Sau khi thu hoạch được bộ đồ Sherlock Holmes, Nguyễn Phú Quốc chỉ cần động tâm niệm, xung quanh người hắn bỗng có một làn khói trắng dày đặt bao phủ từ đầu đến chân.
Vài giây sau từ trong làn khói lại vang lên thanh âm quái dị của hắn:
"Tèn tèn tèn teng téng tèng teng, teng téng teng tèn ten ten tèn, nhờ có Doremon giúp cho ta, bao ước mơ diệu kỳ...."
Trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn vừa hát vừa xuất hiện trong tư thế mà chính hắn cho là vô cùng tiêu sái.
Một tay hắn chống lên vật phẩm << Cây Gậy của Sherlock Holmes >>, một chân làm trụ, thân thể hơi nghiêng về phía cây gậy, một tay cầm kính lúp để vào mắt trái, trên miệng thì ngậm tẩu thuốc thổi phì phì, đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ, khoác một bộ áo thám tử màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Phải nói là giữa một hoàn cảnh âm u thế này thì hình của hắn vô cùng chói loá.
"Thám tử Sherlock Quốc tới đây"
Nguyễn Phú Quốc tiêu sái bước từng bước, lại hơi nhún nhảy theo nhịp điệu nào đó, sau đó tiến đến trước mặt Kiều Nguyệt Nga hỏi:
"Ngươi thấy bổn toạ thế nào, có đẹp trai quá đáng luôn không"
"Bệnh thần kinh" - Kiều Nguyệt Nga bị hắn ám sát, mặt hơi đỏ lên quay đầu lại bỏ lại một câu.
"Ê không phải rất đẹp trai sao? Đi đâu đó, cô bé này"
Hắn thở dài. Đúng là không biết thưởng thức.
Sau đó hắn lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh rồi quơ cây gậy một vòng nói:
"Đi chỗ khác chơi hết đi, chưa thấy soái ca bao giờ sao, tránh chỗ cho bổn toạ làm việc"
Hắn hít một hơi, lấy lại tinh thần. Mèo Lụa trên vai hắn trở nên tỉnh táo lại, sau đó nói:
"Bắt đầu công việc đi"
Lúc nghiêm túc thì hắn là một người vô cùng tập trung. Hắn búng tay một cái vào cái nón lưỡi trai Sherlock Holmes, ngay tức thì cái nón đỏ trên đầu hắn bỗng dưng phát sáng, sau đó bằng mắt thường có thể thấy ánh sáng đó nhanh chóng chạy vào đầu hắn.
Một luồng thông tin hiện ra trong thức hải hắn, trước mắt hắn lúc này là hình ảnh một thiếu niên tóc nâu nâu, dáng người gầy gò lại cao tầm một mét tám. Cả khuôn mặt bị che kín chỉ để lộ ra đôi mắt sáng như sao, trên tay cầm một thanh cự kiếm to hơn cả người hắn.
"Nơi này là nơi nào"
Nguyễn Phú Quốc âm thầm suy đoán cảnh vật xung quanh.
Nơi đây lại có dòng suối nhỏ, đặc điểm là hắn thấy một cây cổ thụ to đùng.
Hắn dời mắt sang thiếu niên kia thì thấy được thiếu niên kia xông lên phía trước sử dụng bộ pháp Bách Biến Quỷ Ảnh vô cùng thuần thục, thoắt cái đã xuất hiện trước một người áo đen, không nói hai lời mà chém ra một kiếm với tốc độ cực nhanh, người áo đen lập tức bị chia làm hai nữa.
Kế đến là một màn đồ sát của thiếu niên, thẳng đến khi tất cả địch nhân đều chết hết thì hắn mới thu gom nhẫn trữ vật, lại thấy hắn đứng nói chuyện một mình gì đó xong thi triển thân pháp biến mất.
Hình ảnh vừa dứt, Nguyễn Phú Quốc lập tức đưa ra kết luận:
"Chắc chắn là tên này rồi, thân pháp quỷ dị thế kia cơ mà, lại có thể chém giết một đám cường giả mà không hề chớp mắt, sau đó dứt khoác lấy túi trữ vật xong lại rời đi. Hành động dứt khoác gọn gàng, đúng là tên này rồi"
Hắn kéo Bùi Kiệm ra hỏi:
"Ngươi có biết gần đây có nơi nào có một con suối, lại có một cây cổ thụ to đùng không"
Bùi Kiệm suy nghĩ một lát, sau đó hắn đập tay một cái nói:
"Thưa chưởng môn, đúng là cách đây tầm năm cây số có một nơi như vậy"
"Năm cây số à, được , chúng ta đi xem"
Hắn đang định đi thì lại đột ngột cảm ứng được có người đang theo dõi mình. Thần thức đảo quanh một vòng, phát hiện không phải là một mà chính là một đám người theo dõi.
