Chương 59: Món Lẩu Nhúng Dạ Dày Bò

Làn sóng dư luận kéo dài không được bao lâu, nhất là bây giờ thời đại tin tức đổi mới cực nhanh, tin tức về chuyện tiệm cơm Tây Tần đều bị quét xuống, chứ đừng nói đây cũng không phải tin tức gì lớn.

Huống chi hai người cũng không phải cái gì hấp dẫn quần thể khán giả, vấn đề tính hướng cũng không phải vấn đề lớn lao, cho nên tin tức này chỉ sau hai ngày liền nhanh chóng bị quét xuống, tuy là vậy thế nhưng nên biết hay không nên biết thì cũng đều đã biết.

Thẩm lão gia tử tức giận bốc khói trên đầu, mười mấy cuộc gọi liên tiếp bảo hai người họ lập tức về nhà, ông cũng không phải hiện tại đổi ý, mà cảm thấy hai đứa này làm việc này thật sự không ổn, phải biết rằng dùng bát quái giải trí sự tình rất dễ khiến người khác xuyên tạc, hiện tại người gặp Thẩm gia đều biết Thẩm Phục yêu thích một cậu nhóc, việc này chẳng có gì nhưng mọi người không biết Thẩm Phục là thực tâm thật lòng, chỉ cảm thấy Thẩm Phục người này là một công tử bột phóng đãng không chịu nổi chức trách lớn, nếu cho hắn tiếp nhận sự nghiệp của Thẩm gia sẽ không thích hợp.

Nếu như vậy, không bằng nói cho mọi người, Thẩm Phục không phải vui đùa một chút, hắn là thật lòng có tình cảm với Lâm Thục Ý, lời nói ra cũng không phải là vấn đề đức hạnh, mà chính là vấn đề tính hướng, thời đại bây giờ tính hướng đã không phải vấn đề lớn lao, bọn họ cũng không phải ngôi sao, cũng không có nhiều người thực sự để ý đến cái này.

Nhưng Thẩm Phục cũng không biết ý nghĩ của Thẩm lão gia tử ý, còn tưởng rằng Thẩm lão gia tử là đổi ý, đặc biệt sau đó đã xảy ra đoạn đối thoại.

"Mày thằng nhãi con có phải là vẫn chưa trở lại? "

Thẩm lão gia tử nổi trận lôi đình.

"Ông nội, sự tình cũng đã như vậy, còn về làm gì nữa ạ"

Thẩm Phục lười biếng nói vì hắn mới vừa tỉnh ngủ.

"Mày nói trở về làm gì! Trở về kết hôn! "

Phải nhanh đem sự tình hai người bọn họ giải quyết, ông còn muốn chờ sang năm đầu xuân liền để Thẩm Phục tiến vào cao tầng tập đoàn Thẩm thị, làm thành bộ dạng như vậy làm sao tiến vào đây!

Thẩm Phục híp mắt lại, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vươn mình ngồi xuống, âm thanh đều thấp

"Kết hôn? Kết hôn cái gì?"

Kỳ thực cũng không thấy lạ Thẩm Phục mẫn cảm, thực tại là Thẩm lão gia tử chuyện như vậy làm nhiều lắm, trước kiên quyết phản đối thậm chí lấy roi đánh.

Thẩm lão gia tử sắp bị đứa cháu trai chẳng ra gì này làm cho tức chết rồi, còn tưởng rằng Thẩm Phục mặc dù yêu thích Lâm Thục Ý nhưng lại không muốn cùng cậu ấy kết hôn, Thẩm Phục là người tùy ý thích tự do không muốn bị hôn nhân trói buộc là chuyện bình thường, nhưng nếu không muốn kết hôn, làm sao lại làm chuyện như vậy với con người ta, chả lẽ thích giống thiêu thân tìm đường chết. Thẩm lão gia tử tức giận mặt đều đỏ lên

“Mày còn nói kết hôn cái gì! hiện tại tình huống như vậy không kết hôn vậy mày muốn thế nào! Giờ tất cả mọi người đều nghĩ mày vui đùa với đứa bé kia!!”

Thẩm lão gia tử nhất thời tức giận, ngay cả lời đều không giải thích cặn kẽ được, thực chất ý ông nguyên bản là như vậy:

( _ Mày nếu làm ra tình huống như thế còn không muốn kết hôn với con người ta, không kết hôn, lẽ nào chỉ muốn chơi đùa một chút? _ )

Kết quả lại bị Thẩm Phục xuyên tạc thành như vậy:

( _ Hiện tại đều bị mày làm cho mất mặt xấu hổ, khiến tất cả mọi người đều biết mày là người đồng tính luyến ái, còn không nhanh chóng tìm người khác kết hôn, để xoá đi sỉ nhục này) _

Rõ ràng là một câu nói, lại lý giải thành hai ý tứ khác nhau, hai người họ đều là nước đổ đầu vịt, tâm lý thiện lương lại bị hiểu lầm.

