùng năm, Thái hậu sinh cho bạn một đứa con trai.]

[Năm 33 sau Lưu Điểm, bạn một mình vào triều, bị thị vệ thân tín của Khang Ninh Đế bao vây. May mắn được dị bảo trợ giúp, nhặt về một mạng. Bạn giận dữ, muốn giết vua tự lập. Nhưng dưới sự cầu xin của Thái hậu cùng quần thàn khuyên lơn, bạn không ra tay. Bạn giết sạch cận thần của Hoàng đế. Từ nay về sau, Khang Ninh Đế chỉ còn cái tên chứ không có thực quyền.]

[Năm 38 sau Lưu Điểm, Khang Ninh Đế buồn sầu mà mất. Bạn lập con trưởng lên làm vua, thay niên hiệu Long Xương.]

[Năm 40 sau Lưu Điểm, Thái hậu mắc bệnh qua đời. Bạn ngày càng sốt ruột cầu tiên.]

[Năm 45 sau Lưu Điểm, thê tử của bạn qua đời.]

[Năm 46 sau Lưu Điểm, con trai cả của bạn qua đời vì bạo bệnh.]

[Năm 48 sau Lưu Điểm, sau nhiều năm tìm tiên không kết quả, bạn buông tha ý định này.]

[Năm 50 sau Lưu Điểm, Hai vị Tiên nhân từ Vực Sâu đi về phía đông, phá huỷ Huyền Kinh trong chớp mắt, bạn may mắn nhặt về một mạng.]

...

[Lần mô phỏng này đã kết thúc.]

[Bạn có thể giữ lại một trong các mục dưới đây:

Một vật phẩm trong lần mô phỏng này.

Cảnh giới tu hành trong lần mô phỏng này.

Giữ lại ký ức của một thuộc hạ thân tín. Ký ức này có thể để cho người đó kế thừa.

Bỏ quyền chọn, tiến độ nạp năng lượng nhanh hơn.]

Lý Phàm khôi phục ý thức, phát hiện bản thân đang ở trong thư phòng đơn sơ của mình.

Nhìn cảnh vật xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, những kinh lịch trong mấy thập kỷ xoẹt qua trong đầu, Lý Phàm không thể không cảm khái: "Rốt cuộc là chân thực biến thành hư ảo, hay mọi thứ đều là mô phỏng, chân thực đến mức có thể tạo thành ảo giác? Có lẽ là đến một mức nào đó, ảo giác và chân thực sẽ không còn ranh giới nữa."

Có điều, Lý Phàm cũng không phải là kẻ gàn dở nên không suy nghĩ nữa. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi tập trung suy nghĩ về 4 lựa chọn trước mắt.

Lựa chọn 1 và 2 thì không nói làm gì, nếu Lý Phàm đã bước lên con đường tu hành thì hai lựa chọn này rất có lợi. Đáng tiếc, kiếp trước Lý Phàm cũng chỉ là phàm nhân nên chẳng có cảnh giới tu hành gì.

Còn về phần vật phẩm có giá trị thì e chỉ có ngọc tỷ truyền quốc là đáng cân nhắc.

Nhưng đó cũng là thứ vô dụng, là vật chỉ mang đến tai hoạ.

Về phần lựa chọn 3, để người khác giữ lại ký ức của lần mô phỏng này...

Phút chốc, trong đầu Lý Phàm hiện lên mấy hình ảnh.

Cuối cùng, hắn cũng lắc đầu.

Nói cho cùng, lòng người vẫn là thứ khó dò nhất. Không ai biết, nếu một người đột nhiên có được ký ức của vài thập niên thì sẽ thay đổi như thế nào.

Hiện giờ, “Hoàn Chân” vẫn chưa nạp năng lượng xong, mình vẫn chỉ là một tên thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu xảy ra bất trắc gì thì chẳng có tiền vốn để làm lại.

Cho nên, lúc này vẫn là nên ổn trọng làm đầu.

Vậy thì chỉ còn lại một lựa chọn mà thôi.

“Hoàn Chân” muốn biến thực thành hư thì cần phải nạp năng lượng.

Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của Lý Phàm, việc nạp năng lượng này cần phải tích luỹ trong thời gian dài, ước chừng phải 20 năm sau mới có thể đầy.

Sau khi nạp đến 200% thì năng lượng không tăng lên nữa.

Hơn nữa, khi Lý Phàm chịu sự đả kích trí mạng, “Hoàn Chân” sẽ tiêu hao năng lượng để tự động hộ thể. Đây cũng là nguyên nhân vì sao kiếp trước Lý Phàm có thể mấy lần hoá nguy thành an.

Vậy nên, số 4 là lựa chọn ổn thoả nhất hiện tại.