Hắn truyền âm cho mèo Lụa:
"Ta đoán bọn kia đã cho người theo dõi chúng ta, có lẽ muốn tin tình báo gì đó, hoặc chúng nó nghi ngờ ta rồi"
Mèo Lụa nói:
"Ngươi cần gì phải tự mình tới đó xem, đã thấy được tràng cảnh chém giết, thì cứ theo đó mà lần"
Hắn suy nghĩ một chút, kêu khổ:
"Bọn kia cũng không phải đồ đần, ta đúng là không phải nhân vật chính rồi, thường mấy thằng cha phản diện như thế này hay bị ngu lắm mà, cứ để ta muốn làm gì làm xong rồi bị đánh mặt, chả phải tất cả đều như vậy sao"
Sau đó hắn cười lạnh:
"Đã như vậy, đầu tiên là cần xác định được phương hướng, sau đó chúng ta sẽ cho bọn nó một vố vậy"
Hắn thầm động tâm niệm, tay hơi vận sức cắm cây gậy thám tử xuống đất, xong thầm hỏi:
"Gậy thần gậy thần, cho ta biết tên bị Âm Linh phụ thể đang ở đâu"
Ngoài miệng hắn làm bộ trượt tay một cái, sau đó thốt lên:
"Úi"
Tiếp theo sau đó là cây gập đổ ập về một hướng, đó chính là hướng ở một góc tối trong bãi tha ma này.
Hắn cúi người nhặt lại cây gậy, rồi kéo tẩu thuốc một cái, sau đó thổi mạnh một phát.
Cái ống tẩu rung lên, sau đó một quả bong bóng nhỏ bằng bàn tay từ từ chui ra.
Hắn liền thu quả bóng bằng khói đó vào không gian giới chỉ.
Quả bóng này chính là bóng tìm hung thủ, có tác dụng vô cùng đặc thù, có thể một lần nhốt thủ phạm vào trong đó, tuỳ vào năng lực người tạo ra nó mà có thể nhốt tu sĩ cấp bậc cao.
Điều này thì quá dễ đối với hắn. Bây giờ quả bóng này đừng nói là bắt tên Âm Linh kia, ngay cả bắt tông chủ của Quỷ Diện tông còn được.
Hắn cười cười tiến tới gần Kiều Nguyệt Nga, nét mặt lộ ra có chút bỉ ổi.
Nàng thấy hắn như vậy liền hơi sợ, khẽ lùi ra sau, ánh mắt đề phòng nói:
"Chưởng môn, ngươi muốn làm gì"
Tay nàng đã mò đến thanh kiếm, tuỳ thời có thể rút ra.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hai mắt thâm tình nói:
"Ngươi làm cái gì mà sợ bổn toạ như vậy. Dù gì thì chúng ta cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện"
Kiều Nguyệt Nga đang tính hất hắn ra xong rút kiếm thì lại thấy từ trong tay hắn chuyển một vật gì cho nàng, lại thấy hắn khẽ nháy mắt với nàng thì đàng nuốt cục tức xuống.
Sau đó hắn tách nàng ra, thâm thuý đưa mắt cho nàng một cái xong phất tay kêu Bùi Kiệm tới chỗ mình:
"Bùi Kiệm, ngươi cùng với con Lụa đi nói chuyện với Lê Ngọc Long, sẵn tiện thông báo mọi người là chúng ta đã bắt được Âm Linh rồi"
Nói rồi hắn đi nhanh về một hướng trong rừng cây, sau đó cười lớn lên, vẻ mặt lộ ra mười phần gấp rút.
Rất nhanh bọn người theo dõi hắn liền bám theo, một trong số đó đã thông tri cho Hắc Bạch Song Sát.