Thẩm Phục biểu tình trên mặt đều chìm xuống, vốn là muốn muốn cùng ông nội nói mấy câu buồn cười làm nũng, bây giờ tâm tư cũng đều không có, hắn lần thứ nhất cảm thấy được cùng ông nội thấu hiểu lại khác nhau to lớn như thế, hắn phí hết tâm tư như vậy muốn cùng với Lâm Thục Ý, ông nội hắn lại còn muốn hắn kết hôn với một người phụ nữ.

"Ông nội, cháu biết ông cũng là vì muốn tốt cho cháu."

Biết đến còn không nhanh chóng trở về! Thẩm lão gia tử thở phì phò, ngực không ngừng chập trùng.

"Nhưng là cháu sẽ không kết hôn."

"Cái gì!!"

"Ngoại trừ Lâm Thục Ý, cháu sẽ không cưới bất luận người phụ nữ nào, cháu đã cho là cháu đã nói rất rõ ràng, xin lỗi ông nội!"

Sau đó Thẩm Phục liền cúp điện thoại.

Thẩm lão gia tử đờ đẫn nhìn điện thoại nửa ngày, cuối cùng đã rõ ràng rồi, hai người mặc dù là đang đối thoại, nhưng mà là nước đổ đầu vịt.

Ai bảo nó đi kết hôn với phụ nữ chứ?!!

Cúp điện thoại, Thẩm Phục cũng cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, hắn đã sớm biết con đường này khó đi, lần này lại lĩnh hội sâu sắc đến thế.

Hắn yêu thích Lâm Thục Ý, muốn cùng cậu cả đời, nhưng ông nội lại không hiểu hắn.

Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng hắn cùng ông nội tranh luận nhưng cũng rất vui vẻ, trong lòng hắn rõ ràng, toàn bộ Thẩm gia, yêu hắn nhất khả năng không phải ba mẹ của hắn, mà là ông nội hắn, cho nên hắn đã nghĩ ông nội sẽ giúp hắn chống đỡ.

Mà hiện tại tình huống này không khác nào là đem Thẩm lão gia tử cùng Lâm Thục Ý đặt tại hai đầu cân, còn hắn đứng ở chính giữa bắt buộc phải lựa chọn nghiêng về bên nào.

Thẩm Phục xoa xoa huyệt thái dương, hắn không được bỏ cuộc, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đem chuyện này giải quyết triệt để.

Buổi trưa Lâm Thục Ý đi đến nhà của Lão Dương Đầu chơi sau đó gọi điện thoại cho hắn bảo hôm nay không ở nhà nấu cơm, Lão Dương Đầu nói trong nhà nhiều người, buổi trưa muốn làm món lẩu ăn, gọi hắn cùng đi.

Thẩm Phục đồng ý, sau đó cúp điện thoại trước Lâm Thục Ý còn nói bảo hắn tiện đường đi qua cửa hàng mua nguyên liệu, Lão Dương Đầu thích ăn nhất là lẩu nhúng, tiết canh và dạ dày bò Thẩm Phục cũng đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.

Lâm Thục Ý kỳ thực tâm lý có chút kỳ quái, bởi vì ngày hôm nay Thẩm Phục một chút cũng không có kề cận cậu, lúc trước cậu đi nơi nào Thẩm Phục sẽ đi theo nơi đó, ngày hôm nay thời điểm cậu nói muốn đến nhà Lão Dương Đầu, Thẩm Phục ngẩng mặt nằm trên ghế sô pha đáp một tiếng cũng không nhúc nhích, Lâm Thục Ý cảm thấy Thẩm Phục tựa hồ là có tâm sự, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, dù sao Thẩm Phục một ngày không đi theo phía sau cậu cũng không sao hết. Nhưng Lâm Thục Ý chính là hơi khó chịu cảm thấy được có chút không quen, không biết chỗ nào không đúng, muốn nhìn xem Thẩm Phục đang làm gì, cho nên Lão Dương Đầu nói chuyện ăn lẩu, cậu liền gọi điện thoại cho Thẩm Phục.

Khí trời bên ngoài càng ngày càng lạnh, Thẩm Phục ra khỏi cửa liền bị gió lạnh làm cho lui về, ở trong nhà không tìm được khăn quàng cổ của mình, cuối cùng đến giá treo áo của Lâm Thục Ý lấy khăn quàng cổ sợi đay đeo vào mới đi ra ngoài.

Khóa cửa trước hết đi cửa hàng mua thức ăn, hai vợ chồng cửa hàng bán thức ăn không thấy đâu, chỉ có một cô bé ngồi ở trong xem ti vi, Thẩm Phục vừa đi vào, cô bé liền chú ý tới, sau đó tự cho là không bị thấy liên tục nhìn chằm chằm vào Thẩm Phục.

