Kỳ Vân gương mặt trắng bệch, thở ra từng ngụm từng ngụm thở dốc, y phục trên người đã ước đẫm mồ hôi, đôi mắt có chút bi thương khó hiểu, Tần Tử và Tây Liễu Nhan đứng 1 bên có hơi kinh nghi nhình hắn, 1 lúc lâu sau Kỳ Vân mới nhắm mắt thì thào hỏi.
"Nơi đây là địa phương nào ở Thánh Nguyên Đại Lục?"
Tần Tử và Tây Liễu Nhan 4 mắt nhình nhau mở mịt, bọn hắn thế nhưng chưa từng nghe đến cái này địa phương a.
"Ưm có hiểu lầm hay không, nơi này gọi là Kiếm Trúc Trấn, thuộc Thánh Mộc Vực a"
"Thánh Mộc Vực? Kể nghe 1 chút"
"Uy địa phương của chúng ta có tổng cộng 5 vực lớn theo thứ tự Thánh Kim Vực, Thánh Mộc Vực, Thánh Thủy Vực, Thánh Hỏa Vực, Thánh Thổ Vực....."
Sau nữa ngày Kỳ Vân nghe kể hết về nơi này lịch sử hình thành, trầm mặt nữa ngày hắn thở ra 1 hơi trọc khí, sau đó mới phất tay với Tần Tử và Tây Liễu Nhan.
"Các ngươi lui ra đi, ta muốn thay y phục"
"Thượng Tiên...."
"Gọi ta Vân ca là tốt, ta gọi Kỳ Vân, không phải cái gì Tiên Nhân"
"Tốt Vân ca, có gì cứ cho gọi ta a"
Ngay sau đó cả 2 lui ra ngoài thời điểm, Kỳ Vân 2 tay bóp những ẩn ký khó hiểu, ngay sau đó 1 tia ánh sáng cuống đi trên người hắn vết bẩn, ngay sau đó 1 bộ bạch y xuất hiện trên tay hắn, Kỳ Vân thay xong y phục cũng không vội ra bên ngoài mà lẳng lạng nhắm mắt lại tu luyện.
Bên ngoài đám Tần Tử được phụ trách chăm sóc hắn thời điểm, lúc này tập trung bên ngoài cửa nhà Tần Tử, hỏi thăm về Kỳ Vân, rồi sau đó cả đám liền ngồi bất động nhớ đến ngày hôm đó.
"Các ngươi có tin trên đời có Tiên Nhân không?"
Du Thanh lúc này tự dưng mở miện nói ra, không khí lại im lặng không ai nói 1 câu gì, nếu lúc trước bọn hắn chưa đi lên ngọn núi thời điểm chắc chắn sẽ bảo "ngươi là tiểu hài tử 3 tuổi à?" nhưng sau khi thấy được và trải nghiệm thì bọn hắn chỉ biết im lặng mà không biết nói gì.
Sau hơn nữa ngày trầm mặt không ai nói 1 câu nào, lúc này 1 thanh âm nhàn nhạt vang lên bên cạnh bọn Tần Tử.
"Tiên Nhân? Tất nhiên có tồn tại, chỉ là nơi này của các ngươi quá nhỏ không thấy được thôi"
Cả đám giật mình, nhao nhao quay sang phía âm thanh phát ra, phát hiện Kỳ Vân lúc nào đã ngồi dưới gốc cây 2 tay kết ấn kí kì thù, thần sắc không lạnh không nóng nhình bọn chúng nói.
"Uy Vân ca đây là hù chết ta a"
Kỳ Vân mỉm cười xõa ấn nhưng sau đó nhàn nhạt nhình cả đám, ánh mắt có chút đánh giá, sau đó từ miện nhàn nhạt nói ra.
