Chương 108: Tam Đầu Nghiện
Lâm và Phương lại đến.
"Đã hết hai ngày rồi đấy, cậu chỉ còn năm ngày nữa thôi!" Phương nói.
"Hai người muốn tôi giúp đỡ mà giờ lại giở cái giọng đe doạ đó ra với tôi à?" Hoàng Vĩ cáu kỉnh đáp.
Hiện tại đang là 10 giờ tối, có vẻ như các thực thể tâm linh chỉ có thể tự do di chuyển vào đúng tầm giờ này.
Thấy Hoàng Vĩ nổi nóng, Lâm vội vàng nói:
"Xin cậu bình tĩnh, vợ tôi không có ý đó. Phương chỉ đang nóng lòng muốn biết kết quả mà thôi. Cậu biết đó, chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa!"
Biết mình nói hơi lố, Phương cũng nói thêm:
"Phải phải, cậu đừng trách. Chỉ tại cái tính thường nóng vội của tôi thôi!"
Theo như những thông tin mà Hắc Linh và Thông Tuệ cung cấp cho hắn, Hoàng Vĩ biết được rằng khi một người chết đi và trở thành hồn ma vất vưởng trên trần thế quá lâu hoặc ôm một nỗi hận thù quá lớn mà chưa thể trả thì hồn ma đó sẽ trở thành một Oán Linh.
Lúc này, những Oán Linh kia sẽ không thể siêu thoát được nữa. Họ sẽ trở thành những con quái vật mất đi lý trí và gây ra những tội lỗi lên người còn sống. Oán Linh sẽ ám lên những người mà chúng cho là có tội rồi giết chết họ bằng những vụ tai nạn thảm khốc tưởng chừng như ngẫu nhiên nhưng thực chất đều được sắp đặt.
Nói theo một nghĩa nào đó, Oán Linh là thần chết nhưng lại lấy đi mạng người một cách vô tội vạ.
Vợ chồng Lâm và Phương đã chết bao lâu rồi? 10 năm, hoặc cũng có thể là 20 năm! Một khoảng thời gian rất dài, 1/4 đời người. Nếu như bây giờ mà Hoàng Vĩ bỏ mặc họ hoặc không hoàn thành kịp nhiệm vụ thì cả hai sẽ biến thành Oán Linh. Lúc đó thì hậu quả sẽ rất khôn lường và Hoàng Vĩ, dù muốn hay không vẫn là nguyên nhân gián tiếp gây ra hậu quả sẽ bị đè bẹp bởi tội lỗi và lương tâm.
Hoàng Vĩ thở dài:
"Tôi hiểu nỗi khổ tâm của hai người nhưng thứ chúng ta cần bây giờ là cơ hội chứ không phải thời gian. Chỉ cần tôi lọt vào trong hang ổ của lão thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn bội phần."
Phương nói:
"Nhưng nếu cậu không làm được thì sao?"
Hoàng Vĩ đáp, giọng nghiêm túc:
"Lúc đó kế hoạch thay đổi. Tôi sẽ tự tay đánh phủ đầu chúng!"
...
Khi Lâm và Phương đi rồi, Hắc Linh lém lỉnh nhại lại câu nói ban nãy của Hoàng Vĩ:
[ ~Tôi sẽ tự tay đánh phủ đầu chúng!~. Lâu lâu anh cũng nói được một câu nghe ngầu phết đấy nhỉ? ]
Hoàng Vĩ đáp trả:
"Nhóc ở với anh chưa đầy một tuần mà lâu cái gì?!"
Hắc Linh cười:
[ Không tính luôn khoảng thời gian ở thế giới Tinh Thần hả? Ngót nghét đâu đó cũng mấy chục năm rồi còn gì! ]
"Ừ nhỉ, anh mày quên mất!"
[ Cơ mà... Anh lấy đâu ra cái tự tin là bản thân có thể tự mình giải quyết hết mọi thứ thế? ]
Hoàng Vĩ cười, nói bằng giọng đầy ngụ ý:
"Bởi vì anh mày có thứ này!"