Đã quyết định xong, Lý Phàm không do dự nữa, niệm thầm trong lòng.

Lập tức, từng hàng chữ nhỏ chợt tản ra rồi hợp lại thành từng dòng chữ mới.

Danh tính: Lý Phàm

Cảnh giới: Phàm nhân

Tuổi sinh lý: 20/8610

Tuổi tâm lý: 166/1056↑

Tiến độ nạp năng lượng hoá hư: 30%

"Làm người ba đời, 166 năm. Hoá ra mình đã sống lâu vậy rồi. Nhưng mình nhớ là ở kiếp trước, hạn mức tuổi tâm lý cao nhất cũng chỉ có hơn 900 năm, còn nay đã tăng lên hơn 1000 năm rồi. Xem ra, chỉ số này sẽ tăng lên theo kinh nghiệm của mình. Thật là giảm đi không ít lo âu.”

Cũng như tuổi thọ cực hạn của thân thể, khả năng chịu đựng tâm lý cũng có giới hạn nhất định.

Chịu tải quá nhiều ký ức sẽ tạo nên gánh nặng tinh thần. Đến khi gánh nặng tinh thần vượt quá khả năng chịu đựng, linh hồn con người sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Điều này được gọi là "năm tháng ăn mòn".

Tuy nhiên, giới hạn cao nhất của tuổi tâm lý cũng sẽ tăng theo khả năng chịu đựng tâm lý.

Trước mắt, Lý Phàm vẫn chưa phải lo lắng về khoản này.

"Miễn là có thể bước vào con đường tu tiên thì mọi thứ đều không quan trọng. Hôm nay bắt đầu lại, vinh hoa phú quý, xe đẹp mỹ nhân đều không phải mục đích của mình."

"Mình chỉ mong được trường sinh!" Nỗi đau khi người thân yêu nhất bên cạnh hắn lần lượt ra đi, sự sợ hãi, vô lực khi thân thể ngày một già nua kiếp trước, nay đã trở thành động lực lớn nhất khiến tâm chí của Lý Phàm trở nên kiên định.

"Mục tiêu đời này chính là moi được bí mật tu tiên từ trong miệng hai vị tu tiên giả ấy. Năm mươi năm sau, bọn họ sẽ giáng xuống Huyền Kinh một lần nữa. Người có tâm tính toán kẻ vô tâm, cho dù bọn họ có là cường giả Trúc Cơ Kỳ đi nữa, mình cũng không phải không có phần thắng."

"Có lẽ, ngoại trừ thuốc nổ ra thì mình còn có thể dựa vào thứ được bọn họ gọi là Phàm chướng..."

"Ngoài ra, mình cũng không thể chờ ngồi không chờ đợi 50 năm. Bọn họ đến từ Vực Sâu phía đông. Vậy trước hết, mình phải phái người xuống dưới đấy thăm dò mới được."

...

Đời người, sợ nhất là không có mục tiêu. Kiếp trước, nhiều lần Lý Phàm tỉnh lại trên giường Thái hậu mà lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng và mê man.

Lúc ấy, hắn đã đứng trên đỉnh cao của một phàm nhân.

Hắn là thầy của Thiên tử, tay nắm binh quyền thiên hạ. Thần tử trong triều có đến tám chín phần mười là thân tín của hắn.

Hắn có thể phế, lập Hoàng đế, đến Thái hậu, hắn cũng dám lấy.

Đời người không còn gì cao hơn được nữa.

Cho dù có sống tiếp một đời rồi lại một đời thì vẫn là như vậy.

Dù có mô phỏng tiếp thì chẳng phải vẫn như vậy hay sao?

Như thế, luân hồi một đời rồi lại một đời còn có ý nghĩa gì nữa?

Quyền thế, hưởng thụ, cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng nhạt như nước ốc.

Có lẽ, nếu không có biến cố xảy ra, vào một lần luân hồi nào đó, Lý Phàm sẽ chủ động buông xuôi, lựa chọn con đường tự vẫn.

Nhưng!

Sự xuất hiện của hai vị tu tiên giả khiến Lý Phàm thấy được một tương lai hoàn toàn mới với vô hạn những khả năng!

Khiến Lý Phàm cảm thấy như có một thế giới đầy xa lạ và cám dỗ đang vẫy gọi mình.

Khiến cho Lý Phàm sinh ra dã tâm và mục tiêu lớn lao.

Hắn muốn tu tiên!

Hắn muốn được trường sinh!

Không ai có thể ngăn cản hắn!

Lý Phàm đẩy cửa lớn trong phòng, ngẩng đầu đi ra ngoài.

Bước chân đầy kiên định!