Chương 104: Chương 102: Lâm Và Phương

Chương 102: Lâm Và Phương

{Góc nhìn của Hoàng Vĩ}

Ư...!

Sao tự dưng người tôi nặng nặng thế này?

Bộ có mèo nhảy lên người tôi mà ngủ à?

Cơ mà khoan...

Nhà tôi làm éo gì có nuôi mèo!

Tôi giật mình bật dậy, chẳng có gì bất thường cả. Cửa vẫn đóng chặt, chiếc quạt máy hiệu Sony có từ thời nhà Tống vẫn đang quay bình thường - mặc dù tiếng động nghe không được dễ chịu cho lắm - căn phòng cũng không có dấu hiệu bị đột nhập hay gì cả. Tôi nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.

Có lẽ vừa rồi chỉ là do tôi hoang tưởng ra mà thôi!

[ Làm gì mà tự dưng thức dậy vậy, buồn đi vệ sinh hả? ]

Hắc Linh không biết từ khi nào đã xuất hiện và bắt đầu nói mỉa tôi.

"Mày đừng có mà ghẹo anh, giờ này sao chưa ngủ... à quên, nhóc đâu có cần ngủ! Mà có muốn ngủ cũng đâu có được!"

Tôi nói, giọng cũng mỉa mai chẳng kém.

Hắc Linh chẳng tỏ vẻ gì với tôi, ngược lại cô bé lại đưa tay lên miệng khúc khích cười.

Bộ con bé tính bày trò gì chơi tôi à?

"Sao em cười?"

[ Không có gì, chỉ là...

"Chỉ là sao?"

Con nhóc này sao nó dài dòng thế nhỉ?

[ Nãy giờ em đang tiếp khách dùm anh đó! ] Hắc Linh nói, miệng vẫn không ngưng cười.

"Khách? Khách nào?"

Bộ có ai gọi tới hay đập cửa trong lúc tôi đang ngủ hay gì? Mà cũng không phải, nếu thế thì tôi phải biết rồi chứ?

Đậu phộng, tôi ngửi thấy có mùi gì đó không ổn ở đây rồi!

"Nhóc mày mau nói xem nào, đừng có úp úp mở mở nữa."

[ Họ ở đây từ nãy giờ rồi. ]

Tôi thấp thỏm hỏi lại:

"Đâu cơ!"

Hắc Linh lém lĩnh chỉ tay về phía sau tôi:

[ Kia kìa, ngay phía trên anh ấy! ]

Một cơn gió nhẹ thổi qua lạnh buốt làm rợn cả tóc gáy, tôi từ từ quay đầu về phía sau với suy nghĩ đây chỉ là một trò đùa của Hắc Linh thôi.

Nhưng không, ông trời rất thích trêu ngươi. Đập vào mắt tôi ngay lúc này là hai thân hình một nam một nữ, làn da trắng bệt cùng gương mặt vô cảm, đôi mắt của họ đen nhánh và sâu giống như đang muốn hút hồn tôi vào trong vậy, không khí toả ra xung quanh họ lạnh lẽo cực kỳ và nhất là... họ cũng đang lơ lửng như Hắc Linh!

Thôi xong, tôi gặp vong con mợ nó luôn rồi!

"Waaa!"

Tôi theo bản năng giật mình nhảy thẳng ra khỏi chiếc nệm êm ái, hai tay thủ thế đưa về phía trước.

Chứng kiến cảnh này Hắc Linh càng cười dữ hơn ban nãy nữa. Nhưng giờ tôi không có tâm trạng để nhắc nhở con bé nữa!

Tôi có kinh nghiệm chiến đấu với người, với goblin và với cả Thây ma (Undead) nhưng chưa từng đối đầu với ma bao giờ. Thây ma cũng có một chữ "ma" trong đó nhưng chúng về cơ bản là xác chết và tôi có thể đối phó được, chứ hồn ma thì khác, tôi không thể chạm hay bắt được chứ chưa nói gì đến việc gây tổn thương. Vả lại, chắc gì tôi đã làm được thế!

Ma pháp lửa với gió có tác dụng gì với ma không nhỉ? Hoặc [ Thao Túng Vật Chất Bóng Tối ]. Có thể [ Luyện Thi Thuật ] có tác dụng, nhưng Thông Tuệ đã cảnh báo trước nên tôi không dám sử dụng, lỡ mà có di chứng gì thì tôi "ôn lằn" ngay!

Tóm lại, bây giờ tôi rơi vào thế bí rồi!

