Chương 104: Hắc Linh Và Thông Tuệ. Nhóc Thật Sự Là Ai?
"Dậy, dậy đi! Trời sáng bảnh mắt rồi!"
Hoàng Vĩ lay Sơn và Thanh lúc này đang nằm ngủ trên nệm, sau khi nhậu say xong thì cả bọn quyết định ngủ lại qua đêm luôn.
"Ư... Sáng rồi hả?" Thanh uể oải ngồi nhỏm dậy, tóc tai bù xù, trên miệng vẫn còn dính nước dãi.
Thanh nhìn sang thằng Sơn đang nằm ngủ thẳng cẳng ngay bên cạnh mình liên vung tay cho thằng này một cú tát rõ đau vào đầu:
"Dậy đê!"
Có lẽ vì vẫn còn hơi men cộng thêm đang trong trạng thái chưa tỉnh táo nên Sơn chẳng hề biểu lộ chút đau đớn nào.
"Aaa...!" Sơn ngáp rõ to: "Nhức đầu quá!"
Thì đương nhiên là phải nhức đầu rồi, có ai uống đồ có cồn vào rồi mà sáng hôm sau lại tỉnh như ruồi đâu.
À mà quên, có một trường hợp ngoại lệ
Đó là Hoàng Vĩ.
Quả thật từ khi rèn luyện thể chất thì những trạng thái bất lợi cho cơ thể như say rượu, trúng độc, nhiễm bệnh cũng dần dần bị loại trừ.
Nhìn cảnh hai đứa bạn mình bị cơn say hành hạ, Hoàng Vĩ chỉ có thể thở dài một hơi rồi mở tủ lạnh lấy ra một chai nước màu nâu vàng, hắn rót nước ra hai cái ly thủy tinh bưng tới đưa cho Sơn và Thanh:
"Uống đi, nước đường ngâm mít đó! Giải rượu bia tốt lắm!"
Trước đây vì tửu lượng không được tốt lắm cho nên mỗi lần nhậu xỉn về là Hoàng Vĩ liền lấy thứ này - thần dược của hắn - uống vào, nếu không thì tới ngày mai hắn sẽ nằm liệt giường với cái đầu đau như búa bổ mất.
Nghe Hoàng Vĩ nói khá uy tín, Thanh với Sơn không chút do dự đưa ly lên miệng nốc sạch.
"Khà!!! Ngon, công nhận hiệu quả tức thì!" Sơn thả ra một câu.
"Bớt tâng bốc đi ông tướng, ngồi nghỉ một chút đi rồi lát nữa hẵng về. Còn giờ..." Hoàng Vĩ liếc cái đống bừa bộn đang bày dưới đất: "Tao phải dọn 'bãi chiến trường' này cái đã!"
Thanh lên tiếng:
"Để tụi tui phụ cho!"
"Thôi khỏi, vẫn còn mệt thì nghỉ đi. Cứ để tao làm!"
Không đợi hai đứa kia phải nói thêm lời nào, Hoàng Vĩ sắn tay áo lên rồi bắt đầu dọn dẹp.
Nhìn cảnh này, Sơn và Thanh không biết phải nói như thế nào.
Trước đây, mỗi lần tiệc tùng xong là cả hai đứa phải è cổ ra vác Hoàng Vĩ về. Bây giờ tình thế đảo ngược, đến lượt Hoàng Vĩ phải chăm sóc hai đứa nó.
Hoá ra đây chính là cảm giác của bậc phụ huynh khi thấy con cái mình đã trưởng thành!
...
Tiễn hai đứa Sơn, Thanh về rồi. Hoàng Vĩ vươn vai, rồi bẻ cổ kêu răng rắc:
"Chuẩn bị thôi!"
[ Chuẩn bị cái gì? ] Hắc Linh hiện ra, cô tò mò hỏi.
Hoàng Vĩ cười cười, hắn bước vào trong nhà và khởi động chiếc laptop của mình lên. Nháy chuột vào mục gmail, hàng loạt thông báo vang lên không ngớt.
"Chạy deadline chứ còn gì nữa, đây là công việc kiếm cơm của anh mà!"
Nhắc lại cho ai đã quên, công việc chính của Hoàng Vĩ là thiết kế poster và bảng hiệu cho các cửa tiệm theo yêu cầu.
Vì tay nghề khá tốt nên tiền kiếm được cũng kha khá, nói chung là đủ sống.
[ Hể!!! Chán vậy! Cứ tưởng là sẽ đi đâu đó chơi chứ! ]
"Chơi bời gì tầm này, tay phải làm thì hàm mới nhai được chứ. Nếu nhóc chán thì đi đâu đó mà chơi đi, miễn sao đừng có để ai thấy là được. Còn nếu không thì giữ trật tự cho anh làm việc."
Hoàng Vĩ nói xong liền bắt tay vào việc ngay làm tức, tác phong rất chuyên nghiệp.
Hắc Linh chán chường đưa mắt nhìn ra phía ngoài đường, dòng người đi xe tấp nập qua lại kia chẳng làm cho Hắc Linh vui vẻ thêm chút nào.
