"Trong cuộc "Đại Di Dời", phàm nhân đi đến Tiên Tuyệt chi địa như thế nào?" Có lẽ vì trước giờ không quan tâm đến vấn đề này, Khấu Hồng nghe Lý Phàm hỏi vậy thì lập tức ngẩn người.
"Thời đại Đại Ôn Dịch đã qua mấy nghìn năm, tình huống cụ thể lúc đó như thế nào ta cũng không rõ lắm. Những chuyện kể trước đó cũng là do ta tổng hợp lại từ tin vỉa hè mà thôi." suy nghĩ một hồi, Khấu Hồng vẫn lắc đầu.
"Thế nào, ngươi còn chưa hết hi vọng?" Khấu Hồng nhìn thoáng qua Lý Phàm, giọng giễu cợt nói, "Ngươi dù đi ra khỏi đây thì cũng làm được gì? Bảy mươi tuổi rồi mà còn đòi tu tiên..."
Hắn vừa mới nói được nửa câu thì đã thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm đang nhìn mình. Mấy tên cai ngục tàn ác bên cạnh còn trực tiếp nắn tay, nhìn hắn chằm chằm làm hắn lạnh cả người nên đành ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Khấu Hồng đã được thả ra theo lệnh của Lý Phàm.
Sau khi bị Lý Phàm dùng Tiên Phàm chướng tắm qua trong mật thất, tu vi của Khấu Hồng bị thụt lùi trên diện rộng, trực tiếp rớt xuống Luyện Khí sơ kỳ.
Toàn bộ đạo pháp đều không thể dùng, bây giờ hắn chỉ mạnh hơn phàm nhân bình thường chút xíu mà thôi.
Sau khi bị bắt làm tù binh, Khấu Hồng vốn vẫn còn rất mạnh miệng, nhưng sau khi bị nghiêm hình tra tấn một phen, hắn cuối cùng cũng trở nên ngoan ngoãn.
"Thì ra tu tiên giả cao cao tại thượng sau khi bị mất đi tu vi thì chẳng khác gì người trần mắt thịt chúng ta. Thậm chí còn không có cốt khí như chúng ta nữa." một tên ác quan âm dương quái khí nói.
"Đúng vậy, vị này dưới tay thuộc hạ của chúng ta ngay cả một canh giờ đều không chịu đựng nổi." một tên khác cũng hùa theo.
Nhưng Khấu Hồng lại hết sức bình thản: "Chết tử tế không bằng vẫn còn sống. Hơn nữa, trong tu tiên giới, sinh tử thành bại là chuyện bình thường. Dù cho ngươi là phàm nhân nhưng thủ đoạn, tâm chí của ngươi không tầm thường chút nào. Hai huynh đệ chúng ta tuy bị ngươi ám toán nhưng cũng không thể nói gì hơn. Tài nghệ không bằng người mà thôi!"
"Ngươi không hận ta?" Lý Phàm có chút tò mò.
"Hận, đương nhiên hận!" Khấu Hồng hung hăng uống một hớp rượu ngon mà Lý Phàm chuẩn bị cho mình, "Hận thì có thể làm gì đây? Bây giờ ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, chẳng lẽ ta còn có thể đe doạ ngươi hay sao? Đây khác gì đang tự tìm cái chết?"
"Ngươi vậy mà rộng rãi!" Lý Phàm thản nhiên cười.
"Chỉ là tham sống sợ chết mà thôi!" Khấu Hồng hừ lạnh một tiếng.
"Nếu quay về tu tiên giới, ngươi còn có thể tiếp tục tu luyện không?" Trầm mặc một lát, Lý Phàm đột nhiên hỏi.
"Cái gì..." Khấu Hồng tạm thời không phản ứng kịp.
"Nếu ngươi có thể giúp ta tìm ra phương pháp đi đến tu tiên giới, ta hứa sẽ dẫn ngươi đi theo." Lý Phàm cam kết.
"Ngươi kẻ tiểu nhân gian trá này còn muốn lừa gạt ta?" Khấu Hồng giận dữ, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm bình tĩnh nói: "Nói thật cũng tốt, nói dối cũng được, đây là hi vọng cuối cùng. Không lẽ ngươi cam tâm buông tha hi vọng sống này, cứ như vậy chết già trong phòng giam một tấc vuông hay sao?"
Nghe Lý Phàm nói, Khấu Hồng trầm mặc.
Sắc mặt của hắn biến hoá kịch liệt, hiển nhiên là hắn đang đấu tranh tư tưởng.
Qua một hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài.
"Được! Ta đồng ý với ngươi!"
"Yên tâm! Lý Phàm ta trước giờ lời hứa ngàn vàng, đã nói là làm." Lý Phàm trầm giọng, nói.
Ác quan đang đứng một bên thì nghiêm mặt, cúi đầu.
Cả triều văn võ bá quan, ai ai không biết Thái sư đương thời đã nói thì sẽ làm: Nói giết cả nhà ngươi thì chắc chắn sẽ giết cả nhà ngươi!
"Không cần cho ta bánh vẽ loại lớn, ta sở dĩ đồng ý giúp cũng chỉ vì cầu một đường sinh cơ mà thôi." Khấu Hồng cười nhạt.
