Chương 52: Bánh Shachima

Kỹ năng thuần ngựa này là do ân sư dạy Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý tuy rằng từ nhỏ đã được ân sư thu dưỡng, bất quá Lâm Thục Ý lại không rõ ràng toàn bộ nội tình của ân sư, chỉ biết ông không phải người Đại yến, Lâm Thục Ý được ân sư chỉ dạy rất nhiều, ngoại trừ nấu ăn thì thuần ngựa chính là một trong số đó.

Quân tử xa nhà bếp, ân sư đối với câu nói này tựa hồ là tự nhiên đã thế, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ thì chưa bao giờ làm, làm ra đồ ăn cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể ăn được, đại khái cũng là một trong những nguyên nhân giải thích vì sao Lâm Thục Ý đối với đồ ăn lại có chấp niệm lớn như vậy.

Về phần thuần ngựa, cũng là sở trường của ân sư, chỉ là một phần bên trong rất nhiều thứ ông dạy cho Lâm Thục Ý, nhưng Lâm Thục Ý chỉ có thể một lần thuần phục được một con ngựa, ân sư so với cậu thì lợi hại hơn nhiều lắm.

Cho nên Lâm Thục Ý cảm thấy chính mình kém xa ân sư, nhưng không có ý thức được, ở Thiên triều này, trường đua ngựa rất thưa thớt, kỹ năng thuần ngựa cũng dần mai một đi, trở nên hi hữu, vì thế Thẩm Phục cả người đều sợ ngây người.

"Kỹ năng này... Quá nghịch thiên rồi! "

Trần Phóng trừng hai mắt từ xa đi tới, ánh mắt vẫn luôn không hề rời đi Lâm Thục Ý cùng con ngựa trước, hắn tuy rằng không thấy phía trước, thế nhưng hắn xem được phía sau, cho nên hắn hiện tại cả người cũng kinh ngạc không thôi.

Lâm Thục Ý vốn định lên ngựa lần nữa, chạy tiếp một vòng, kết quả ngược lại, bị biểu tình của hai người này dọa. Đây có phải chuyện gì lớn lao đâu? Những người này có cả trường đua ngựa, chả lẽ lại không biết kỹ năng thuần ngựa hay sao?

Thẩm Phục lúc này mới từ kinh hãi bên trong phục hồi tinh thần lại.

"Những thứ này đều là... Ai dạy em?"

Lâm Thục Ý nghiêng đầu,

"Làm sao vậy? Các anh cũng không biết sao?"

Thẩm Phục cùng Trần Phóng yên lặng nhìn cậu, biểu thị, kỹ năng khó như vậy chẳng lẽ tất cả mọi người đều biết?

Lâm Thục Ý đột nhiên phản ứng lại, cậu quên rồi nơi này không phải Đại Yến, kỹ năng thuần ngựa ở đây hiếm thấy, cũng không phải ai cũng có thể biết, cho nên cậu đây là bại lộ rồi?

Nhìn Lâm Thục Ý trợn mắt lên, bộ dạng hơi có chút hốt hoảng, Thẩm Phục đột nhiên tiến lên đem Lâm Thục Ý ôm lấy, nhếch miệng lên,

“Đây là do tôi nhặt được báu vật đó nha!!”

Trần Phóng.

“....”

Có cần sỗ sàng như vậy không? Có cần cố ý làm cho hắn nhìn thấy không hả?

Tuy rằng hắn biết đến Thẩm Phục là không muốn hỏi sự tình của Lâm Thục Ý, thế nhưng dùng phương thức như thế làm cho hắn vẫn như cũ rất khó chịu được không?

Một người độc thân như hắn đây rất tổn thương đó!

Quần ngựa nơi này rất lớn, cho nên nhìn thấy tình cảnh này cũng không có mấy người, ngoại trừ cậu nhóc mang Lâm Thục Ý đi xem ngựa, hiện tại còn có hai người đang thất kinh chạy đến hướng này.