Hành động của hắn vô cùng khoa trương, nên không chỉ bọn người Hắc Bạch Song Sát đi theo mà còn kéo theo cả đoàn người hiếu kỳ xem trò hay, dù gì thì bọn họ đã đặc cược cho Quỷ Diên Tông, nên cần phải đi xem mới được.
Khi mọi người rời đi thì Kiều Nguyệt Nga mới lén lúc mở thứ trong tay mình ra xem, là một tờ giấy nhỏ có ghi:
"Ta sẽ kéo bọn người kia đi, ngươi tìm cơ hội đi theo hướng tây nam, nếu thấy một người cao có tu vi luyện khí tầng hai, dáng ngươi hơi gầy, tròng mắt đen kịt, trên người toả ra khí tức hắc ám, lại cúi đầu không dám nhìn ai, ngồi một mình trên một cái bia mộ thì bắt hắn qua bìa rừng bên kia gặp ta"
Nàng nhìn tờ giấy, khẽ nhìn theo hướng chưởng môn mình vừa rời khỏi, hơi cau mày nhưng vẫn đứng lên đi về hướng tây nam.
Khi Nguyễn Phú Quốc tới gần bìa rừng, nơi đây đúng là có một con suối, hắn vận dụng kính lúp nhìn xung quanh, sau đó đứng gần một cây cổ thụ rồi cười lớn:
"Ta đã tìm ra Âm Linh rồi"
Sau đó hắn tiêu sái phân tích với đám đông ở đây:
"Trước tiên ta phân tích, Âm Linh một trăm phần trăm đã nhập vào người sống. Có thể là ta, hoặc là ngươi, hoặc cũng có thể là ngươi. Nhưng ta đoán chắc nơi đây đã xảy ra một trận quyết đâu. Tuy vết tích hoặc vô tình hay cố ý đã bị xoá bỏ nhưng hãy nhìn những khúc cây bị chém này, trên đây còn lưu lại một số vết máu. Ta đoán chắc nơi này từng xảy ra một màn chém giết kịch liệt, mà không ngoài dự đoán đó chính là Âm Linh."
Nói xong hắn liền đá một cước, một tảng đá to tướng dưới chân lăn ra ngoài, lộ ra một phần thi thể của tên cường giả bị chém.
Lúc này Lê Ngọc Long cũng đã theo Bùi Kiệm tới nơi đây, hắn nghe phân tích của Nguyễn Phú Quốc thì âm thầm đánh gia một lần, quả thực đúng như hắn nói, nơi đây từng xảy ra một vụ tranh đấu.
Hắc Bạch Song Sát cũng đã xuất hiện, Hắc Sát cười lạnh:
"Thế thì sao, cuối cùng thì Âm Linh ngươi nói đâu rồi."
"Được, nói chung theo suy đoán của ta, hung thủ chỉ có một, người gây ra vụ thảm sát này, cũng là người đang bị Âm Linh phụ thể, chính là..."
Hắn nói được đến đó thì hơi dừng lại, tay vươn ra chỉ về một hướng, sau đó lại đưa qua trái, rồi lại đưa qua phải.
Mọi người xung quanh không ngừng xoay đầu nhìn theo hướng tay của hắn.
"Ta chưa biết" - Phú Quốc đút tay vào túi quần ung dung nói.
"Trời...làm dữ dội lắm"
"Con mẹ nó, ta muốn chém thằng này"
"Bố thằng điên này, làm tốn thời gian của ông"
Một loạt tiếng chửi mắng vang lên, mọi người nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Khụ, có điều, chúng ta cũng sắp biết được đó là ai"
Bạch Sát có chút không nhịn được, nói:
"Ngươi nếu đã không biết thì trực tiếp nhận thua, đừng làm phí thời gian của mọi người ở đây"
Phú Quốc vẫn bình tâm như vại, tay giơ lên cây gậy Sherlock nói:
"Các vị xin hãy bình tĩnh, ta tuy chưa biết nhưng cũng có thể tính ra ngay bây giờ, các vị hãy nhìn xem"
Nói rồi hắn cắm cây gậy Sherlock xuống đất, sau đó hắn đi một vòng, tay bắt một pháp quyết để trên trán miệng lẩm rẩm:
"Thiên linh linh, địa linh linh, Âm Linh ở đâu xin cho ta biết"
Vù một cái , hắn chỉ tay vào cây gậy, cây gậy thám tử lập tức ngã xuống đất, cái đầu bạc hướng về một tên tu sĩ thân cao gầy.