Thẩm Phục quả thực nhận được điện thoại của mẹ Thẩm mặc dù biết nhất định là ông nội phân phó, bất quá vẫn không có không vạch trần, mẹ Thẩm không ngừng nói bóng gió, bảo Thẩm Phục nhanh mang "Con dâu" trở về, để cho bọn họ nhìn coi, bọn họ đặc biệt muốn biết một đòn giết chết quyết tâm của Thẩm lão gia, đến tột cùng là người như thế nào.
Nhưng Thẩm Phục đối với việc này lại phản ứng không hứng thú lắm.
Hắn đã thuyết phục được Thẩm lão gia nhượng bộ, cha mẹ hắn nơi đó chờ đến khi cùng Lâm Thục Ý xác định quan hệ rồi nói, dù sao như vậy cũng tôn trọng Lâm Thục Ý, cũng là đối với người nhà họ Thẩm tôn trọng, huống chi người nhà họ Thẩm sẽ làm lộ chuyện, lúc đó hắn theo đuổi Lâm Thục Ý thực sự khó khăn.
Cho nên Thẩm Phục dứt khoát nói với mẹ Thẩm mụ,
"Cậu ấy cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, lần này nếu không phải ông nội tìm tới, con cũng không có ý định nhanh như vậy để cậu ấy thấy ông nội, chuyện gặp gia trưởng trọng yếu như vậy con càng không thể qua loa. Lần này đi H thị con cũng chỉ muốn dẫn cậu ấy ra ngoài vui chơi một chút, còn chuyện gặp mặt gia trưởng để lần sau rồi nói ạ.”
Mẹ Thẩm suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền bảo bọn họ ở H thị chơi vui vẻ, sau đó liền cúp điện thoại.
Tắt điện thoại Thẩm Phục một Phục xoay người lại liền thấy Trần Phóng không chút lưu tình cười nhạo.
“Đứng ở chỗ này cười ngây ngô cái gì, người ta cái gì cũng không biết, có thể thành hay không còn chưa biết, cậu lại cho rằng cái thứ gọi là tình cảm này là chuyện ván đã đóng thuyền à?”
Trần Phóng hừ lạnh cười nhạo, hắn vẫn chưa quên Thẩm Phục là người có vợ thì quên mất anh em, thậm chí còn bán đứng hắn, ở bên cạnh Lâm Thục Ý đóng vai sói đuôi to.
Thẩm Phục híp híp mắt, không để ý lắm
“Dù sao cũng hơn cậu đến nay vẫn còn cô đơn.”
Trần Phóng càng không có gì để nói.
Thẩm Phục lắc lư, chìa khóa xe trông tay, đưa mắt nhìn thấy thân ảnh Lâm Thục Ý từ trên lầu đi xuống, liền hướng cậu vung vung tay, sau đó cùng Trần Phóng nói
"Buổi tối cùng đi chơi đi."
Bọn họ ở đây cũng không được mấy ngày, ngày hôm nay Lâm Thục Ý cùng Lão Dương Đầu nói chuyện điện thoại, nghe nói tiệm cơm Tây Tần cũng đã xây dựng gần xong rồi, bảo bọn họ trở về xem xem, Lâm Thục Ý còn quanh co biểu đạt ý của chính mình, đại khái là một mình cậu có thể tự về, còn Thẩm Phục thì an tâm ở lại đây tiếp tục theo đuổi Trần Phóng.
Ngoại trừ câu thứ nhất, mấy câu sau Thẩm Phục đều thẳng thắn bỏ qua không nghe tới.
Hắn quyết định, vẫn là nhanh chóng nói rõ ràng với Lâm Thục,dù sao còn tiếp tục như vậy, khó chịu không chỉ có một mình Trần Phóng.
Trần Phóng liếc mắt nhìn nhìn hắn.
"Cậu bỏ tiền hả?"
Thẩm Phục khóe miệng cong lên, cuối cùng là hào phóng một lần
"Ừ!"
Trần Phóng hừ lạnh một tiếng, vừa định nói Thẩm Phục coi như có chút lương tâm, liền nghe Thẩm Phục nói tiếp
“Coi như an ủi cậu.”
Trần Phóng rốt cục nhịn không được, tại trước mặt Lâm Thục Ý đi tới phút chốc, hất tay đi.
Hắn thề sẽ không để ý đến Thẩm Phục nữa, trong đầu hắn nhất định có nước mới nghĩ Thẩm Phục có lương tâm.
