Chương 44: Sườn Bò Nướng

Chờ Lâm Thục Ý tỉnh lại, bọn họ đã đến nơi.

Xe đã ngừng lại, Thẩm Phục khom người giúp cậu tháo dây an toàn, bởi vì khoảng cách quá mức gần gũi, Lâm Thục Ý vừa nghiêng đầu liền trực tiếp đem đôi môi cọ lên hai má Thẩm Phục.

Xúc cảm man mát mềm mại ở trên đôi môi phớt qua, Lâm Thục Ý sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Phục con ngươi đen thui, giống như trước ở Đại Yến quốc Hoàng thượng từng thưởng cho cậu miếng ngọc thạch đen kia, ánh sáng thâm thúy lộ ra giống như muốn đem người cuốn vào, tim thật giống như bỏ lỡ một nhịp, Lâm Thục Ý hậu tri hậu giác đỏ mặt, khó chịu lên.

“Được chưa?”

Thẩm Phục tự nhiên biết đây là việc không mong muốn, nhưng có thể khiến Lâm Thục Ý đỏ ửng bên tai vẫn khiến cho tâm tình hắn tốt lên không ít, thật vất vả mới có thể nhìn thấy Lâm Thục Ý thẹn thùng, nhẹ nhàng chạm thử mặt sẽ đỏ lên, ngây thơ như thế quả thực khiến Thẩm Phục không khỏi ngạc nhiên.

Thẩm Phục cố ý nhẹ giọng, ghé bên tai Lâm Thục Ý nói.

“Đến nơi rồi, bạn bè của tôi ở đây muốn gặp cậu một lần.”

Lâm Thục Ý càng cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên, không quản Thẩm Phục hiện tại nói cái gì đều gật đầu liên tục.

Thẩm Phục nở nụ cười, còn muốn nói thêm, cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gõ, vừa quay đầu lại, đã thấy Trần Phóng đi đầu, đằng sau là một đám người đều là nhóm cậu ấm thiếu gia tới đây mở tiệc đón gió cho hắn, hiển nhiên là đám người kia xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy cảnh này, mỗi người mang đều ánh mắt toả sáng, ồn ào không thôi.

Thẩm Phục nhíu lông mày lại sớm biết bọn họ sát phong cảnh nhiw thế, mới vừa nãy nhận điện thoại, không nên nói hắn đã tới cửa.

Thẩm Phục chậm rãi quay cửa kính xe xuống.

Trần Phóng hai tay đút túi, quan sát Lâm Thục Ý một chút, cuối cùng một mặt trêu chọc.

"Làm phiền lão gia, ngài mau giới thiệu đi, món ăn đều đã lên bàn đầy đủ rồi.”

Lâm Thục Ý trợn mắt lên nhìn đám người bên ngoài, mỗi người phong cách khác nhau, trên mặt đều viết con ông cháu cha, là người có tiền, không biết bọn họ làm gì, cùng Thẩm Phục quan hệ như thế nào.

Thẩm Phục không để ý tới Trần Phóng, nhẹ giọng cùng Lâm Thục Ý giới thiệu

"Đây là Trần Phóng, anh em tốt của tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Còn dư lại thì đều là mấy vị thiếu gia ở H thị, không cần để ý tới bối cảnh bọn họ.”

Nghe Thẩm Phục nói như vậy mọi người không vui.

“Anh Thẩm, anh đúng thật là không chân chính giới thiệu gì hết, tụi em đích thân tới đây mở tiệc đón anh đó.”

Lần này Lâm Thục Ý quả thực hiểu rõ rồi, những người này giống như ở Đại Yến quốc là công tử vương tôn quý tộc, túm năm, tụm ba, tụ tập lại cùng một chỗ, là một đám thiếu gia nhà giàu.

Tuy rằng không biết Thẩm Phục sao lại giới thiệu bọn họ cho mình nhận thức, bất quá cũng không thể mất đi lễ nghi, vì vậy Lâm Thục Ý mở cửa xe, đúng mực chìa tay ra, âm thanh mới ngủ dậy còn khàn khàn, nhưng lại dii thường êm tai.

“Lần đầu gặp gỡ, tôi là Lâm Thục Ý.”

Trần Phóng bị hành động này của Lâm Thục Ý làm cho có chút sững sờ, hắn không nghĩ Lâm Thục Ý sẽ lịch sự như vậy, cũng không nghĩ tới Lâm Thục Ý một chút cũng không có mất bình tĩnh, nửa ngày Trần Phóng mới nở nụ cười, duỗi tay nắm chặt tay Lâm Thục Ý.