Lý Phàm nghe vậy cũng không giải thích gì nữa, trực tiếp kể ra suy đoán của mình.
"Nếu ta đoán không lầm, thứ năm đó tu tiên giả chúng ta dùng để di chuyển phàm nhân có lẽ giống với các loại pháp khí như phi toa, phi chu. Thời đại thượng cổ, tu tiên giới nhân số đông đúc, tông môn san sát, phồn hoa không gì sánh bằng, loại pháp khí vận tải này rất được ưa chuộng. Đáng tiếc, sau đó thiên địa biến đổi lớn, tu tiên giả ai nấy đều bất an, sau này ai cũng hành sự một mình, những loại phi chu, phi toa dần trở nên hiếm thấy." Khấu Hồng nghe xong, chậm rãi đáp lời.
"Thiên địa biến đổi lớn, ý ngươi là trận đại dịch kia sao?" Lý Phàm hỏi.
"Tuy rằng Tiên Phàm chướng rất quỷ dị nhưng nó còn chưa đến mức làm lung lay nền tảng của tu tiên giới. Trên thực tế, Tiên Phàm chướng sở dĩ có thể hoành hành là vì phần lớn tu sĩ đã vẫn lạc trong Đại kiếp nạn thiên địa trước đó. Thực lực của tu tiên giới giảm mạnh nên mới không thể tìm ra được cách hữu hiệu đối phó Tiên Phàm chướng." Khấu Hồng lắc đầu, mặt mày ngưng trọng.
"Đại kiếp nạn thiên địa?" Lý Phàm bỗng nhớ đến cảnh tượng sơn môn rách nát mà mình đã thấy từ trong Vực Sâu, không kìm được mà hỏi, "Chẳng lẽ là việc tiên pháp không thể tu luyện chung?"
Khấu Hồng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Phàm, không hiểu sao hắn biết chuyện này.
"Đúng, tiên pháp không thể tu luyện chung!" Khấu Hồng thở dài một hơi.
"Thời đại thượng cổ không có hạn chế này. Khi đó, hàng loạt tu tiên đại phái mở rộng sơn môn, thu đồ đệ truyền nghệ. Các tu tiên giả đều được sư tôn chỉ dẫn, tu hành gặp được trắc trờ thì có thể tìm sư huynh đệ tu công pháp giống nhau trong tông môn để thỉnh giáo, luận bàn, hoặc hỗ trợ lẫn nhau. Khi ấy, tu tiên giới có cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, khí phái nhường nào!" Khấu Hồng kể lại, không giấu được vẻ hâm mộ.
"Đáng tiếc! Thiên địa biến đổi lớn! Có một ngày, các tu tiên giả bỗng phát hiện hiệu suất tu luyện, vận hành công pháp của mình đột ngột giảm mạnh. Lúc đang tu luyện, họ còn có thể cảm giác toàn bộ tu tiên giới có bao nhiêu người đang tu luyện pháp môn giống bản thân. Bọn họ còn kinh hãi phát hiện, công pháp nào có lượng người cùng tu luyện càng nhiều thì hiệu suất tu luyện công pháp ấy càng thấp." Khấu Hồng thấp giọng kể lại, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Ngay từ đầu, mọi người vẫn còn khắc chế bản thân, muốn tìm biện pháp giải quyết vấn đề. Nhưng chỉ sau mấy mươi năm, vô số tu sĩ giẫm chân tại chỗ, tu vi không thể tăng tiến. Khi đại nạn sắp đến, những người đó không kìm chế được sát ý trong lòng nữa."
"Thế là, một hồi hạo kiếp bắt đầu quét ngang tu tiên giới. Chỉ cần tu pháp môn giống ta thì chính là cản trở đường sống của ta, vậy thì không chết không thôi! Sư tôn, đồ đệ, sư huynh, tỷ, muội năm xưa nay lại trở thành kẻ thù sống còn! Xem như có người không muốn giết chóc, nhưng dưới đại thế ấy, ai có thể đảm bảo đối phương cũng nghĩ giống mình? Ai dám cam đoan rằng đối phương sẽ không bất chợt đâm ngươi một đao? Tất cả tu tiên giả đều chìm vào trong biển ngờ vực vô tận, thứ duy nhất có thể tin chính là bản thân mình!"
"Lúc đó, hết thảy tông môn đều bị biến thành từng tràng luyện ngục. Những tán tu dù có trốn trong bí cảnh rừng sâu cũng không thoát được. Bời vì, những tu tiên giả tu hành chung công pháp sẽ có thể cảm ứng được vị trí lẫn nhau!"
"Giết chóc, giết chóc vô tận. Kéo dài không biết bao lâu mới dần lắng xuống. Mà lúc này, tu tiên giới vốn vô cùng phồn thịnh nay đã điêu tàn không gì tả nổi, tất cả mọi tông môn đều bị huỷ, chỉ còn lại từng tu tiên giả độc lai độc vãng." Khấu Hồng liên tục kể về biến cố thượng cổ tu tiên giới.
Lý Phàm nghe xong cũng vô cùng xúc động, nhưng trong lòng lại xuất hiện nghi vấn càng nhiều.
Nếu tiên pháp không thể tu luyện chung thì tu tiên giả hiện nay tu hành như thế nào? Tu tiên giới ngày nay lại có cảnh tượng ra sao?