Nói rồi Hoàng Vĩ đưa chiếc [ Chiến Bào Slime ] ra trước mặt Hắc Linh.
[ Hử? Khi nãy tưởng anh bảo thứ này không có giá trị gì mấy mà? ]
"Vài tiếng trước thì thế, nhưng giờ thì anh nghĩ lại rồi."
'Luôn phải thử nghiệm mọi thứ để tính toán những khả năng có thể xảy ra' là phương châm của Hoàng Vĩ. Sẽ chẳng ai dám động đũa vào một món ăn lạ mắt mà vị đầu bếp nấu ra nó chưa nếm thử qua cả.
Nhưng trước hết, Hoàng Vĩ phải tìm một nơi khác kín đáo hơn cái đã. Gây ồn ào trong nhà trọ vào giờ này thì đúng là không ổn chút nào. Nếu hắn muốn nghe bài ca liên hoàn chửi của thím Tư.
...
Vài phút sau.
Nhờ vào [ Bay Lượn ] Hoàng Vĩ đã không mất nhiều thời gian để bay tới căn nhà bỏ hoang, nơi mà Hoàng Vĩ từng dùng để luyện kĩ năng.
"Hửm! Có người?!"
Trên tầng hai của căn nhà có ánh sáng phảng phất, không khó để Hoàng Vĩ nhận ra bên trên có người và họ đang dùng đèn cồn hay một thứ gì đó tương tự để thắp sáng.
Ở đây vào giờ này thì thường chỉ có một loại người duy nhất thôi, lũ nghiện hút chích!
Đám này một khi đã ngấm thuốc vào rồi thì không sợ trời đất gì nữa hết.
Nếu không xử lý đúng cách thì Hoàng Vĩ có thể mang tội giết người như chơi chứ chả đùa.
Khoác [ Chiến Bào Slime ] lên người, Hoàng Vĩ sử dụng thử skill mới mà hắn có được nhờ Hắc Linh.
[ Thao Túng Vật Chất Bóng Tối • Tầng 1 ]
Ngay lập tức, thứ vật chất màu đen với hình dạng của làn khói mù mịt toả ra từ trên người Hoàng Vĩ.
"Ặc, dù không muốn nhưng vẫn phải nói. Cảnh tượng có đám khói nào đó bay ra từ trên người mình đúng là rợn cả tóc gáy, nhìn khó coi thật sự!" Hoàng Vĩ nói thầm.
[ Mới có level 1 thì chỉ có từng đó thôi. Sau này đạt tới đẳng cấp cao hơn đã rồi hẳn nói chuyện. ] Hắc Linh châm chọc.
"Rồi rồi thưa mẹ 'trẻ'!" Không biết vô tình hay cố ý, Hoàng Vĩ nhấn mạnh từ "trẻ" trong câu nói vừa rồi của mình.
Hắc Linh phồng má tỏ vẻ giận dỗi, nhưng Hoàng Vĩ vờ như chẳng thèm để tâm.
[ Chiến Bào Slime ] khi gặp [ Vật Chất Bóng Tối ] thì cứ như một miếng bọt biển hút nước, nó hấp thụ một phần [ Vật Chất Bóng Tối ] và chuyển dần từ trong suốt sang màu đen.
Đây chính là khả năng [ Thích Ứng ], [ Chiến Bào Slime đã tự động hấp thụ [ Vật Chất Bóng Tối ] để phù hợp với kĩ năng.
"Rồi, giờ thì chuyển sang trạng thái ngụy trang!" Hoàng Vĩ ra lệnh.
Như hiểu ý Hoàng Vĩ, cả [ Chiến Bào Slime ] và [ Vật Chất Bóng Tối ] ngay lập tức bao lấy toàn bộ cơ thể của Hoàng Vĩ. Nhấn chìm hắn trong làn khói đen.
Một lúc sau, [ Vật Chất Bóng Tối ] tản ra. Để lộ một bóng người được bao phủ hoàn toàn bởi màu đen huyền ảo. Chiếc áo choàng đen tung bay phấp phới, đôi mắt đỏ ẩn sau chiếc mũ trùm đầu.