"Hàn Âm Chi Thể, Hỏa Dương Chi Thể, Chiến Thần Huyết Mạch, Chiến Thần Khải Binh, Thần Lôi Chi Thể, Hỗn Độn Chi Thể, Sinh Mệnh Vĩnh Nhan Thể, không ngờ ở đây lại tìm được mấy đặc thù thể chất huyết mạch"
"Có chuyện gì sao Vân ca?"
Lúc này Kỳ Vân lâm vào trầm tư, theo giất mộng hắn thấy được thì có vẻ hắn không phải Thái Tử đương triều mà là 1 tiểu thiếu gia của Kỳ Gia, mà trong giất mơ đó hắn chính là thấy noi đó máu chảy thành sông có vẻ là Kỳ Gia Bảo, Kỳ Gia bị hủy, Song nhi lại là ai, nếu muống tìm thấy hết cả chắc chỉ có đi 1 chuyến nhình thử Kỳ Gia, còn lại câu nói cuối cùng của Song nhi.
"Chỉ cần huynh ấy còn, Kỳ Gia ất trường tồn...."
Nghĩ đến đây long hắn lại nặng trĩu, trầm ngâm nữa ngày, cách để Kỳ Gia trường tồn chính là thành lập 1 cái mới Kỳ Gia, vậy thì đám nhóc này, Kỳ Vân nở nụ cười.
"Các ngươi có muốn Tu Tiên không?"
Oanh
Như 1 tiếng sấm đánh vào bọn hắn sâu trong thâm tâm, cả đám nhất thời ngây người, sau lúc nhất thời Tần Tử đứng dậy nhình Kỳ Vân.
"Vân ca, ngươi có thể giúp bọn ta Tu Tiên?"
"Tất nhiên có thể, nhưng vẫn hay không ở các ngươi suy nghĩ"
"1 khi Tu Tiên chắc chắn cá ngươi sẽ không còn là phàm nhân, ngươi đã xem qua Thanh Linh Quyết nhưng không thể lãnh ngộ, vì 1 khi ngươi siêu thoát hồng trần vức bỏ trần niệm mới có thể đắc đạo vĩnh sinh lãnh Ngộ hết thảy về Đạo"
"Các ngươi đừng có ý nghĩ rằng sẽ đưa cả cái làng này tu hành, các ngươi khác bọn hắn"
Trong lúc nhất thời Tần Từ định nói gì đó, thì bỗng nuốt sâu vào trên trong tâm hồn, thì thào nói với Kỳ Vân.
"Tại sao không thể?"
"Vì các ngươi từ khi sinh ra đã được định chỉ hết thảy về tương lai, cái thứ đó gọi là Số Mệnh, trừ khi các ngươi đắc đạo thành Tiên mới có thể tránh khỏi quy luật của trần thế, tự mình viết lên các ngươi huy hoàng, còn bọn hắn khác với các ngươi, bọn hắn từ khi sinh ra đã mang 1 thứ gọi là phải hoàng thành Sứ Mệnh, cho dù có vĩnh siêu Tiên Nhân rồi đến cuối cùng vẫn phải gánh lấy Sứ Mệnh đó, nếu không sẽ lãnh hậu quả Thiên Phạt"
"Vậy các ngươi cứ suy nghĩ xem, thứ nhất cả đời làm 1 người dân bình thường ở vùng quê hẻo lánh này, có 1 cái bình thường trang sử an nhàn sinh rồi diệt chịu chưởng khống của Số Mệnh, thứ 2 là bước trên Tu Hành đường đắc đạo thành Tiên sau đó tự mình vẽ nên huy hoàng, tự mình khống chế mình số mệnh?"
Cả đám Tần Tử trầm ngâm, yên lặng hết thảy, thấy vậy Kỳ Vân mỉm cười sau đó tiêu thất giữa không trung.
Hắn nhớ trước kia có 1 đứa trẻ nói với hắn.
"Thà làm 1 người bình thường để rồi sinh ra chết đi mà cảm nhận bình thường, còn hơn là làm 1 cái hào quang để rồi tịch mịch 1 mình"