Chương 19: Kết Thúc
10 phút trước.
Gramas và Marin, hai người đang chạy rất nhanh về phía bãi đất trống nơi cả nhóm tụ họp.
Marin: "Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh chạy kinh khủng vậy?"
Gramas: "Bọn họ đang gặp nguy hiểm!"
Marin: "Bọn họ là ai cơ?"
Gramas: "Bạn thầy cô chứ ai, họ đến đây cùng với tôi mà!"
Marin: "Ra thế! Nhưng sao anh biết là họ đang gặp nguy hiểm?"
Gramas: "Trực giác!"
Marin: "Cái gì? Trực giác?"
Gramas: "Phải!"
Anh đâu thể nói là mình có bản hack mang tên nhóm chat chứ. Stella đã nói hết tất cả mọi chuyện xảy ra kể từ lúc đám goblin tấn công đến sự bá đạo của hai con quái vật hobgoblin và goblin pháp sư.
Tuy mọi chuyện là do đám goblin kéo quân tới gây sự trước nhưng Gramas vẫn nghĩ mình có lỗi một phần khi tách ra khỏi nhóm để rồi họ bị tấn công. Nếu anh ở cùng họ lúc đó thì ít ra anh có thể giảm bớt gánh nặng cho họ.
Nhóm chat là nơi đầu tiên chấp nhận một kẻ bị ruồng bỏ như anh, Roland là người đầu tiên nói rằng muốn giúp đỡ anh trong khi đồng bào của Gramas, long nhân lại muốn giết anh cho bằng được.
Chính họ đã xem anh là thành viên của nhóm mặc cho quá khứ (t/g: tính ra chú chưa kể cho ai trừ Marin ra luôn đó) hay ngoại hình khó coi của anh. Gramas cũng xem họ như những người bạn đầu tiên của mình.
Thời gian sống trong rừng Gramas chỉ có thể trò chuyện với cỏ cây và chim chóc. Lúc đó anh rất cô đơn, vì vậy khi biết mình được mời tham gia nhóm chat thì cuộc đời anh đã không còn cô độc nữa. Nếu thành viên nhóm có mệnh hệ gì thì Gramas sẽ ân hận cả đời mất.
Marin: "Chỉ vì trực giác mà anh lại vội vàng tới mức này à?"
Gramas: "Có thể cô không tin, nhưng trực giác của tôi rất chính xác đấy!"
Marin: "Nói như anh ai nói chẳng được!"
Gramas định đùa thêm vài câu nữa thì anh ngửi thấy một mùi tanh hôi trong không khí, sắc mặt ngưng trọng lại bởi đó là mùi quen thuộc đối với anh.
Gramas: "Mùi này... là mùi máu!"
Marin: "Tôi có ngửi thấy mùi gì đâu?!"
Gramas: "Khứu giác của tôi nhạy bén hơn con người các cô mà!"
Chạy thêm 500 mét nữa cả hai người nhìn thấy bãi cỏ được nhuốm màu đỏ tươi của máu, xung quanh là hàng trăm cái xác goblin với nhiều kiểu chết khác nhau. Có con bị chém làm đôi, con bị đâm, bị đập nát đầu hay bị đạn bắn thành tổ ong.
Gramas vốn đã quen với cảnh này nhưng Marin thì khác, cô chỉ là pháp sư tập sự và chưa từng ra trận bao giờ nên đã suýt ngất nếu không nhờ ma pháp [ Thánh quang ] của mình.
Marin: "Kinh khủng quá! Đây là goblin mà, lại còn nhiều tới như vậy?"
Marin từng thấy hình vẽ minh họa goblin trong sách sinh vật tại tháp ma thuật nên cô biết được xác của những con quái vật này là gì.
Từ bất ngờ cô chuyển sang kinh hãi. Đến cả quân đội đế quốc cũng phải khiếp đảm khi phải đối mặt với nhiều goblin như thế này. Vậy mà những người bạn của thầy lại có thể hạ nhiều tới thế này, đây là quái vật phương nào.