Một bên xem một bên ấn điện thoại di động, sắc mặt hồng hào kích động không thôi.

Thẩm Phục kỳ thực biết cô bé đang làm gì, hiện tại chỉ cần là người ở phố Triều Dương thì sẽ quen biết hắn và Lâm Thục Ý, phỏng chừng không biết chuyện gì chỉ còn Lão Dương Đầu và Lâm Thục Ý.

Thẩm Phục mua tiết cùng dạ dày bò, cầm túi trong tay.

"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Cô bé mặt đỏ tới mang tai đem tiền nói ra, sau đó nhìn Thẩm Phục tính tiền rời đi, sau đó lại nhìn trên điện thoại di động, nhanh chóng ấn lên.

“ _ Tớ thấy Thẩm Phục kia rồi, người bên ngoài cũng đẹp trai không kém.” _

_ "Cầu ảnh chụp!" _

_ "Đáng tiếc, người đã đi rồi, hơn nữa cũng không thấy cậu nhóc kia cùng đi” _

" _ Không sao, câụ cách gần như vậy, nghỉ học cũng có thể đi mà, tiệm cơm Tây Tần không phải ở trước mặt sao? Lần sau nghỉ hè tớ muốn đến nhà cậu chơi.” _

_ "Đến đến đến cho cậu xem đại soái ca, thật sự thật đẹp trai! " _

Cô bé đánh xong chữ còn ở phía sau bỏ thêm trái tim màu hồng, ngẩng đầu lên xem Thẩm Phục, đã đi xa.

Lão Dương Đầu trong nhà quả nhiên tập hợp không ít người, một nhà Tiểu Uyển còn có lão Trần thúc một nhà, Lão Dương Đầu đang trong bếp nấu canh, Lâm Thục Ý kéo ống tay áo ở bên cạnh cho ông hỗ trợ, mọi người vừa nói vừa cười đến rất là náo nhiệt.

Cũng may Lâm Thục Ý cũng chưa biết tin tức này đó, nếu biết đến, phỏng chừng hiện tại cũng sẽ không có bộ dạng này nghĩ thế Thẩm Phục liền nhìn Lâm Thục Ý, lần thứ nhất cảm thấy được tựa hồ có hơi áy náy.

Hắn yêu thích Lâm Thục Ý không sai, nhưng Lâm Thục Ý còn giống như chưa thích hắn, lần này tuôn ra chuyện như vậy, mọi người ở đây cũng không biết, nếu biết sẽ nghĩ như thế nào về bọn họ, hắn ngược lại là không đáng kể, nhưng Lâm Thục Ý từ nhỏ ở đây lớn lên, sợ mọi người không tiếp thu được, sẽ công kích chửi bới cậu ấy, quan trọng nhất là Lâm Thục Ý cũng không có nhiều yêu thích với hắn

Tuy rằng hắn bức thiết muốn Lâm Thục Ý cũng yêu thích hắn, đồng thời nguyện ý vì tất cả những thứ này nhận gánh trách nhiệm, nhưng hắn vẫn là không đành lòng để Lâm Thục Ý bị mọi người chê trách, đặc biệt cậu ấy lại không chuẩn bị gì cả, thậm chí những người này còn là những người cậu ấy quan tâm.

Vừa mới bắt đầu cảm thấy được đây là cơ hội tốt, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ đây là cơ hội tốt gì cả, bất quá việc đã đến nước này, coi như Lâm Thục Ý cảm thấy không đáng, Thẩm Phục cũng không có chút nào nghĩ muốn buông cậu ra.

Thẩm Phục nghĩ không khỏi thở dài, con đường này thật khó đi.

Lâm Thục Ý như là có tâm linh cảm ứng, quay đầu đây,

"Anh đứng ở cửa làm gì?"

Thẩm Phục thu hồi hết thảy tâm tình, mang đồ ăn trong tay, vào cửa.

Lão Dương Đầu bọn hắn cũng đều nhìn về phía hắn,

"Tiểu Phục đến rồi à."

Chỉ có Tiểu Uyển mắt sáng lên nhìn hắn, không thu thập tới cũng không nói, lại đầy mắt bát quái.

Mọi người bên trong phòng này,đại khái Tiểu Uyên là người biết rõ sự tình nhất.

Cơm quá ba tuần, tất cả mọi người đều ăn xong, thu dọn xong, mấy người ngồi ở trước ti vi, một bên xem ti vi một bên tán gẫu, Lão Dương Đầu muốn dọn dẹp, bị Lâm Thục Ý cự tuyệt, Thẩm Phục liền đi giúp Lâm Thục Ý. Thẩm Phục yên lặng kéo ống tay áo hỗ trợ rửa chén, cũng không nói ba hoa.