Lâm Thục Ý nhìn bóng lưng Trần Phóng giận đùng đùng bỏ đi, hướng Thẩm Phục bĩu môi.
“Có chuyện gì vậy?”
Làm sao không dỗ người ta, trái lại để người ta giận đùng đùng bỏ đi thế kia.
Thẩm Phục nhếch miệng lên, nhìn bóng lưng Trần Phóng hô một câu
“Đi Hữu Gian đó, cậu thật sự không đi à?”
Chân cũng đã bước ra cửa Trần Phóng quay đầu lại, híp mắt,
"Hữu Gian? Cậu chắc chắn chứ?"
Thẩm Phục gật gật đầu, hắn ngày hôm nay rất cao hứng nha.
Mới vừa còn phát thệ không muốn để ý Thẩm Phục nữa, Trần Phóng lại lập tức gật đầu.
“Đi.”
Đi Hữu Gian đó nha, không đi thì thiệt lắm.
Lâm Thục Ý mặt đầy nghi hoặc.
"Hữu Gian? Hữu Gian là cái gì?"
Lâm Thục Ý nghiêng đầu dáng vẻ nghi hoặc làm cho Thẩm Phục chỉ muốn đưa tay sờ đầu cậu một cái, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc, vì vậy hắn đành phải khó chịu nhịn xuống, sau đó trả lời vấn đề của Lâm Thục Ý
“Hữu Gian là một resort nổi danh ở H thị, tên đầy đủ gọi là… “Khách sạn Hữu Gian”
Tên tiếng Anh gọi l...
Cái tên nghe cũng không cảm thấy đặc biệt.
Tuy cái tên tầm thường không có chút nào phong nhã, nhưng lại là resort số một số hai cao cấp ở H thị, thời điểm nghe nhóm thiếu gia công tử nói đến, không ít người bật cười, nhưng thật ra cái tên tuy bình thường thế nhưng lại là resort nổi tiếng, thậm chí có người dù có tiền cũng không vào được.
Thẩm Phục là đám tiểu bối, có tư cách đi vào cũng là nhờ mặt mũi của Thẩm lão gia, cho nên vào lúc này có thể tưởng tượng tại sao Trần Phóng lại đồng ý đi, dù sao nếu như có thể ở Hữu Gian tiêu tốn tiền của Thẩm Phục, đại khái hắn có thể vui vẻ trở về.
Lâm Thục Ý nghe Thẩm Phục nói chuyện, đôi mắt cũng sáng, cậu ngược lại không cảm thấy khách sạn cái tên Hữu Gian này có cái gì buồn cười cả, chỉ là đột nhiên cảm thấy Thẩm Phục đối với Trần Phóng thật tốt, nhưng nếu Thẩm Phục mời Trần Phóng đi, cậu cần gì phải tham gia náo nhiệt chứ.
"Cậu cũng cùng đi chứ."
Trần Phóng đi rồi, Thẩm Phục lại nói như vậy.
Lâm Thục Ý không để ý lắm.
"Tôi thì không đi được, đây là cơ hội tốt, anh ngàn vạn lần phải nắm chắc!"
Nếu đi sẽ biến thành sinh vật kỳ đà cản mũi mất, nhiều đáng sợ lắm.
Thẩm Phục vô lực đỡ trán thở dài
"Cậu vẫn là đi đi, tôi buổi tối có lời muốn nói với cậu.”
Lại không nói rõ ràng với Lâm Thục Ý, hắn là đang muốn tự mình tìm chết!
Lâm Thục Ý lần thứ hai kỳ quái, ngày hôm nay tất cả mọi người có chút quái quái, làm sao tất cả mọi người đều có chuyện nói với cậu?
Buổi tối Trần Phóng một người lái xe đi trước, một trong số đó là vì hắn có chút không muốn thấy Thẩm Phục suốt một mày mặt mày đều cười hớn hở. Thứ hai là hắn hiểu rõ ràng suy nghĩ của Lâm Thục Ý, cũng không thể nhìn thẳng ý tứ mười phần của cậu ta, coi như hắn không ngại Thẩm Phục là đồng tính luyến ái, không có nghĩa là hắn chịu đựng mình bị yy thành một người đồng tính, lại còn cùng anh em nhiều năm của mình. Trần Phóng vừa nghĩ liền cảm thấy cả người đều không tốt.