Hoàng Vĩ đánh giá bản thân trong hình dạng này dễ nhìn hơn so với phiên bản ngụy trang lần trước do Hắc Linh "phụ trách thiết kế". Vẫn không làm mất đi cái nét bí ẩn, đáng sợ mà giữ lại được dáng vẻ con người của mình. Nói chung là đỡ hơn so với hình dạng quái dị không giống người mà cũng chẳng giống thú khi trước.
"Giờ thì..."
Hoàng Vĩ thử thực hiện một vài động tác cơ bản, hắn muốn kiểm tra thử xem liệu khi ở trong trạng thái ngụy trang thì khả năng linh hoạt có giảm xuống hay không.
Sau khi chắc chắn rằng chẳng có vấn đề gì, Hoàng Vĩ liền bắt đầu cuộc thử nghiệm của mình.
...
Trong toà nhà bỏ hoang, tầng hai.
Có hai bóng người đang ngồi đối diện với nhau, trước mặt họ là một ngọn đèn cầy với đốm lửa mập mờ được đặt trên tấm chiếu có chữ hán Thọ in ở giữa, bên trên tấm chiếu là mấy lon bia cùng vài đĩa mồi nhắm đã hết nhẵn. Và tất nhiên, không thể thiếu đó là "mai thúy" đá được nghiền thành dạng bột và tạo hình thành những con lươn trắng muốt trên cái đĩa.
Cả hai đều là nam, ngồi cởi trần để lộ thân hình gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, luôn trong tình trạng bơ phờ không tỉnh táo, ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt thâm đen, răng vàng khè. Có thể thấy đây rõ ràng là hai con nghiện và ở giai đoạn nghiện rất nặng rồi, tình trạng cơ thể đã cho thấy điều đó.
Tên tóc ngắn - nhìn mặt thì thấy còn khá trẻ - phun một bãi nước bọt ra xa, càu nhàu chửi:
"Mẹ nó, thằng Hiếu một lằn nó làm gì mà lâu thế không biết? Đi gần nửa tiếng rồi mà chưa thấy về."
Tên còn lại, tóc phủ che kín cả khuôn mặt đáp lại:
"Mày nói chuyện nghe buồn cười vãi cứt ra, từ đây vào chỗ bán mồi nhậu mày biết xa lắm không. Đã vậy nó còn đi bộ nữa mà mày đòi đi nhanh về nhanh được à?"
Tóc ngắn hừ mũi:
"Muôn sự cũng từ mày mà ra, nếu mày không bán mẹ nó cái xe máy đi thì mắc cái quần gì thằng Hiếu phải đi bộ!"
Tóc dài há miệng cười để lộ hàm răng vàng lởm chởm:
"Hề hề. Tao mà không bán xe thì lấy đâu ra tiền để anh em mình có 'đồ' mà chơi!"
Tên tóc ngắn tên Tài, còn tên tóc dài tên Tiến. Hai tên này cùng một tên khác nữa tên Hiếu là "bộ ba nghiện ngập" có tiếng bậc nhất khu vực này.
Cả ba đều xuất thân từ những vùng nông thôn nghèo nàn lên thành phố lập nghiệp, vì ngây ngô mà bị dụ dỗ vào con đường hút chích, cuối cùng thành ra bộ dạng như thế kia.
Toà nhà bỏ hoang này là "thành trì ăn nhậu" của ba đứa chúng nó.
Tài nói:
"Đéo chờ nỗi nữa, tao chơi trước đây!"
"Ê, từ từ...
Nói xong, Tài cuộn tấm giấy báo lại thành một cái ống, nó chỉa một đầu ống vào con lươn trắng muốt rồi đưa mũi xuống rít một hơi mà không thèm để tâm tới lời can ngăn của Tiến.
"Đã nói là anh em 'có thuốc cùng hưởng, có đồ cùng phê' mà sao giờ mày lại chơi trước rồi?"
Nhưng Tài không còn nghe thấy lời mà Tiến nói nữa, nó giờ đây đang chìm đắm trong thiên đường của riêng mình. Khuôn mặt nó lâng lâng, chẳng còn tỉnh táo nữa.