“Lần đầu gặp.”

Rõ ràng là bối cảnh hiện đại, lại làm như đang tham gia văn nghệ

Thẩm Phục lười biếng từ một bên khác xuống xe, đem tay Trần Phóng lôi ra, đưa tay ôm vai Lâm Thục Ý.

“Đi dẫn cậu đi ăn ngon, cậu ta mời khách.”

Sau đó liếc mắt nhìn Trần Phóng cười một cái.

“Ngốc cái gì vậy,dẫn đường đi chứ.”

Phía sau nhóm thiếu gia quả thực bị Thẩm Phục lựa chọn bỏ quên, chủ yếu hắn không nghĩ tới Lâm Thục Ý cùng Trần Phóng nắm tay, vừa nghĩ tới Lâm Thục Ý còn cùng những người này nắm tay một cái, Thẩm Phục cảm thấy đây không phải chuyện hay ho gì.

Chỗ bọn họ dừng xe, hiển nhiên là bãi đỗ xe ngầm, đoàn người mười mấy người cùng nhau tiến vào thang máy.

Lâm Thục Ý mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mộng mị, cũng không có cảm thấy được Thẩm Phục ở trước mặt mọi người ôm vai mình như vậy có gì không ổn, dù sao trước đây Thẩm Phục thường làm như thế, kề vai sát cánh đã thành thói quen, cậu đã nói rất nhiều lần rồi mà không sửa được

Nhưng trong mắt người khác, đây chính là dục vọng chiếm hữu, biểu thị rõ ràng.

Đừng nói là nhóm thiếu gia, ngay cả Trần Phóng cũng chưa từng thấy Thẩm Phục đối với người khác để bụng như vây.

Tuy rằng từ trước Thẩm Phục cũng không có dễ chịu với người khác, tính tình hắn từ nhỏ tùy ý, lần này lại biểu hiện ra dục vọng mạnh mẽ chiếm hữu, ngược lại khiến Trần Phóng cảm thấy có chút mới mẻ.

Trần Phóng không khỏi đưa mắt đặt ở trên người Lâm Thục Ý, nhìn người này rốt cuộc bất đồng nơi nào.

Nhìn dáng dấp, tựa hồ tuổi cũng không lớn, so với người đứng ở đây còn nhỏ hơn một chút.

Bất kể là thân hình hay mặt mũi, đều không thể soi mói, bọn họ ở trong vòng tròn này gặp không ít người có bộ dạng đẹp, giống như ai đã nói một câu muốn nhìn người “cao, phú, suất,” lấy gương soi chiếu là được rồi, cho nên Lâm Thục Ý xuất hiện mới phá lệ khiến Trần Phóng hiếu kỳ, nhưng Trần Phóng cảm thấy được Thẩm Phục rất nghiêm túc.

Vừa nghĩ như thế, Trần Phóng có chút buồn cười, Thẩm Phục lần cuối cùng gọi điện thoại cho hắn là mấy tháng trước, nói là Thẩm lão gia phản đối hắn yêu thích đàn ông, không muốn sống yên ổn ở nhà kế thừa gia nghiệp nữa,không nghĩ tới Thẩm lão gia gia còn đánh Thẩm Phục khiến hắn phải chạy đi, người nhà họ Thẩm tìm khắp nơi đều không thấy, kết quả qua mấy tháng chính hắn tự trở lại không nói, còn đem người mang về. Chà chà, Thẩm gia lần này náo nhiệt thế nào hắn cũng nghĩ ra được, Thẩm lão gia là người nóng tính, ai cũng kính nhượng ba phần, cũng chỉ có Thẩm Phục khiến ông ấy tức giận như vậy thôi.

Thang máy thẳng tắp đi tới tầng năm, sau đó cửa thang máy mở ra, lộ ra bên trong đại sảnh xanh vàng xa hoa rực rỡ.

Trần Phóng đi trước dẫn đường, xuyên qua đại sảnh, thẳng tắp, đi qua mấy căn phòng, dọc theo đường đi nhân viên phục đều cùng hắn gật đầu bắt chuyện, hiển nhiên là khách quen của nơi này.

Thẩm Phục cũng không nghĩ tới Trần Phóng đặt cơm ở đây, cúi đầu xem Lâm Thục Ý, sợ cậu không thích ứng.