Chạy thêm 100 mét nữa Gramas nhìn thấy một tòa kiến trúc bằng kim loại đen kì lạ, anh biết đây là trò của thành viên nhóm vì lúc nãy nơi đây không hề có nó.
Đứng bên ngoài tòa kiến trúc có hai sinh vật hình người quấn khố, một con cao lớn cầm chùy với nước da nâu, còn con lại lúc nào cũng cười khanh khách điên dại.
"Chúng có lẽ là hobgoblin và goblin pháp sư!" Gramas nghĩ.
Marin: "Hob... Hobgoblin?!"
Marin thật sự hoảng sợ rồi. Hobgoblin, tồn tại khủng bố hơn goblin thông thường gấp mấy trăm lần, sức mạnh có thể sánh ngang với tướng quân đế quốc. Hiện tại đang ở gần cô, đúng là số nhọ mà.
Nhưng Gramas lại không nghĩ thế. Mặt anh tràn đầy sát khí nhìn hai kẻ hãm hại những người bạn của anh.
Cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm khi con hobgoblin nện chùy vào bức tường kim loại do Cao Thiết xây nên. Gramas lấy đà nhảy tới với tốc độ khủng khiếp, hướng con hobgoblin mà tung ra một cú đạp thẳng vào bụng nó.
Bốp!
Trúng đòn hiểm, con quái vật bay ngược ra sau rồi va lưng vào gốc cây, tiếng thét đau đớn của nó vang khắp khu rừng:
Grééééé!!!
Không thèm để ý đến điều đó Gramas đưa mắt sang nhìn con goblin pháp sư, sát khí tỏa ra từ anh làm con quái vật run lẩy bẩy, nó không dám công kích hay bỏ chạy. Anh cất tiếng nói đầy sự đe dọa:
Gramas: "Bọn mày... phải CHẾT!!!"
Nghe thấy tiếng động Stella nói vọng ra từ phía bên kia bức tường:
Stella: "Gramas!"
Anh đáp lại:
Gramas: "Ờ! Là anh này. Mọi người cứ ở yên trong đó chờ tôi giải quyết cái lũ này!"
Hoàng Vĩ: "Cẩn thận! Hai con quái đó miễn nhiễm hầu hết các loại sát thương đó!"
Gramas: "Kháng sát thương sao? Thế thì chỉ cần gây ra sát thương vượt quá mức chịu đựng của chúng là được!"
H: "Nghĩa là sao?"
Gramas: "Cứ ở đó xem đi rồi sẽ hiểu!"
Con hobgoblin sau cú tấn công bất ngờ từ Gramas đã đứng dậy, mặt vẫn hiện ra vẻ nhăn nhó, phỏng chừng ruột gan phèo phổi bên trong đã lẫn lộn hết rồi.
Thấy kẻ đánh lén mình toát lên uy áp cực kỳ đáng sợ, hobgoblin biết bản thân không phải đối thủ của người trước mặt, nhưng lòng tự trọng của sinh vật mạnh nhất khu rừng không cho phép nó bỏ chạy, chỉ có thể đánh tới cùng.
Dồn sức từ cánh tay vào cây chùy gỗ hobgoblin lấy tốc độ nhanh nhất xông tới chỗ Gramas đang đứng, nó vung chùy lên nhắm thẳng xuống đầu anh với toàn bộ sức lực, đây là đòn mạnh nhất của nó từ trước tới nay.
Các thành viên nhóm cũng cảm nhận được nguy hiểm của đòn tấn công, họ liên tục ra hiệu cho Gramas:
Caryln: "Coi chừng!"
Tần Tử: "Mau tránh đi chứ!"
Gramas tuy thấy con hobgoblin định tấn công mình nhưng không hề có ý định né tránh. Anh đưa bàn tay phải lên đón đỡ cú đập khủng khiếp đó.
Ầm!!!
Mặt đất chỗ Gramas và con hobgoblin đứng nứt ra do cú va chạm, bụi bay mịt mù không thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Hoàng Vĩ: "Sao rồi?"
Duy Nam: "Chịu! Bụi bay tứ tung có thấy gì được đâu!"