Trong cơn phê thuốc, Tài nhìn thấy mình đang ở một cánh đồng cỏ mênh mông xanh mướt.
Xuất hiện trước mặt nó lúc này là một con bò sữa đang liên tục nhảy nhót, kèm theo đó là một bài nhạc nước ngoài không biết phát ra từ đâu nhưng giai điệu thì có vẻ khá vui nhộn.
Tylko jedno w głowie mam
(Điều duy nhất ở trong đầu tôi)
Koksu pięc gram
(Là 5 gam côcain)
Odlecieć sam
(Và bay đi một mình)
W krainę zapomnienia
(Đến tận cùng của sự lãng quên)
W głowie mysli mam
(Tôi cứ mãi trăn trở rằng)
Kiedy skończy się ten stan
(Chừng nào tử thần mới ghé qua)
Gdy już nie będę sam
(Cô đơn không còn lạ lẫm)
Bo wjedzie biały węgorz
(Rồi một con lươn sẽ trườn đến)
Tylko jedno w głowie mam...
(Điều duy nhất ở trong đầu tôi...)
...
(T/g: Gõ trên Youtube "polish cow vietsub" để được nghe phiên bản đầy đủ cũng như hiểu được toàn bộ nội dung và ý nghĩa của bài hát!)
...
"Không biết thằng này nó phê thấy cái gì mà sao biểu cảm nhìn lạ quá." Ở bên ngoài, Tiến nhìn cảnh Tài đang trong cơn phê, khó hiểu mà tự độc thoại.
Bỗng một bóng người lảo đảo bước lên, người kia đi đứng khệnh khạng rồi ngã khụy xuống đất, toàn thân run lên bần bật, cùng với đó là vẻ mặt khiếp đảm, mồ hôi túa ra không ngừng trên trán.
Nhìn kĩ, hoá ra đó là Hiếu, người mà Tài với Tiến vừa nhắc đến khi nãy.
Cũng giống với hai đứa kia, Hiếu cũng là một con nghiện với thể hình gầy gò. Chỉ khác ở chỗ là nó biết tiết chế hơn Tiến với Tài.
Ngày xưa vì bị ống pô xe máy làm phỏng một vệt dài ở chân, vết sẹo tới nay vẫn còn nên Hiếu mới có biệt danh là Hiếu một lằn.
Thấy Hiếu hốt hoảng như vậy, Tiến khó hiểu hỏi:
"Gì thế, bị công an dí hả?"
Hiếu mở miệng lắp bắp nói, vẫn chưa hết run:
"Ma... mày ơi... Ở bên ngoài... có ma...!"
Trong đầu Tiến hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng:
"Ngáo đá hả mày? Mà mày đã chơi đéo đâu?"
Hiếu chỉ tay ra phía cửa sổ:.
"Tao nói thật. Không tin, mày nhòm ra ngoài thử đi, nó đứng trong bụi cỏ ấy!"
Tiến nghi hoặc, nheo mắt nhìn chằm chằm Hiếu một lúc lâu, thấy nó trông không có vẻ như đang nói láo liền đứng dậy đưa mắt nhìn xuống bụi cỏ bên dưới thông qua ô cửa sổ.
Chẳng có gì ở đó cả, ngoại trừ vài cơn gió thổi qua làm lung lay mấy vạt cỏ.
"Có thấy mẹ gì đâu, chưa chơi mà đã ngáo rồi à thằng ông nội!" Tiến nói.
"Không thể nào, tao chắc chắn là có một con ma toàn thân màu đen, đôi mắt đỏ lòm như máu nấp trong bụi cỏ. Nó còn nhìn tao nữa mà!" Hiếu kêu lên.
"Gì mà ồn ào dữ vậy?" Tài lúc này đã bắt đầu tỉnh khỏi cơn mê, cằn nhằn nói.
"Mày hỏi thằng Hiếu một lằn ấy? Tự nhiên đang yên đang lành lại nói là gặp phải ma cỏ gì gì đó, mà tao có thấy ai đâu!" Tiến nói.
"Không, tao nói thiệt đó. Hơi đâu mà xạo với tụi bây làm chó gì!" Hiếu chống chế.