Người tới đây không phải giàu sang thì cũng là cao quý, nếu là có chuyện gì xảy ra, hắn một người làm công tuyệt đối không thể trả nổi trách nhiệm được, cho nên thấy con ngựa kia lao ra, liền quên luôn gọi quản lý phòng thuần ngựa, một bên chạy, một bên thầm cầu nguyện trong lòng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Chờ khi hắn gọi người chạy đến trường đua ngựa, cả người cũng không tốt, chỉ thấy cậu nhóc đẹp trai làm cho hắn sợ hãi kia, đang bị một người khác bộ dạng quý công tử ôm vào trong lòng, căn bản không có sự tình nghiêm trọng gì, thậm chí tình cảnh còn khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Mà hai người bị hắn mang tới gương mặt cũng khó hiểu, không phải tình huống nguy cấp? Hai người đang ôm nhau kia là tình huống nguy cấp sao? Bọn họ là đội cứu hộ, theo lãnh đạo chạy đến đây. Hình ảnh đẹp thế này, thế nhưng lại có hai anh chàng đẹp trai ngời ngời, bọn họ thật không dám nhìn.

Ba người mặt đối mặt, làm thế nào lại tới đây,và phải làm thế nào để đi trở về.

"Ngựa của chúng tôi có làm gì các vị không?"

Bị phản ứng lại Lâm Thục Ý đẩy Thẩm Phục ra không hề khúc mắc hướng ba người mở miệng, Trần Phóng cũng rốt cục quay đầu lại, nhớ tới hắn cũng không phải tới nhìn bọn họ ân ân ái á.

Nhìn thấy Thẩm Phục quay lại, cậu nhóc đưa ngựa, cũng hít vào một ngụm khí lạnh, nguyên lai là Thẩm thiếu gia! Lại là Thẩm thiếu gia! Nghĩ tới đây không khỏi nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, một bên nghiêng mình một bên liền nói.

"Xin lỗi, con ngựa này là mới đưa tới.”

Tuy rằng cậu không biết đến chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bất quá cậu nghĩ đến tình cảnh mới vừa lúc nãy, tâm lý cũng càng vui mừng, may mà người kia kỹ thuật tốt, cũng may mà không có xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện gì xảy ra, thì bọn họ xong rồi.

Ngựa Lâm Thục Ý chọn, là con ngựa đen tuyền, chỉ dư lại bốn vó trắng như tuyết, là ngựa thượng hạng, huyết thống ngược cũng rất tốt, nhưng là ngựa khó có thể huấn luyện. Ở trường đua ngựa đa số đều là ngựa có tính cách ngoan ngoãn, cũng chỉ có ngựa của Thẩm Phục cũng là ngựa bốn vó tuyết, hắn tại Hữu Gian này là khách quen, cho nên ở Hữu Gian có ngựa của hắn cũng không kì quái, bất quá ngựa của Thẩm Phục so với Lâm Thục Ý có bất đồng, ngựa của Lâm Thục Ý là vừa mới mang từ bên ngoài về, hiện tại chính là dã tính khó thuần, ngựa bốn vó tuyết được người huấn luyện thời gian dài cũng ngoan ngoãn đi nhiều lắm, không giống con ngựa mới kia, vừa mở cửa ra liền phi như bay.

Nhân viên quản lý trường đua. chỉ cần biết rằng người tới là Thẩm Phục, liền biết hắn cần chính là con ngựa kia, cậu nhóc đem ngựa dắt ra, ở trong lòng thầm than, không trách người kia kỹ thuật như thế, nhanh như vậy liền đem ngựa chế phục, nguyên lai người bên cạnh chính là Thẩm nhị thiếu gia.

Ngựa bốn vó tuyết, lông màu nâu hồng, bị dắt lại đây, Thẩm Phục chân dài một bước xoay người lên ngựa, sau đó hướng Lâm Thục Ý ngoắc ngoắc tay

"Không nghĩ tới em có kỹ thuật tốt như vậy, có muốn cùng đua hai vòng không?"

Đối mặt Thẩm Phục khiêu khích dường như nụ cười, Lâm Thục Ý cũng nhảy một lên lưng ngựa cái đem dây cương lôi kéo, chậm rãi đi tới bên cạnh Thẩm Phục.

"Đua thì đua!"

Sau đó vung dây cương, ngựa hưng phấn chạy hết tốc lực đi ra ngoài.

Thẩm Phục nhìn xa xa bóng lưng đem hắn bỏ lại đằng sau nở nụ cười, rốt cục vung lên dây cương, đuổi theo.

Trần Phóng chọn con ngựa toàn thân màu đỏ thẫm, cười híp mắt sải bước đi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ của nó, con ngựa hí dài một tiếng, vung lên móng chậm rãi bắt đầu ở bên trong trường đua đi dạo, Trần Phóng thích ý nheo mắt lại

"Hai người kia đều là bệnh thần kinh, chúng ta chậm rãi đi, đừng để ý đến bọn họ."

