Chương 96: Chương 95: Rèn Luyện

Chương 95: Rèn Luyện

Brummmmm

Trên một con đường dẫn ra khỏi thành phố, có một người thanh niên đang cưỡi xe máy chạy dọc theo con đường nhựa. Đó không ai khác chính là Hoàng Vĩ, main của cái truyện này!

Sau khi ăn uống no nê ở chú Sáu, Hoàng Vĩ rời nhà hàng lên xe máy rồi rồ ga phóng vút đi. Nhưng hắn không phải là đang đi về nhà, mà là rẽ sang một hướng khác.

Giờ Hoàng Vĩ có về nhà thì cũng chẳng có gì làm, ngồi không chán chết. Vả lại, hồi còn ở Ma Pháp thế giới mỗi ngày hắn đều dành thời gian để luyện tập, giờ mà không vận động một chút thì lại đâm ra khó chịu.

[ Anh đang định đi đâu zậy? ] Hắc Linh bất thình lình xuất hiện, lên tiếng.

Hoàng Vĩ giật mình, hắn nói:

"Sao nhóc lại ra ngoài này, lỡ có ai thấy thì sao?"

Hắc Linh cười hì hì, cô đáp:

[ Yên tâm, ngoại trừ anh ra thì chẳng có ai nhìn thấy được em đâu. Vả lại, hai ta có thể giao tiếp với nhau bằng sóng não - tức suy nghĩ đó. Nên anh mới là người lập dị ở đây khi nói chuyện một mình với không khí đó! ]

"Thế hả?"

Cũng may là khúc đường này khá vắng người qua lại nên chẳng có ai thấy cảnh hắn tự độc thoại cả!

[ Giao tiếp bằng sóng não là như vậy phải không? ] Hoàng Vĩ nghĩ trong đầu.

[ Phải. ] Hắc Linh lém lĩnh đáp.

Trong lúc Hoàng Vĩ đang suy nghĩ xem có thể giao tiếp với Thông Tuệ giống như thế này không thì bất thình lình cô xuất hiện:

[ Giải đáp: Hoàn toàn có thể. ] Thông Tuệ nói, vẫn là chất giọng máy móc lạnh như băng thường ngày.

"Ơ đậu, mày đọc suy nghĩ của tao luôn?"

[ Đáp: Điện thoại không có bảo mật thì đừng trách người ta tò mò. ]

"Vãi cả bảo mật, đến cả trong đầu tao mày còn mò vào được thì còn cái gì nữa. Mà não bộ cũng có bảo mật nữa hả?"

Hoàng Vĩ không phải loại người dễ nổi nóng, thế nhưng hắn cực... cực kỳ ghét ai biết những bí mật của hắn, kể cả người đó vô tình hay cố ý biết được.

Lỡ như Thông Tuệ lỡ mồm đem bí mật của hắn nói ra cho thành viên nhóm biết thì sao đây?

Hắc Linh ôm bụng cười khúc khích:

[ Hahaha, nhịn cười không nỗi luôn ấy! Đôi khi anh lại làm quá lên một vấn đề chẳng quan trọng chút nào. ]

[ Ý nhóc là sao? ] Hoàng Vĩ chau mày.

[ Những bí mật mà bao năm nay anh luôn cố giấu diếm đối với thành viên nhóm chẳng qua cũng chỉ là những câu chuyện đời tư thú vị mà thôi. ]

Phải, cái quá khứ đầy bi thương trước kia đã để lại một bóng ma tâm lý ám ảnh trong lòng Hoàng Vĩ. Tuy lúc đó hắn không hề gây ra bất cứ lỗi lầm gì nhưng vẫn luôn tự dằn vặt mình. Và điều quan trọng nhất, Hoàng Vĩ không muốn người khác - kể cả thành viên nhóm - thương hại hắn, đối với Hoàng Vĩ đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục!

[ Nhóc nói đúng, có lẽ anh hơi nhạy cảm quá mức rồi! ]

Bỏ đi, dù sao chuyện này cũng không quan trọng là mấy!

...

"Tới rồi!"

Hoàng Vĩ cho xe dừng lại, tắt máy rồi nhảy xuống. Sau đó thu nó vào trong găng tay trữ đồ của mình.

Chỗ này không có nơi nào giữ xe cả, cũng chẳng có lấy cái bãi đậu xe nào luôn. Nên là Hoàng Vĩ phải tự bảo vệ xe của mình nếu không muốn có một thằng đạo tặc hoặc thằng nghiện nào đó đi ngang qua hốt mất!

Đích đến của Hoàng Vĩ không phải là cái lò gạch cũ... Nhầm, cái toà nhà đang xây dựng bị bỏ hoang hay cái nhà kho cũ kĩ lần trước mà là một khu đất trống trải ngay giữa một cánh rừng.

Tại sao Hoàng Vĩ không tới mấy chỗ đó đi cho gần mà phải chạy tới nơi này? Ấy là có lý do.