"Thôi thôi, ông tắt mẹ cái văn đi!" Tài xua tay: "Tự dưng làm anh em mất hứng."
"Tao nhớ hồi xưa mày gan lắm mà sao bây giờ nhát cáy rồi Hiếu?" Tiến châm chọc.
Hiếu đang định phản bác lại thì bất chợt khựng lại như vừa thấy cái gì đó, nó há hốc mồm, đôi mắt mở to, run lên bần bật rồi ngã bệt xuống đất.
"Ê, mày sao vậy?" Thấy lạ, Tài hỏi.
"Đừng có làm tụi tao sợ nghe Hiếu!" Tiến tiếp lời.
Hiếu đưa run run đưa ngón tay lên, chỉ thẳng về phía trước, cất giọng:
"Ở... ở... ở sau lưng tụi mày... nó kìa!"
Nghe vậy, cả Tiến và Tài không ai bảo ai mà cùng nhau quay đầu về phía sau.
Đập vào mắt cả hai đứa là một bóng người vận đồ đen từ đầu tới chân với đôi mắt đỏ lòm như máu không biết đã đứng đó từ bao giờ đang nhìn chằm chằm vào tụi nó, đám khói đen toả ra từ người đối phương càng làm cho gã thêm phần đáng sợ.
Tiến hoảng sợ lùi lại, lúc này nó cũng bắt đầu run lên. Nó không biết làm thế nào mà đối phương có thể vào trong này mà cả ba đều chẳng hề hay biết.
Nếu là người thường thì không thể làm được như vậy, vậy thì đó chắc chắn là một con ma rồi!
Từ trước tới nay cả Hiếu và Tiến đã từng thấy ma bao giờ đâu, nên khi đối diện với hàng thật thì hai đứa nó không khỏi sợ hãi.
Mà con ma mà bọn nó cho là "hàng thật" kia chính là Hoàng Vĩ, một con ma pha-ke.
Đáng lẽ ra Hoàng Vĩ đã đường đường chính chính đi thẳng vào trong, nhưng khi thấy vẫn còn một đứa khác nữa đang bước tới thì hắn quyết định chuyển sang hù doạ chúng nó một chút chơi.
Với tốc độ của Hoàng Vĩ, chỉ cần hắn thực sự tập trung thì việc né được cả đạn cũng chẳng là vấn đề gì. Huống chi người trần mắt thịt (người nghiện mắt thâm mới đúng) như ba thằng kia mà muốn bắt kịp Hoàng Vĩ.
Tiến và Hiếu khiếp sợ nhìn Hoàng Vĩ, bọn nó muốn chạy nhưng chân run quá, toàn thân cứng đờ ra cả rồi.
Tài đứng phắt dậy, lên giọng quát:
"Mày là thằng nào? Tới đây làm gì?"
Hiếu giật thót tim, nó hoảng sợ nhìn Tài, tự hỏi không biết thằng này ăn gì mà gan thế. Tiến vội vàng ôm lấy Tài đang định tiếp cận Hoàng Vĩ.
"Chết rồi, Tài nó còn đang ngáo thuốc!" Tiến nói.
Thật vậy, sở dĩ Tài dám cả gan đối mặt với Hoàng Vĩ đơn giản vì nó vẫn còn ngáo mai thúy, chưa tỉnh táo hẳn.
Hoàng Vĩ cũng không định doạ nạt suông. Hắn cảm thấy rằng nếu không cho mấy đứa kia, nhất là thằng đứng giữa đang gông cổ lên rống vào mặt hắn thì đám này không biết sợ là gì.
Cúi người xuống nhặt một lon bia lên, Hoàng Vĩ đưa lon bia về phía trước rồi bóp mạnh. Nước bia bắn thẳng vào mặt Tài.
Một phần vì bia dính vào mắt, phần vì người nghiện thường rất sợ nước nên Tài mới dễ dàng bị chế ngự, nó ôm mặt lăn xuống đất, gào lên:
"Aaaaa, mắt tao..."
Tiến hốt hoảng cúi xuống kiểm tra tình trạng cho thằng bạn khốn khổ. May mắn là không có gì nghiêm trọng.