Ba người tại trường đua, tràn trề sinh lực chạy hết bốn tiếng, thời điểm đi ra đều là một mặt vui sướng.

Tài cưỡi ngựa của Thẩm Phục là do Thẩm lão gia dạy hắn, cũng là do hắn yêu thích mấy môn thể thao vận động, để luyện được một tay nghề vậy cũng rất vất vả, kết quả hiện tại có Lâm Thục Ý cùng hắn làm kỳ phùng địch thủ, làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, Thẩm Phục quả thật là cảm thấy mình nhặt được báu vật, này giống như ham muốn chinh phục Lâm Thục Ý vậy, cũng không có bất đồng là bao, tuy rằng hắn đối với việc Lâm Thục Ý vì sao lại biết cưỡi ngựa thì thật tò mò.

Ở Thiên triều, cưỡi ngựa và đánh golf giống nhau, đã biến thành môn thể thao tượng trưng cho thân phận địa vị quý tộc, tuy rằng Thẩm Phục không hề xem thường Lâm Thục Ý, nhưng Lâm Thục Ý lại có thể cưỡi ngựa, còn có tài thuần ngựa, vấn đề này quả thực khiến Thẩm Phục tò mò.

Bất quá bộ dạng Lâm Thục Ý có vẻ như không muốn nói, cho nên Thẩm Phục coi như không muốn biết, cũng không có hỏi.

Bốn tiếng vận động khiến ba người đều mồ hôi đầm đìa, sau đó quay người liền đi đến suối nước nóng các trường đua ngựa không xa. H thị cũng không phải Thiên Triều, suối nước nóng phân bố rộng rãi khắp nơi, cho nên toàn bộ H thị chỉ có ba suối nước nóng, mà một cái ở trong đó chính là ở Hữu Gian, cho nên bất kể hoàn cảnh, giá cả hay là cái khác, suối nước nóng ở Hữu Gian này cũng coi như là số một số hai.

Ba người đổi quần bơi, lúc chuẩn bị tiến vào suối nước nóng, Trần Phóng lại nói hắn quên đồ, bảo bọn họ đi vào trước, kết quả lại không thấy bóng người đâu. Lâm Thục Ý không biết là trì độn hay không, vẫn quyết định chủ ý cái gì đều không phát sinh, ngược lại cũng không có thần sắc khó chịu, bình thản mặc quần bơi, ở trần tại trước mặt Thẩm Phục đi tới đi lui.

Thẩm Phục

“…”

Đây thật sự không phải là một hành động tốt đâu!

Trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi lưu huỳnh của suối nước nóng thiên nhiên, cũng không khó ngửi, mà Thẩm Phục nỗ lực để cho mình đừng nghĩ lung ta lung tung tập trung tinh thần một hồi, Lâm Thục Ý đã đi xuống ngâm.

Nhiệt độ thích hợp, mang theo mùi lưu huỳnh thoảng thoảng, hơi nước nóng đến thoải mái khiến cậu thẳng thắn hí mắt.

Lại nhớ tới nơi cậu và ân sư ẩn cư, chỗ đó cũng có một suối nước nóng, hơn nữa còn là suối nước nóng tự nhiên, dựa vào nước suối đầu nguồn đem nước tràn vào trong ao, nguồn suối nơi đó còn thỉnh thoảng bốc lên hơi khói, sùng sục sùng sục, giống như là nước đang đun sôi, suối nước nóng mặt trên là một tầng hơi nước, từ xa nhìn lại giống như lạc vào tiên cảnh.

Lâm Thục Ý híp mắt suy nghĩ đến xuất thần, bất thình lình một người cũng đi xuống nước "Phù phù" một tiếng, ngồi ở phía đối diện cậu.

Lâm Thục Ý đem bọt nước bị bắn tung tóe trên mặt gạt xuống dưới, nhìn trong hơi nước bóng người đang nở nụ cười đặc sắc, không hề lên tiếng liền đem nước tát lên trên mặt hắn.

Cũng không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Phục thanh âm ho khan, Lâm Thục Ý lúc này mới nở nụ cười.

Thẩm Phục phục hồi tinh thần lại cũng không cam lòng yếu thế, hai người cư nhiên ở suối nước nóng, chơi trò trẻ con, thi nhau tát nước lên người đối phương.

Sau đó không biết ai ngáng chân ai một cái.