Kỳ thực Lâm Thục Ý ngược lại không đến nỗi không thích ứng, cậu chẳng qua cảm thấy tình hình này như lập tức trở về lúc ban đầu, lúc cậu còn làm Thượng Thư Bộ Lại năm đó, cậu còn không biết làm quan nên có giao tiếp, mỗi ngày bái thiếp đưa tới thượng thư phủ đều chất đầy bàn, cậu không hiểu rõ, cái gì không nên nhận, cái gì nên nhận, liền đơn giản nhận hết, sau đó mỗi ngày đều trằn trọc bên trong tửu lâu, làm quan mấy năm trời, mỗi ngày đều phải sống trong cảnh xa hoa lãng phí.

Bây giờ nơi này cùng nơi mà cậu đã đi qua, tuy hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có biết bao tương tự.

Lâm Thục Ý hoảng hốt còn có loại cảm giác quen thuộc.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Thẩm Phục thấy cậu híp mắt suy nghĩ đến xuất thần, không nhịn được lên tiếng đánh gãy.

"Không có gì."

Lâm Thục Ý hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn thấy Thẩm Phục cậu mới đột nhiên nhớ tới, trí nhớ kiếp trước dường như đã trôi rất xa.

Lâm Thục Ý hướng Thẩm Phục nơi đó hơi co lại, tìm lấy một chút cảm giác chân thực.

Thật sự có lúc cậu cảm thấy, đến nơi này hết thảy đều là một giấc mộng.

Thẩm Phục chỉ cảm thấy Lâm Thục Ý tựa hồ hướng lại gần hắn, tâm lý liền vui vẻ, trên mặt lại không có biểu hiện quá rõ ràng, chỉ cúi đầu ghé vào lỗ tai Lâm Thục Ý nói,

"Không có chuyện gì, chúng ta ăn xong bữa cơm liền đi."

Hắn còn tưởng rằng Lâm Thục Ý như thế bởi vì không thích ứng.

Trần Phóng đi đầu tiên đem mọi người mang vào phòng, chính giữa phòng trên trần nhà treo một cái đèn thủy tinh cỡ lớn, mà phía dưới trên bàn đặt rất nhiều món ăn tinh xảo. Gây chú ý nhất chính là cái đĩa ở giữa đặt một mâm tôm hùm cực đại.

Một tầng khí lạnh băng bốc lên, phía trên tôm hùm nhìn như vẫn duy trì bộ dạng hoàn chỉnh, trên thực tế thịt tôm óng ánh long lanh đã bị lấy ra để ở bên cạnh cắt lát thành một đống nhỏ, phía dưới trang trí không biết là lá cây gì, bên cạnh còn có mấy đóa hoa nhỏ xinh tỉa từ rau củ, thêm một cái đĩa nhỏ bên trong là nước tương màu nâu nhạt, óng ánh trong suốt.

Về phần bên cạnh còn có sò điệp, hào sống, sườn bó, gan ngỗng.

Một bàn này nhất định tốn không ít tiền.

Trần Phóng, rút ghế ra, sau đó hướng Thẩm Phục dương dương tự đắc, nâng cằm.

"Ngồi đi, lần trước không phải muốn ăn sashimi tôm hùm sao, lần này cho cậu cùng...

Con mắt nhìn sang Lâm Thục Ý, lại không biết đến cùng nên gọi tên gì, dù sao Thẩm Phục nói là quá không thể ở trước mặt Lâm Thục Ý nói rõ.

Vừa nghĩ tới Thẩm Phục cư nhiên đến bây giờ chưa đuổi kịp người ta mang đến tay mình, Trần Phóng lại cảm thấy buồn cười.

Lâm Thục Ý thế mới biết sashimi tôm hùm lần trước ăn, thì ra là tới từ vị này.

Thẩm Phục để Lâm Thục Ý ngồi xuống, sau đó mình ngồi ở bên cạnh cậu, khó có được, khen Trần Phóng.

"Trần công tử ngày hôm nay thật hào phóng quá.”

Trần Phóng lườm một cái, cũng không cảm thấy Thẩm Phục nói những lời này có ý khích lệ

Sau đó mọi người mới lần lượt ngồi xuống, có nhân viên phục vụ đưa lên một chai rượu đỏ muốn mở ra, lại bị Trần Phóng ngăn cản

"Để xuống đi, tự chúng tôi mở"

Sau đó liền mở rượu, rót vào trong ly óng ánh long lạnh, lý thứ nhất đưa cho Lâm Thục Ý.

"Uống một chút đi, cho ấm người."

Sau đó đem ly rượu cấp rót cho những người khác, tất cả mọi người có chút không thích ứng.

Thẩm Phục liếc mắt một cái đến thân bình rượu, không phải rượu quá cao độ, cũng ngầm cho phép, dù sao hắn cũng không gặp Lâm Thục Ý uống qua rượu, không biết Lâm Thục Ý đến cùng tửu lượng ra sao.