Như đọc được suy nghĩ của tôi - hình như mấy dạng tâm linh đều có cái khả năng này thì phải, đấy là tôi tính luôn cả Hắc Linh và Thông Tuệ vào nhóm này luôn rồi - hồn ma người đàn ông bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và có phần hơi ghê rợn:

"Cậu đừng sợ, chúng tôi không có ý xấu!"

Hồn ma người phụ nữ cũng lên tiếng phụ hoạ:

"Phải, bọn tôi không có ý doạ cậu!"

Không có ý doạ? Vậy mắc cái giống gì mà hai người lại xuất hiện bất thình lình phía sau lưng tôi làm gì? Để chào hỏi chắc?!

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng tôi không nói ra, dù sao so về tuổi tác thì họ vẫn lớn hơn tôi.

Ý tôi là, họ chết trong khi nhìn đã hơn 30 thì tức là họ lớn hơn tôi thật mà!

Tôi hít vào một hơi thật sâu để lấy giọng, sau đó mới nói:

"Thế... Hai người là ai? Và muốn gì ở tôi?"

Làm gì có ai tự tiện vào nhà người khác chỉ để chào hỏi bao giờ, hai người này mà không có chuyện gì thì tôi đi bằng đầu!

Hồn ma người đàn ông nói:

"Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lâm còn cô ấy tên Phương. Chúng tôi là vợ chồng của nhau."

Thấy họ có vẻ cũng lịch sự, tôi cũng đáp lại:

"À vâng, tên tôi là Hoàng Vĩ!"

"Tôi biết, Hắc Linh đã nói tên cậu cho hai người bọn tôi!"

Wait...What?

Cái con bé này...

Tôi lườm sang Hắc Linh lúc này đang quay mặt đi chỗ khác trong khi giả vờ huýt sáo.

Huýt huýt bà nội mày!

"Ê, Hắc Linh!"

Tôi trầm giọng gọi con bé.

Hắc Linh bị giật mình bởi tiếng gọi của tôi, con bé quay lại, ngón tay quấn quấn vào vào lọn tóc:

[ Ờ... Có chuyện gì không? ]

Tôi không hiểu tại sao con bé vẫn còn giữ cái khuôn mặt ngây thơ vô số tội đó sau khi bán thông tin - mặc dù chỉ là cái tên, nhưng nó vẫn là thông tin nhỉ? - của tôi cho hai hồn ma này.

"Chắc không cần anh phải hỏi nhiều đâu nhỉ, nói đi!"

Đúng vậy, mau mau khai hết những gì nhóc biết ra đây cho anh! Bằng không thì... Ủa mà tôi cũng có làm gì được con bé đâu nhở!

[ Chậc, thôi thì... ]

Ê, con bé vừa mới tặc lưỡi với tôi phải không? Cái thái độ lồi lõm gì đấy!

[ Như anh đã biết khi nãy, đây là Mai Lâm và Thảo Phương. ]

Tôi gật đầu:

"Rồi, sao nữa?"

[ Họ là hai oan hồn trong rừng mà lúc chiều anh đã tới để học kĩ năng mới ấy.]

Ồ, té ra cái cảm giác lạnh gáy ban chiều là do hai người này làm à? Thảo nào...

Tôi có nghe nói tới chuyện đó, chính vì vậy nên tôi mới lựa chọn nó làm nơi luyện "skill" mới vì tính chất kín đáo và không bị ai làm phiền.

Rốt cuộc thứ làm phiền tôi không chỉ có người mà còn thêm ma nữa!

Cái số của tôi đúng thật là đen như tiền đồ chị Dậu!

"Cứ nói tiếp."

[ Họ chứng kiến hết những gì mà anh đã làm với mấy cái cây và tảng đá. Đồng thời, họ cũng phát hiện ra em có khả năng nhìn thấy và giao tiếp với thế lực tâm linh. Sau một hồi chuyện trò với nhau bằng [ Thần Giao Cách Cảm ] thì hai người họ đề nghị muốn anh giúp đỡ một việc. Và thế là... ]

"..."

Hình như tôi đoán ra được câu tiếp theo Hắc Linh sắp nói là gì rồi!

[ Em quyết định dẫn hai người họ tới đây! ]

'Đ-ậu xanh rau M-á!!!!'

Tôi hét lên trong đầu mình.

"Bộ mày hết chuyện làm rồi hay sao mà lại đi dẫn ma về nhà mình hả?"

Bộ nó nghĩ tôi là nhân vật Tinh Lâm trong phim "Ai Chết Giơ Tay" chắc?!

[ Thì tại... Hai người họ đáng thương quá, cho nên mới... ]

"Thôi miễn trình bày!"