Lâm Thục Ý tuy rằng kỳ quái tại sao Thẩm Phục không đi cùng Trần Phóng, nhưng dù sao Thẩm Phục cũng chưa bày tỏ, cậu nghĩ nếu như Trần Phóng chưa biết, thì cũng không nên có hành động gì dư thừa cũng là hợp tình hợp lý, nếu Thẩm Phục cũng mời cậu cùng đi, vậy cậu liền không cần cân nhắc vấn đề làm kỳ đà cản mũi hay không nữa, nghĩ như vậy cũng lên xe Thẩm Phục.
Resort Hữu Gian ở vùng ngoại thành, nếu như chỉ nói thức ăn bên trong, cùng nhà hàng Gia Lan cũng không có bao nhiêu chênh lệch. Nhà hàng Gia Lan chính là nơi Lâm Thục Ý đặt chân đến đầu tiên khi tới H thị, bất quá nhà hàng Gia Lan chỉ thuần túy kinh doanh đồ ăn, trong khi resort Hữu Gian còn có chỗ phục vụ nghỉ ngơi điển hình, cho nên hai nơi cũng không có gì để cạnh tranh, cũng đều là nơi nổi tiếng hàng đầu ở H thị.
Mặc dù là vùng ngoại thành, nhưng số với vùng ngoại thành ở S thị nơi Lâm Thục Ý ở, đẳng cấp rõ ràng cao hơn nhiều, trình độ phồn hoa mà nói cũng chỉ kém một chút so với nội thành, không hổ danh là thành phố vùng duyên hải kinh tế mậu dịch, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hữu Gian ở vùng ngoại thành chiếm diện tích cực lớn, chẳng những có một cái quần ngựa rộng lớn, còn có suối nước nóng, sân golf, một loạt hạng mục chơi trò chơi không có chỗ nào mà không phải là cao cấp, chỉ cần đến đây tiêu tiền, liền đem rất nhiều người cách trở ở ngoài cửa, không vào được.
Từ trung tâm thành phố đến nơi cần thời gian cũng không ít, đại khái cũng tốn một nửa thời gian đi từ S thị đến H thị.
Dọc theo đường đi âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp, nhiệt độ thích hợp liền làm cho Lâm Thục Ý buồn ngủ, mỗi một lần ngồi xe đường dài đều như vâỵ, thời điểm đến nơi, tất nhiên cậu còn đang ngủ.
Thẩm Phục cưng chiều tùy ý để cậu ngủ nhiều mười mấy phút, đợi cậu tỉnh lại, cười đem cậu mang xuống xe, ngoài xe nhân vên phục vụ đã đứng chờ sớm, Thẩm Phục thay Lâm Thục Ý sửa sang lại một chút quần áo hơi nhăn nheo, rồi đem chìa khoá giao cho nhân viên phục vụ thay hắn giữ xe, sau đó cùng Lâm Thục Ý tiến vào đại sảnh lớn.
"Chào ngài, xin lấy ra đơn đặt trước của ngài.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn hai người đứng trước quầy lễ tân, nụ cười công thức hoá phai nhạt đi rất nhiều, phải biết người có thể tới Hữu Gian không giàu sang thì cũng cao quý, bộ dạng như vậy, còn trẻ như vậy, lại còn là đàn ông độc thân, vừa đến liền tới hai người lận, quả thật là diễm phúc!
Thẩm Phục đem mã lưu trong điện thoại di động lấy ra, nhân viên phục vụ nhận lấy, tại máy quét chuyên dụng, quét qua một cái, sau đó khom người.
"Số phòng 106 đã chuẩn bị thỏa đáng, một vị khách khác ở phòng 105 ngay bên cạnh phòng ngài, chúc ngài sinh hoạt vui vẻ."
Lâm Thục Ý còn có chút mơ hồ đứng ở trước quầy lễ tân ngẩn người, Thẩm Phục đi được hai bước vừa buồn cười trở về kéo tay cậu.
"Đi thôi, sao lại đứng ngẩn ra vậy?"
Mãi cho đến khi vào thang máy, Lâm Thục Ý mới phục hồi tinh thần lại.
"Nơi này rất đắt đúng không?”
Thẩm Phục ngẩn người một chút, sau đó buồn cười.
"Ừ, xác thực thật đắt, bằng bốn cái tiệm cơm Tây Tần cộng lại."
Lâm Thục Ý trợn mắt lên.
“Là trước khi tiệm cơm Tây Tần sửa lại hay là sau đó? Tiền bỏ ra chỉ một ngày thôi sao?”
Thẩm Phục khóe miệng độ cong càng lớn,
"Sau khi sửa lại, đúng chỉ có một ngày."
Lâm Thục Ý quay người liền bắt đầu nhấn cửa thang máy tách ra.