Sau đó không lên tiếng gắp thức ăn cho Lâm Thục Ý, hắn biết Lâm Thục Ý hiện tại đôi mắt khẳng định sáng lên giống như cún con nhìn thấy xương rồi, làm cho hắn hận không thể xoa xoa đầu cậu.

Sashimi tôm hùm, chấm với nước tương óng ánh trong suốt, ăn vào trong miệng vị cay lúc mới đầu qua đi, thay thế hương vị tươi mới căng mịn, quả thật là ngon đến cực điểm, Lâm Thục Ý nếm thử một miếng nheo mắt lại, tựa hồ so với lần trước ăn, còn muốn ăn ngon hơn một chút.

Trên bàn hải sản tươi rất nhiều, còn có chính là sườn bò nướng, hương vị mới cũng là món ăn rất ngon.

Người bên cạnh cụng chén cạn ly đã bắt đầu uống, Thẩm Phục vẫn là chỉ lo gắp thức ăn cho Lâm Thục Ý

Cuối cùng có người bất mãn ồn ào lên.

"Anh Thẩm, anh như vậy không được đâu, chúng em tới đây mở tiệc đón gió cho anh, anh cứ như vậy quên bọn em”

Mọi người lại thuận thế đều ồn ào lên.

Lâm Thục Ý ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một chút, phát hiện tất cả mọi người lại nhìn cậu, hơn nữa ánh mắt còn có chút quái dị.

Thẩm Phục đã bưng chén rượu lên, sau đó nhẹ giọng kêu Lâm Thục Ý.

"Cậu có uống được không?”

Lâm Thục Ý đứng lên, bưng chén rượu liếc mắt nhìn Thẩm Phục một cái, mới vừa bị người này xen ngang.

Ai biết Thẩm Phục liền tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói,

“Kính rượu chỉ nhấp môi chút cũng được.”

Lâm Thục Ý cái hiểu cái không gật gật đầu.

Sau đó hai người đồng thời nâng chén

"Cảm ơn mọi người đến đây vì tôi mở tiệc đón gió."

Sau đó Thẩm Phục nhấp một miếng, Lâm Thục Ý thì lại đem rượu trong ly toàn bộ uống hết sạch.

Thẩm Phục.

“…”

Mọi người

“…”

Trần Phóng cũng trợn mắt há mồm.

Rượu này tuy độ cồn không cao, nhưng một ly uống hết... Hắn có chút thay Thẩm Phục lo lắng.

Sau đó Lâm Thục Ý để ly xuống, nhìn mọi người.

"Các người không uống sao?"

Mọi người lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

"Chị.....Anh Lâm thực sự là có khí phách lắm, sớm biết sẽ không ở trước mặt anh, giả bộ lâu như vậy, khó chịu chết em rồi."

Xem Lâm Thục Ý hào phóng uống rượu, mọi người dồn dập cho cậu là người khí khái, lúc trước ở trước mặt cậu giả bộ ra dáng, hiện tại lập tức biến mất, tư thế ngồi đều tùy ý hơn nhiều, Thẩm Phục cũng cười.

"Anh còn tưởng các cậu ngày hôm nay đổi tính rồi, nửa ngày thì ra là giả bộ thôi hả?!!"

Mọi người im lặng, bọn họ vì sao phải làm thế, còn không phải nghĩ đến tương lai cho "Chị dâu" một ấn tượng tốt à!

Bầu không khí đến lúc này mới rốt cục tăng lên, mọi người dồn dập đi tới trước mặt Lâm Thục Ý tự giới thiệu mình, sau đó xem trò vui không sợ chuyện lớn giơ ly rượu lên kính Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý sinh trưởng ở Đại Yến, uống rượu đã thành quen, coi như Thẩm Phục ngăn lại cũng uống không ít, cuối cùng Thẩm Phục giận, đem mấy người náo nhiệt đuổi hết về chỗ.

Đợi đến cơm nước no nê, mọi người cũng rời đi, Thẩm Phục lại quay đầu xem Lâm Thục Ý.

Hai mắt đen thui, ánh mắt trong suốt, nào có nửa điểm bộ dạng bị chuốc say.

Thẩm Phục xoa xoa đầu, cảm thấy được chính mình thực sự là nhìn lầm, chân nhân bất lộ tướng là đây còn gì.

Lâm Thục Ý uống còn chưa đã ngứa liếm liếm miệng.

"Nước trái cây kia còn nữa không? Ngọt lắm đó"

Thẩm Phục

“…”

Hết chương 44.