Hoàng Vĩ bóp giọng, lên tiếng:
"Cút khỏi đây!"
"..."
"Ta bảo là...
Hoàng Vĩ đưa tay lên, một [ Vòng Tròn Ma Pháp ] thuộc tính Phong được hắn thi triển từ từ hiện ra. Kèm theo đó là trên [ Chiến Bào Slime ] xuất hiện những hoa văn hình cơn gió màu lục nhạt. Quá rõ ràng, nó đang cộng hưởng với ma pháp của Hoàng Vĩ.
[ Phong Ma Pháp Sơ Cấp • Gió Cắt (Wind Slash) ]
Lưỡi đao gió sắc lẽm bay đến và sượt qua người cả ba tên nghiện, sau đó chạm vào bức tường gạch chưa trát phía sau tạo nên một tiếng "xoẹt" lớn.
Khi Hiếu và Tài quay lại nhìn thì thứ hai đứa nó thấy là một vệt dài in hằn trên bức tường, cứ như có ai đó vừa dùng kiếm chém lên đó vậy. Không, cho dù có dùng kiếm đi chăng nữa cũng không thể tạo được một vết dài, rộng và sâu tới như vậy.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Hiếu Tiến chẳng thể nhìn ra thứ vừa khắc lên bức tường phía sau kia là gì. Cái cảm giác đau rát khi thứ đó bay qua người hai đứa vẫn còn cảm nhận rất rõ, rất thật.
Bọn nó biết, kẻ đứng trước mặt mình đây không phải ma. Chính xác hơn, bọn nó xem Hoàng Vĩ như một con quỷ.
Tiến sợ hãi ngồi bệch xuống đất, cái quần bò ướt sũng do nước từ chỗ mà "ai cũng biết là ở đâu" chảy ra.
[ Eo ôi! ] Hắc Linh - lúc này đang ở trong trạng thái vô hình kêu lên.
Một lần nữa, Hoàng Vĩ lên tiếng, vẫn là cái giọng ồm ồm ghê rợn:
"... cút khỏi đây!"
"D... Dạ!!!"
Hiếu sợ sệt đáp, rồi cùng với Tiến diu Tài lên vai. Cả ba rời khỏi căn nhà hoang, để lại Hoàng Vĩ đứng một mình bơ vơ.
...
"Cuối cùng cũng chịu biến!"
Hoàng Vĩ thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ gánh nặng. Hắn giải trừ trạng thái ngụy trang. [ Chiến Bào Slime ] cũng trở lại như ban đầu.
Phải nói thật rằng hắn cảm thấy rất mạo hiểm khi làm việc này.
Hoàng Vĩ không sợ nguy hiểm. Hắn sợ làm chết người.
Để giữ cho bản thân không bị tha hoá bởi sức mạnh mà mình đang có, Hoàng Vĩ đã đặt ra giới hạn đạo đức cho bản thân mình. Trong đó, điều tối quan trọng đó là: "Không được phép giết người"
Hoàng Vĩ có thể giết Goblin, giết Slime, giết Undead hay thậm chí là một kẻ từng là con người. Nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ không bao giờ giết người!
Vậy nên khi thấy Tài có ý định chống trả Hoàng Vĩ đã hơi rối một chút, nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện.
Đi tới phía trước, Hoàng Vĩ đưa tay trần sờ lên vết cắt trên bức tường. Cảm nhận lấy sức nóng do ma sát và từng đường nét trên bức tường, Hoàng Vĩ có thể chắc chắn rằng nhờ [ Chiến Bào Slime ] mà uy lực của chiêu [ Gió Cắt ] đã tăng lên rất nhiều.
Có lẽ những kĩ năng còn lại cũng giống như vậy!
[ Có cần phải thử nghiệm thêm nữa không? ] Hắc Linh hỏi.
"Không, vậy là được rồi!"
Hoàng Vĩ nói. Hắn bước ra khỏi toà nhà rồi dùng [ Bay Lượn ] trở về, ngày mai hắn còn có tiết học nữa.
Hết chương 108