Thứ nhất, cái toà nhà bỏ hoang đó là nơi tập trung của đám nghiện hút chích, mà đám nghiện này khi phê thuốc lên thì chỉ có không biết đau với không biết sợ nữa thôi chứ vẫn yếu nhớt à, rủi bọn nó lên cơn tấn công Hoàng Vĩ, vì tự vệ nên lỡ tay giết một trong số đó thì hắn đi tù mọt gông à! Phải biết, Hoàng Vĩ hiện giờ rất mạnh, tùy tiện đánh một cái cũng có thể chết người như chơi.

Thứ hai, nhà kho kia trước đây là nơi dùng để chứa các loại hoá chất và vật liệu dễ cháy nổ, mặc dù đã chuyển đi hết nhưng biết đâu trong mấy cái thùng phuy đó vẫn còn chứa một ít xăng hoặc dầu nhớt nào đó thì sao? Hoàng Vĩ không chỉ luyện tập võ thuật không mà còn rèn luyện cách sử dụng ma pháp nữa, nếu dẫn tới cháy nổ thì phiền phức lớn đấy.

Lý do thứ ba, nhà kho là nơi mà Hoàng Vĩ đã đánh nhau với bọn bắt cóc, mà bọn này không biết bị ai giết nên bỏ mạng ngày trong bệnh viện rồi. Hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra, nếu lỡ như họ mò tới nơi này và thấy Hoàng Vĩ ở đó thì to chuyện mất. Bởi vì thời điểm xảy ra vụ án sau đó một ngày thì cũng là lúc Hoàng Vĩ đột nhiên mất tích suốt một tuần liền, hắn sẽ bị liệt vào dạng tình nghi. Và Hoàng Vĩ không muốn rước rắc rối vào mình một chút nào.

Lý do thứ tư, và cũng là điều cuối cùng. Hoàng Vĩ không thể để người khác nhìn thấy quá trình rèn luyện của hắn được!

Giả sử nếu chính phủ biết về sự tồn tại của một người có sức mạnh siêu phàm, dễ dàng phá hủy cả bức tường bê tông chỉ bằng một cú đấm, điều khiển hai loại nguyên tố lửa và gió thì sẽ thế nào? Không sai, Hoàng Vĩ sẽ bị truy lùng, hắn sẽ bị ép trở thành con cờ cho các chính trị gia, hoặc tệ hơn là bị mang vào phòng thí nghiệm để giải phẫu. Dù Hoàng Vĩ có yêu nước tới mức nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng muốn dây vào mấy chuyện chính trị một chút nào!

Với trình độ hiện tại của Hoàng Vĩ thì súng đạn bình thường còn chẳng thể động vào được chứ đừng nơi tới chuyện đả thương được hắn. Nhưng nếu là vũ khí hạng nặng thì khác, Hoàng Vĩ sẽ rất khó khăn để chống đỡ với từng đó hoả lực.

Tốt nhất là cho tới khi hắn đủ mạnh, tạm thời Hoàng Vĩ sẽ không để bất kỳ một ai biết được sức mạnh thật sự của hắn.

Để làm được điều đó, Hoàng Vĩ phải tiến hành khổ luyện nhiều hơn nữa. Và cách nhanh nhất để hắn có thể nâng cao sức mạnh của mình thì chỉ có thể thực chiến.

Khổ nỗi, hệ thống hiện tại vẫn chưa có thông báo gì mới về nhiệm vụ tiếp theo. Xem ra Hoàng Vĩ còn phải chờ lâu lắm, thế nên hắn chỉ có thể rèn luyện mà thôi. Cách này tuy chậm nhưng được cái an toàn.

Hoàng Vĩ chọn nơi này vì tin đồn trước đây đã từng có một lũ lâm tặc tới và cưa trộm cây rừng, chúng đã vô tình cưa đổ một cây xoan bị ma ám bởi một cặp đôi đã treo cổ ở đây từ rất lâu về trước. Thế là hậu quả đến, từng tên lâm tặc một lần lượt mất mạng không rõ lý do cho đến tên cuối cùng, tất cả bọn chúng đều có một điểm chung là trước khi chết, khuôn mặt biểu hiện rõ vẻ khiếp sợ như đã thấy cái gì đó rất khủng khiếp!

Thế là từ đó, chẳng có ai dám bén mảng tới chỗ này nữa.

Còn chỗ nào phù hợp để làm nơi luyện tập bí mật hơn cho Hoàng Vĩ hơn nơi này nữa!

Hoàng Vĩ cũng không phải là không tin cái tin đồn đó, tuy là một người theo chủ nghĩa khoa học nhưng những vấn đề về tâm linh chưa thể lý giải vẫn làm hắn phải khiếp vía.

Chỉ là hiện giờ có Hắc Linh ở đây Hoàng Vĩ cũng không có gì quá lo lắng nữa. Hắn không biết mình có đánh lại ma được không, nhưng Hắc Linh thì chắc là sẽ có cách đối phó.

Hoàng Vĩ chỉ hi vọng đừng có một đám ất ơ nào đó tự xưng là "tổ nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên" mò đến đây để thăm dò thực địa.

Cầu mong là thế!

Hết chương 95