Chết tiệt, đang yên đang lành tự dưng phải gánh cái cục nợ từ trên trời rơi xuống này!

Giờ không giúp cũng không xong, người ta đã vào tới tận nhà cầu xin rồi. Nếu tôi từ chối thì trong lòng cũng có chút áy náy.

"Haizzz, được rồi! Tôi sẽ giúp!"

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt hai người kia có vẻ tươi tỉnh hẳn lên. Dù tôi không hiểu bằng cách nào mà ma có thể làm ra cái vẻ mặt đó.

"Chớ có vội mừng, phải xem thử là tôi có khả năng giải quyết hay không đã!"

Hy vọng là chuyện đó nó không mấy khó khăn!

Lâm từ từ kể lại câu chuyện của mình:

"Chúng tôi trước đây từng làm trong một công ty xây dựng mang tên là Vạn Phát, tôi làm chức vụ tổng quản lý công trình còn Phương là thư ký cho giám đốc."

Công ty Vạn Phát. Tôi có nghe láng máng qua về cái công ty này, đây là một nhánh thuộc tập đoàn Van Group nổi tiếng trong nước.

Vậy thì nó liên quan gì tới hai người này?

"Tên giám đốc của công ty Vạn Phát, Trần Chí Hùng là một tên háo sắc! Hắn nhiều lần quấy rối tình dục vơ tôi và nhiều nữ nhân viên khác, còn doạ sẽ đuổi việc nếu họ dám chống đối hắn."

Mai Lâm nói bằng giọng đầy phẫn nộ.

"Vợ tôi, Thảo Phương không chấp nhận chuyện đó nên đã kể lại với tôi. Hai chúng tôi quyết định tố cáo hắn với cấp trên.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại không suôn sẻ tới vậy. Bằng một cách nào đó, tên Hùng đã biết được âm mưu của chúng tôi và nhanh chóng cho người tới xử lý cả hai. Chúng mang xác chúng tôi vào rừng để phi tang. Sau đó thêu dệt nên câu chuyện cặp đôi treo cổ và biến thành ma để ngăn có kẻ nào bén mảng tới.

Phần còn lại thì cậu chắc đã có thể tự đoán ra được!"

Tôi gật đầu:

"Phải, vị uất hận nên hai người mới hoá thành oan hồn đúng chứ? Giờ thì tôi đã nắm được đại khái mục đích của hai người rồi! Giờ thì nói đi...

[ "MUỐN CHIÊN GIÒN HAY HẤP SỐNG HẮN?" ]

Hắc Linh bất ngờ xen vào trong khi đang nhại giọng tôi.

Tôi bao phủ Vật chất bóng tối lên bàn tay của mình rồi cốc lên đầu Hắc Linh một cái "cốc". Tiếng "cốc" to đến nỗi nếu tôi có ở Hà Nội chắc cũng có thể nghe thấy được.

[ Ui da, đau ]

Hắc Linh ôm đầu, nhăn nhó rên đau.

Từ trước tới giờ tôi chẳng thể làm được gì Hắc Linh vì con bé rất ranh ma, mỗi lần định trừng trị nó thì con bé lại biến đi đâu mất. Đã vậy, tôi chẳng thể làm đau con bé bằng mấy đòn đánh vật lý bình thường được.

Ý tưởng này chỉ mới loé lên trong đầu tôi thôi, vậy mà nó thật sự có hiệu quả!

Rồi rồi, mày xong rồi!

Cuối cùng tôi cũng có cách để trị tội cái con nhỏ này!

Đang lúc tôi định cốc thêm vài cái nữa cho sướng tay thì bất ngờ, Thông Tuệ hiện lên và nói:

[ Nhiệm vụ mới: Báo oán!

Giúp hai oan hồn Mai Lâm và Thảo Phương giải quyết chấp niệm của mình để họ sớm siêu thoát.

Điều kiện: Giới hạn thời gian 7 ngày

Phần thưởng: 900 điểm kinh nghiệm, 500 điểm giao dịch, nhận được các kĩ năng:

- Âm Dương Nhãn (chủ động): Cho phép người sử dụng có thể nhìn thấy những thế lực tâm linh mà mắt thường không thể thấy được. Yên tâm sử dụng, vì kĩ năng này không gây mù mắt.

- Giao Tiếp Tâm Linh (chủ - bị động): Người sử dụng có thể tương tác với các thế lực tâm linh bằng sóng não

Thất bại: Nhận debuff khiến tinh thần luôn trong trạng thái mệt mỏi, mất tập trung trong 1 tháng ]

Hết chương 102