Chương 2: Ghi chú trong lòng (2)
Cả con phố bị dân chúng bao vây chật kín.
Nhiều người trốn trong đám đông cười thầm!
Trong mắt Tô Họa, những người cười thầm này mới chính là đau lòng nhất!
Suy cho cùng, một người khi đã quá mức đau khổ, họ có thể sẽ cười ngây ngô.
Những người trộm cười này, nhất định là vô cùng không nỡ để hắn đi, sau khi đã đau buồn quá độ, thì cười.
Tô Họa không muốn để bọn họ bi thương như vậy, bèn đùa với bọn họ, nói mình không đi nữa!
Những người cười thầm trong nháy mắt mặt mày đau khổ, ánh mắt run rẩy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc!
Thấy chưa, vui đến mức sắp khóc luôn rồi!
Đến Thiên Thủy Tông, Tô Họa theo vị trưởng lão này đến Bạch Hạc Phong, trở thành đệ tử ngoại môn dưới trướng của ông.
Sau khi ăn đan dược, bệnh tật trong mấy ngày ngắn ngủi đã biến mất không còn gì.
Nếu đã đến nơi tu tiên, hắn cũng không định ngồi không chờ chết, lựa chọn bắt đầu tu luyện nghiêm túc.
Nhưng Thiên Thủy Tông quả thực có quá nhiều quái vật thiên tài, bất kể hắn có cố gắng ra sao, khi ở trong cùng một nhóm đệ tử, tu vi của hắn vẫn chỉ ở mức trung bình.
Nhưng vào ba ngày trước, hack của hắn đã đến.
Hắn đột nhiên thấy trên đầu nhiều người nhấp nháy cái nhãn có chữ màu vàng.
Có chữ là: [Vóc người rất đẹp]
Có chữ là: [Không đáng nhắc tới]
Có chữ là: [Nợ một ân tình]
Cũng không phải trên đầu tất cả mọi người đều có, có người không có, có người hiện dấu hỏi, có người hiện không chỉ một cái.
Sau ba ngày nghiên cứu, Tô Họa cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa của mấy cái nhãn hiệu này.
"Không ngoài dự đoán, những nhãn hiệu này, chính là ghi chú trong lòng người khác về mình?"
"Lâm sư tỷ ghi chú là muốn hôn một cái, cái này cũng nằm trong dự đoán, các nàng ngày thường luôn mượn cớ đánh cờ để ăn đậu hũ mình, sớm đã nhận ra họ thèm khát thân thể mình rồi!"
"Nhưng sao Lý sư huynh cũng ghi chú là muốn hôn một cái? Con mẹ nó, xem ra lần sau đi tắm ở Thiên Trì với huynh ấy, phải chuẩn bị trước một cái quần lót bằng sắt! Nhưng với tu vi của sư huynh, có là quần lót bằng sắt cũng không cản được!"
"Trương sư huynh ghi chú là muốn đánh mình một trận... Ừm, cái này cũng hợp lý, dẫu sao trước đó mình đã vô tình đem đan dược có thuốc xổ cho huynh ấy ăn."
"Không biết Trương sư muội ghi chú về mình là gì nhỉ?"
Trương sư muội trong miệng Tô Họa là Trương Vân, bái nhập Bạch Hạc Phong một năm trước, là đệ tử dưới trướng Phong trưởng lão.
Tô Họa ở Bạch Hạc Phong là đệ tử của Lôi trưởng lão, mà Lôi trưởng lão lại chủ yếu luyện đan, nên Tô Họa làm việc trong phòng đan dược.
Công việc hàng ngày là ghi chép việc xuất nhập đan dược.
Nhiều khi sẽ có một số đan dược không được ghi vào sổ.
Những đan dược thừa này hắn thường âm thầm cho các sư huynh muội có quan hệ tương đối tốt với mình.
Tự mình giữ thì cũng được thôi, đan dược dùng để đổi tiền, đổi nguyên liệu giúp tu luyện!
Nhưng kiếp trước sống ở Lam Tinh hơn hai mươi năm, Tô Họa đã hiểu rõ một cái đạo lý!
Đối nhân xử thế!
Đời người chắc chắn sẽ gặp rất nhiều chuyện, nhất là mấy tu sĩ như bọn họ, tuổi thọ cao hơn người bình thường.
Khó tránh khỏi ngày nào đó sẽ gặp phải rắc rối, cần người tới giúp.
Bây giờ cho đi vài viên đan dược, lôi kéo lòng người, tương lai đổi lại, có thể chính là một lần cứu mạng!
Trong đó, Tô Họa cho Trương Vân sư muội nhiều nhất.
Nguyên do là vì nàng ta rất giống với một nha hoàn cùng lớn lên với hắn ở Tô phủ.
Cộng thêm việc nàng hiểu chuyện lại khéo ăn nói, cho nên ngày thường có chuyện gì Tô Họa cũng sẽ giúp nàng.
Ở trong mắt Tô Họa, hắn đối tốt với Trương Vân sư muội như vậy.
Ở trong lòng vị Trương sư muội này, ghi chú về mình hẳn sẽ là: [Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, sư huynh tốt bụng!]
Ít nhất cũng phải là: [Sư huynh tốt!]
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Từ xa, một nữ đệ tử mặc y phục lụa trắng, lắc lư hai quả to tròn đi về phía Tô Họa.
Quả rất to, một tay không nắm hết!
Từ xa đã gọi Tô Họa một tiếng sư huynh!
Tô Họa đứng lên, giơ tay định chào hỏi, đột nhiên cả người sững lại!
Trên đầu Trương Vân nhấp nháy bốn chữ vàng:
[Kẻ ngốc dễ lừa] !!
Tô Họa đột ngột hít một hơi khí lạnh!
Kẻ ngốc dễ lừa???
Hắn dụi dụi mắt, còn tưởng bản thân nhìn nhầm rồi.
Nhưng nhìn thấy vẫn chỉ là bốn chữ kẻ ngốc dễ lừa to tướng!
Bình thường đối tốt với nàng, có đan dược nào dư đều đưa cho nàng, có việc gì thì không nói hai lời đã tiến lên hỗ trợ.
Kết quả trong lòng nàng, mình lại là kẻ ngốc dễ lừa!
Đây không phải là người ngốc dễ lừa, chỉ là nàng không biết "liếm cẩu" nghĩa là gì, nếu biết chắc chắn chữ đang nhấp nháy kia sẽ là hai chữ này!
Bốn chữ, hoàn toàn đánh sập đạo tâm kiên định của Tô Họa!
Tác giả có điều muốn nói:
1: Cuốn sách này không phải đam mỹ, nhân vật chính phụ tính hướng đều bình thường!
2: Sư tôn có hai người, một nam một nữ!
3: Về đánh giá, nếu thấy hay, hãy đánh giá 5 sao, nếu thấy hay cũng hãy đánh giá 5 sao, như vậy liền có thể đem càng nhiều người lừa gạt đến, dù sao cũng không thể lãng phí thời gian một mình ngươi, hahaha!