"Anh đây là đốt tiền sao?!"
Trọng điểm là phải mời Trần Phóng mới đúng, mời cậu làm gì không biết?
Thẩm Phục một cái kéo lại Lâm Thục Ý, bất đắc dĩ.
"Không phải nói có lời muốn cùng cậu nói à."
Lâm Thục Ý quay người, hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình không lộ ra ngữ khí hận ý.
"Có lời gì không thể ở nhà nói? Trọng điểm là anh có lời gì cần nói với tôi? Một ngày bốn cái tiệm cơm Tây Tần cộng lại đó!"
Thật nhiều tiền!
Nguyên lai là thay hắn tiếc tiền à,Thẩm Phục nở nụ cười,
"Không sao, ngày hôm nay ngoại lệ."
Lâm Thục Ý đỡ trán, xem ra quyết định của Thẩm lão gia quả nhiên làm cho Thẩm Phục thật cao hứng.
"Thôi, tiền của anh, anh đều không đau lòng, tôi đau lòng thì được gì chứ, đi thôi Trần Phóng còn đang chờ anh.”
Resort Hữu Gian rất lớn, nhưng phòng nghỉ lại bất ngờ không nhiều, bởi vì nơi này mỗi một tầng lầu phòng nghỉ chỉ có hai phòng, hơn nữa còn là phòng xa hoa bậc nhất.
Cho nên phòng 105 cùng 106 không phải là bên cạnh nhau, mà nằm ở đối diện.
Vì vậy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý vừa ra khỏi thang máy, liền gặp ngay Trần Phóng không biết đi đâu. Trần Phóng nhìn thấy hai người bọn họ ánh mắt hơi kỳ quái, Lâm Thục Ý khó giải thích được có một loại cảm giác có tật giật mình.
Trần Phóng nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái
"Tớ đói."
Thẩm Phục một bên quẹt thẻ vào cửa vừa nói,
“Tự chọn món ăn đi, cái này còn báo cáo với tớ à?”
Trần Phóng hài lòng gật đầu đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Bên này Thẩm Phục cũng mở cửa ra, Thẩm Phục đi trước một bước vào cửa, Lâm Thục Ý một người đứng ở bên ngoài... Tình huống này là thế nào?
Thẩm Phục quay đầu lại đưa tay túm cậu
"Vào phòng thôi, cậu ngốc cái gì vậy?"
Lâm Thục Ý chẳng qua là cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, tại sao chỉ có hai phòng, ba người bọn họ phân chia như thế nào đây, huống chi có thể có hai người ở cùng một phòng, cũng không nên là cậu và Thẩm Phục chứ?
"Cái kia..."
“Hai phần bít tết, một phần bảy phần chín, phần còn lại ba phần chín, đưa đến phòng 106”
Thẩm Phục cúp điện thoại, quay đầu nói với Lâm Thục Ý.
"Cậu nói cái gì?"
Lâm Thục Ý trừng mắt, nửa ngày nói
"Tôi quên mất."
Thẩm Phục cười cười cũng không thèm để ý.
"Trước tiên ăn tạm một bữa đi, chờ sau khi chơi đùa xong, tôi mang cậu đi ăn một bữa tiệc lớn.
Mang cậu? Lâm Thục Ý lại cảm thấy được chỗ nào không đúng.
Nhưng khi bước vào phòng Lâm Thục Ý đã không còn tâm tư truy cứu tới cùng là không đúng ở chỗ nào, bởi vì toàn bộ tầm mắt cùng tâm tư của cậu đã trang trí của phòng này hấp dẫn, cậu từ trước tới nay chưa từng gặp qua như vậy phòng nghỉ xả xỉ như vậy, đúng chỉ có thể dùng từ “xa xỉ” để hình dung.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt thậm chí có thể nhìn ra phía bên ngoài trên ban công kia có mấy người đang đứng ở hồ bơi.
Mấy tầng ban công, có một cái bể bơi khổng lồ...
Lâm Thục Ý cảm thấy được so với nơi này, hoàng cung Đại Yến phỏng chừng còn kém hơn mấy phần, những người này rốt cuộc nắm giữ trí tuệ cùng học thức thế nào, quả thực mỗi ngày cậu đều có nhận thức mới.
Thẩm Phục nhìn thấy "cô vợ nhỏ” một mặt biểu thị ngốc manh, tiền này bỏ ra không cần quá giá trị, chính là thời cơ chưa tới, không thể ở bên trong bể bơi vui vẻ một hồi.
Hết chương 50