Thẩm Phục nhất định có chuyện gì gạt cậu! Lâm Thục Ý nghĩ thầm.

Bất quá dò hỏi lời còn chưa nói ra, Tiểu Uyển liền đẩy cửa phòng bếp đi vào.

"Anh Tiểu Ý, để em cùng anh Tiểu Phục làm đi, ông nội Dương gọi anh đi ra ngoài đây."

Lâm Thục Ý không nghi ngờ xoa xoa tay liền đi ra ngoài.

Thẩm Phục nhìn Tiểu Uyển, liền biết cô nhất định sẽ mở miệng hỏi.

Quả nhiên, Tiểu Uyển rướn cổ lên xem Lâm Thục Ý đi tới phòng khách, liền lập tức xoay đầu lại nhìn Thẩm Phục,

"Anh Tiểu Phục, em thấy cái kia weibo."

Thẩm Phục nhu nhu huyệt thái dương, cảm thấy được ứng phó bát quái thật sự là một việc rất nhức đầu.

"Anh không có gì muốn nói với em sao?"

Tiểu Uyển cùng hai người bọn họ ở chung với nhau thời gian không ít, tuy rằng vẫn cảm thấy giữa bọn họ ám muội, bất quá đến cùng Tiểu Uyển tuổi cũng khôngnhìn cái kia thiếp mời sau quả thực là "thể hồ quán đỉnh", không trách nàng tổng là cảm thấy được sự quan hệ giữa hai người không bình thường, nguyên lai là như vậy?

Tiểu Uyển xưa nay chưa từng tiếp xúc qua đồng tính luyến ái, theo lý thuyết cái này cần phải làm cho cô cảm thấy khó mà tin nổi dù sao ở Thiên triều, người hiểu về đồng tính luyến ái vẫn không có nhiều như vậy, nhưng người trong cuộc đổi thành Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, Tiểu Uyển lại bất ngờ cảm thấy dễ dàng nhận, hai người bọn họ thật giống như có một loại ràng buộc, khiến người ta cảm thấy bọn họ có kết hôn cũng không có gì đột ngột

Bất quá điều duy nhất khiến Tiểu Uyển cảm thấy khó có thể tiếp nhận chính là, anh Tiểu Phục không phải là anh họ của anh Tiểu Ý sao?

Thẩm Phục đầu óc chuyển động, coi như mọi người đều biết, nhưng có người ở bên phía bọn họ, cũng coi như là việc tốt, huống chi, Lâm Thục Ý coi Tiểu Uyển là em gái, nhất định cũng không muốn Tiểu Uyển đối với quan hệ của bọn họ có hiểu lầm gì, cho nên Thẩm Phục liền đối với bát quái của Tiểu Uyển, đem sự tình rất dài dòng nói ra.

"Các anh không phải anh em! Vậy vừa mới bắt đầu có phải anh đối với anh Tiểu Ý có ý đồ riêng không! Anh Tiểu Ý cũng yêu thích anh! Hai người có phải sẽ ra nước ngoài kết hôn không?”

Tiểu Uyển há to mồm, lại tiếp tục nghỉ vấn, đem câu hỏi hỏi ra hết.

Thẩm Phục kiên nhẫn tiếp tục giải thích, liền coi mình đang trả lời mười vạn câu hỏi vì sao.

"Hai người bọn anh không phải anh em, vừa mới bắt đầu anh cũng không có ý đồ riêng với cậu ấy, đụng vào nhau chỉ là ngẫu nhiên, weibo tuôn ra là ngoài ý muốn, hai người bọn anh cũng không xem như là xác định quan hệ, kết hôn để sau hãy nói đi.”

Tiểu Uyển nghe xong, nửa ngày không nói gì.

Thẩm Phục nghi hoặc, chả lẽ có chỗ nào hắn giải thích sai rồi? Tiểu Uyển làm sao lại có biểu tình này? Đây là tiếp nhận? Hay là không tiếp nhận?

Sau đó Tiểu Uyển liền vỗ mạnh vai hắn một cái.

"Anh Tiểu Phục anh nhất định phải cố lên! Em nhất định sẽ ủng hộ anh!!"

Cô trước đây vẫn không cảm giác được, đến khi sự tình này nổ ra, liền cảm thấy hài người bọn họ thực sự đẹp đôi, nếu không cùng nhau, cô nghĩ ai còn có thể xứng với anh Tiểu Ý toàn năng ngoài Thẩm Phục đây.

Thẩm Phục

“…”

Cái gọi là vừa vào hủ môn sâu như biển, từ đây làm người qua đường lương thiện, nói đại khái chính là tình huống như thế.

Quá trình đi qua thuận lợi, Thẩm Phục biểu thị không khoa học.

Hết chương 59.