Bụi đất màu nâu đậm từ từ tản ra để lộ khung cảnh Gramas chụp lấy chùy gỗ chỉ bằng một tay, dù bị lún chân xuống đất nhưng anh trông vẫn rất bình thản.
Con hobgoblin lúc này khi thấy Gramas dễ dàng đỡ được sát chiêu của mình mà không hề có tí sứt mẻ gì thì tâm trí bắt đầu hoảng loạn. Nó muốn bỏ chạy để giữ mạng sống nhưng chẳng còn kịp nữa rồi.
Gramas ghim móng vuốt vào cây chùy rồi bóp nát nó, các mảnh gỗ vụn rơi lả tả xuống đất. Anh biến cánh tay vảy rồng thành vuốt rồng, không để con hobgoblin kịp phản ứng Gramas đâm xuyên ngực con quái vật, đem tim nó bóp nát.
Thân hình đồ sộ của con hobgoblin ngã gục xuống chết ngay tại chỗ, ánh mắt vẫn còn hiện rõ vẻ kinh hãi. Gramas cùng thành viên nhóm nhìn vào cái xác chết, thứ đã từng đe dọa mạng sống của họ (trừ Gramas).
Mà Hoàng Vĩ thì tưởng như mình đang mớ ngủ:
Hoàng Vĩ: "Gramas mạnh tới vậy cơ à?!"
Caryln: "Sao tôi biết được chứ!"
Elment: "Đẹp hơn mấy cảnh trong phim hành động!"
Stella: "Gramas hay quá! Cố lên!"
Hoàng Vĩ và các thành viên nhóm không biết rằng long nhân có sức mạnh thể chất rất lớn, đối với Gramas nó còn lớn hơn rất nhiều. Còn chưa kể đến khả năng [ Long Hóa ] giúp long tộc nâng sức mạnh của mình lên một tầm cao mới. Đằng này Gramas mới chỉ [ Long Hóa ] một phần cơ thể là cánh tay thôi mà đã xử gọn con hobgoblin rồi, đủ để thấy long tộc bá đạo như thế nào.
Gramas: "Giờ chỉ còn mỗi mình mày thôi!"
Goblin pháp sư sau khi thấy Gramas dễ dàng giết chết hobgoblin thủ lĩnh hùng mạnh. Nó biết bản thân không thể đánh bại anh, nó cũng không bỏ chạy vì biết chắc bản thân không thoát được.
Bị dồn vào thế bí con goblin chỉ đành tạo ra bốn bức tường chắn ma pháp ra bốn phía, mục đích là tạo ra một khu vực bất khả xâm phạm.
Chỉ cần còn ở trong khu vực này thì nó vẫn sẽ an toàn trước mọi đòn công kích nhằm vào nó. Con goblin chỉ việc chờ nhóm Hoàng Vĩ mất kiên nhẫn bỏ đi là nó sẽ thoát nạn.
Nhưng đúng là "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên". Con goblin đó không ngờ được rằng Gramas đã tiến tới, dùng vuốt rồng xé toạt bức tường chắn trước mặt cũng như toàn bộ hy vọng của con goblin tội nghiệp.
Cảnh tượng tiếp theo khá kinh dị. Chỉ thấy Gramas tiến tới trước mặt con goblin, dùng cả hai tay nắm lấy rồi giật đứt hai cánh tay của nó, máu tuôn xối xả cùng tiếng gào khóc đau đớn. Từng giọt lệ từ đôi mắt trắng dã không tròng của con goblin pháp sư chảy ra.
Gramas: "Vĩnh biệt!"
Toạt!
Gramas giải thoát cho nó bằng một đòn tát chí mạng, đầu con goblin bị nghiền nát ngay lập tức.
Đàn quỷ lùn hơn 300 con bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong chưa đầy một tiếng.
Hết chương 19
*Giải đáp thắc mắc là tại sao Kai không tham gia khi đối đầu với hobgoblin thì đơn giản là do hết đạn. Xạ thủ mà hết đạn thì phế rõ nên Stella đã nhờ Bunny dịch chuyển trở về rồi.