Ngắm xe chán rồi, Hắc Linh lại chuyển sang ngắm trời. Cô bay xuyên qua trần nhà - vì là dạng sống tinh thần nên Hắc Linh có thể dễ dàng làm điều đó - ưỡn ngực lười biếng một cách khiêu gợi ngay trên không, nước da bánh mật càng cùng những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể khi đang mặc váy ngủ càng làm cho Hắc Linh trở nên quyến rũ hơn.
Nếu bây giờ Hắc Linh mà ở trong trạng thái vật lý - có thể nhìn thấy được - đúng lúc mà có một tên Minh Béo đi ngang qua thì xác định, cô sẽ trở thành mục tiêu của nó ngay lập tức.
Mà chưa cần nói tới đám ấu dâm Meo Bính, không cần biết kẻ đó là ai, chỉ cần là đàn ông thì chắc chắn khi nhìn thấy Hắc Linh thì sẽ bị cô thu hút ngay lập tức.
Nằm lơ lửng trên không một lúc lâu, chợt Hắc Linh mở miệng nói:
[ Nè Thông Tuệ, bé đang nghe đó có phải không? ]
Không có ai lên tiếng đáp lại.
[ Thôi nào, nói gì đi chứ! ] Hắc Linh lại nói tiếp.
Vẫn như cũ, chẳng có bất kỳ ai trả lời cô cả.
Hắc Linh phồng má giận dỗi, cô đưa tay lên vẽ vẽ một thứ gì đó trong không khí. Ngay lập tức, chiếc màn hình màu xanh dương quen thuộc của hệ thống hiện ra trước mặt Hắc Linh.
[ Giờ thì không trốn được nữa đâu, ra đây nói chuyện đi nào! ]
Thông Tuệ: ...
Thông Tuệ rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, cô nói:
[ Bạn có yêu cầu gì? ]
[ Cũng không có gì nhiều, bé có thể mở group chat ra cho ta chơi một chút được chứ? ]
[ Không thể. ] Thông Tuệ đáp, chỉ có thành viên nhóm mới có đặc quyền sử dụng group chat này mà thôi.
[ Hểểể! chán vậy! ]
[ Mà kệ, ta có chuyện khác muốn hỏi đây. ]
[ Bạn cứ nói. ] Biết không thể chống lại Hắc Linh, Thông Tuệ chỉ đành nghe theo. Mặc dù là AI nhưng cô cũng không muốn rước thêm rắc rối vào mình đâu.
[ Vậy Thông Tuệ cưng, bé rốt cuộc là thứ gì thế? ]
Thân là tồn tại siêu việt bậc nhất cõi thực tại, Hắc Linh đã quan sát cái vũ trụ này từ thuở sơ khai. Mọi sự kiện lớn nhỏ của từng thế giới đều nằm trong tầm mắt của cô, Hắc Linh chứng kiến hết tất cả.
Ấy vậy mà, sự xuất hiện của một thứ mà Hắc Linh chưa từng biết đến đã gợi lên sự hứng thú của cô. Đó chính là Thông Tuệ, nói đúng hơn là thứ đằng sau Thông Tuệ, những hệ thống!
[ Rất tiếc, bạn không có đặc quyền truy cập thông tin này ]
Tất nhiên, làm gì có chuyện Thông Tuệ dễ dàng nói ra cho Hắc Linh biết được.
Hắc Linh cũng không ngốc, cô quyết moi ra bằng được nguồn gốc của Thông Tuệ:
[ Vậy thì đổi phương thức yêu cầu, ta sẽ là người đặt câu hỏi còn bé chỉ có một nhiệm vụ là trả lời có hoặc không thôi. Chịu chứ? ]
Thông Tuệ: [ Tôi có thể từ chối được không? ]
Hắc Linh: [ Dĩ nhiên là được, bởi câu hỏi sắp tới đây có muốn trả lời hay không đều dựa trên tinh thần tự nguyện nhưng lại mang tính chất bắt buộc. ]
Dài dòng một hồi rốt cuộc câu trả lời là không chứ gì, văn vở chi không biết!
[ Đồng ý. ]
[ Được, vậy câu đầu tiên: Hệ thống, cha của nhóc là một thực thể, đúng chứ? ]
[ ... ]
[ Phải ]
Hắc Linh mỉm cười, cô ra câu hỏi tiếp theo:
[ Vậy là các vị thần kiến tạo? Shiva, Bàn Cổ, Thần Trụ Trời hay là Atum? ]
[ Không ]
[ Nếu vậy thì còn lại mỗi nơi "đó" thôi, là Tinh Long Vương hay các Khái Niệm? ]
Thông Tuệ: [ ... ]
[ Nhóc không trả lời, có nghĩa là ta đã nói đúng! ]
Có vẻ như không đủ kiên nhẫn để kéo dài cuộc trò chuyện với Hắc Linh thêm nữa, Thông Tuệ nói:
[ Bạn, từ giờ sẽ tôi sẽ gọi là ngài, ngài có thể đoán được thân thế của tôi hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Ngài chỉ cần biết, rằng cả nơi "đó" và Tinh Long Vương đều đã không còn như trước đây nữa rồi. Những gì cần tôi đã nói hết rồi, tạm biệt ]
Nói xong, màn hình vụt tắt. Trên không trung lúc này chỉ còn lại Hắc Linh đang suy ngẫm về những lời vừa rồi của Thông Tuệ.
Hết chương 104