Phương thức kết thúc khá là lúng túng, bởi vì người bị vấp ngã lại là Lâm Thục Ý, mà cậu không có ngã ở nơi khác, lại ngã ngay trên người Thẩm Phục, sau đó đem Thẩm Phục cũng ngã theo, môi của cậu cùng Thẩm Phục chỉ cách khoảng một ngón tay, tay của cậu lại dừng trên ngực trắng bóng của Thẩm Phục, cậu không cần động có thể cảm giác được trong lòng bàn tay là vật thể gì.

Lâm Thục Ý

“…..”

Thẩm Phục từ từ nhếch miệng, lộ ra nụ cười tà ác không có ý tốt.

Lâm Thục Ý trực giác cảm thấy được chuyện này không ổn song mà đã chậm.

Cơ hội tốt như vậy bày ở trước mắt, không biết quý trọng thì đâu còn là đàn ông? Huống chi hắn chờ cơ hội như vậy rất lâu rồi, mặc dù tình huống bây giờ thật có chút không thích hợp, nhưng Thẩm Phục vẫn không có một chút do dự, đối với đôi môi của Lâm Thục Ý lập tức cúi đầu hôn xuống

Đôi môi vẫn đóng chặt, Lâm Thục Ý vẫn không có phục hồi tinh thần lại, Thẩm Phục liền rút lui, sau đó cười híp mắt duỗi tay nắm chặt mũi của cậu

"Há miệng, ngoan."

Thời cơ tuy rằng chưa tới, nhưng hắn có thể đòi một chút ngon ngọt đi.

Đợi đến khi già rồi, thận hắn có ngày suy kiệt.

Lâm Thục Ý cả người đều sủng sốt, là do môi Thẩm Phục quá mềm, hay là nơi này bầu không khí quá nóng, tại sao cậu cảm thấy được cả người mình đều như bị thiêu cháy.

Môi lưỡi bị một tấc lại một tấc phớt qua, cảm giác tê dại run rẩy thông qua cái hôn này lan truyền đến thần kinh, sau đó lại lan đến toàn thân, Lâm Thục Ý trợn mắt lên bị Thẩm Phục hôn đến cả người như nhũn ra, sau đó hai người không có chút nào khoảng cách, cứ dính lấy nhau thân mật như vậy.

Thật đáng mừng.

"Thẩm thiếu gia, ngài muốn rượu cùng điểm tâm ngọt..."

Hắn muốn chửi mẹ nó….!

Nhân viên phục vụ bưng cái đĩa đi vào suối nước nóng, bởi vì trước mắt có hơi nước nhất thời không có thấy rõ, mà đợi đến thời điểm thấy rõ, hắn hận không thể đem con mắt của chính mình móc xuống dưới, phi lễ chớ nhìn! hắn có thể hay không sẽ bị đau mắt hột a!

Không đợi được hai người đáp lời, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng đặt đồ ăn xuống, chạy mất dép.

Lâm Thục Ý rốt cục phục hồi tinh thần lại.

Hận không thể đem người trước mắt đang cười tùy ý, ấn vào trong nước.

Thẩm Phục đã sớm biết cậu muốn nói gì, sau đó khiêu khích nhìn xuống phía dưới, cười muốn ăn đòn cực kỳ.

"Tay em... Thích sờ ngực anh thế à?!"

Lâm Thục Ý cúi đầu nhìn tay mình vẫn còn đặt trên ngực Thẩm Phục, suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn là đem chính mình ấn vào trong nước thôi.

Thẩm Phục cười nhẹ, đem Lâm Thục Ý thẹn quá thành giận, ôm ngồi ở một bên, sau đó đưa tay đem cái đĩa nhân viên phục vụ đưa tới, bỏ vào trong nước, thuận dòng nước đẩy tới trước mặt Lâm Thục Ý.

“Có bánh shachima này, rất mềm, cũng thơm lắm, nếm thử đi!”

Rốt cục, mỹ thực cũng không có cách nào tiêu diệt Lâm Thục Ý bụng đầy oán khí, hướng Thẩm Phục liếc hai con mắt sắc như dao, dùng miệng bị Thẩm Phục mút đỏ nói.

"Nếm thử em gái anh!!"

Lâm Thục Ý trong quá khứ, đây là lần đầu tiên cậu thô tục như vậy liền vinh dự hiến tặng cho Thẩm Phục.

Thẩm Phục lại cười không kềm chế được, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình thắng lớn, được “ăn” đến thoải mái như vậy mà.

Hết chương 52.