Chương 4: Cá Chim Sốt Gừng

Làm việc được hơn một tháng, Lâm Thục Ý rốt cục cũng nhận được tháng lương đầu tiên, tuy rằng khá ít chỉ có hơn một ngàn đồng, nhưng đối với Lâm Thục Ý số tiền này đã là nhiều. Dù sao Lão Dương Đầu nói tuổi cậu còn nhỏ, kinh nghiệm chưa đủ, làm món ăn sẽ có chút thiếu xót, cho nên mặc dù biết cậu có thể nấu ăn Lão Dương Đầu vẫn ít khi để cậu làm,phần lớn thời điểm ông đều tự nấu, Lâm Thục Ý cũng hiểu điều đó nên vẫn ở bên cạnh hỗ trợ.

Mỗi ngày, Lâm Thục Ý đều tỉnh dậy rất đúng giờ, cho đến bây giờ thời gian sinh hoạt của cậu đều theo thói quen không hề thay đổi. Buổi tối rất sớm đã lên giường đi ngủ, sáng sớm thì đã tỉnh rồi, không có việc gì làm liền đi xung quanh, đi trọn một vòng rồi đến quán cơm Tây Tần, Lão Dương Đầu cũng vừa vặn mở cửa.

Lão Dương Đầu kì thực có lúc cũng rất khó hiểu tại sao Lâm Thục Ý lại dậy sớm như vậy, bởi vì ở nhà khác mấy đứa nhóc tầm tuổi cậu đều thích ngủ nướng, không quá mười giờ thì không rời giường. Bất quá Lâm Thục Ý so với bọn họ thì không giống, có lúc thoạt nhìn thì lại không giống đứa trẻ, Lão Dương Đầu cũng chỉ có thể đổ lỗi cho hoàn cảnh gia đình cậu, buộc cậu phải trưởng thành sớm, có lúc lại vì cậu mà đau lòng, từ từ cũng sinh lòng yêu thích coi cậu như cháu ruột của mình.

Vườn rau của Lão Dương Đầu so với tiệm cơm thì có chút khoảng cách nhưng cũng không phải rất xa, thường thường việc cầm thùng nước tưới cho rau đều là Lâm Thục Ý tự mình đi, với lại đây cũng không phải việc gì nặng nhọc, cậu có khả năng hỗ trợ vì vậy lúc nhận tiền lương cũng không thấy ngại.

Tiền lương của cậu cũng không dùng gì nhiều vốn chỉ để trang trí, vì không có cơm ăn nên mới đi kiếm tiền. Hiện tại làm việc ở tiệm cơm Tây Tần, cũng không cần chính bản thân phải một mình tự nấu ăn. Tiền lương cũng vì vậy mà không có tác dụng gì với lại cậu cũng không biết phải tiêu tiền như thế nào. Yêu cầu của cậu không cao, nên cũng không cần quá nhiều tiền.

Ngoại trừ mỗi ngày đi làm ở tiệm cơm, Lâm Thục Ý cũng không ngừng học tập tri thức liên quan đến thế giới này, đối với cậu mà nói biết càng nhiều thì càng có lợi.

Ân sư đã từng nói, ông đắc ý nhất chính là đệ tử thông minh như cậu, vừa học liền hiểu, học một biết mười. Nhưng mà Lâm Thục Ý xưa nay vẫn không cảm thấy cậu là người thông minh, nếu thông minh sẽ không cố ý đi làm quan để đến cuối cùng phải chết thảm.

Bất quá cậu xác thực mình có trí nhớ rất tốt, những đồ vật mà cậu đã xem qua, tuy hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng vẫn có thể ghi nhớ lại chữ. Chuyện này đối với việc học tập của cậu ở thế giới này có rất nhiều công dụng, chỉ cần có thể gặp qua một lần liền biết cách sử dụng, lấy ví dụ như chiếc xe đạp trước mắt này.

Xe đạp là Lão Dương Đầu cho cậu, ông nói cậu vẫn là trẻ con, mỗi ngày không phải ở nhà thì ở quán cơm, sợ cậu buồn chán liền lấy xe đạp ra để cậu đi vòng vòng.

Cậu đã từng xem trong ti vi thấy người ta đi xe đạp, nên cậu biết phải làm thế nào mới có thể đi.

Cơ mà tưởng tượng so với thực tế vẫn có chênh lệch, cậu ngồi lên xe đạp nửa vòng liền đảo đảo ngã xuống, cậu quả thực không biết chuyện này rốt cục là như thế nào?

Cuối cùng thật vất vả mới học xong, cậu lại không muốn tiếp tục đi xe đạp ra ngoài.

Lúc trở về đến nơi Lão Dương Đầu vẫn vui vẻ hỏi cậu.

"Tiểu Ý, xe đạp kia thế nào, tuy mua hơn một năm rồi nhưng ông vẫn luôn yêu quý giữ gìn nó nên hoàn toàn giống như mới vậy"

Lâm Thục Ý mắt mở to nói.

"Rất tốt ạ, cảm ơn ông."

Cậu cười híp mắt nhìn ông, Lão Dương Đầu là người cậu rất yêu thích là người thân nhất của cậu trên thế giới này.

Lúc xế chiều, Lão Dương Đầu không biết từ nơi nào lấy ra hai con cá, ông cao hứng vô cùng vẫn luôn miệng nói phải cho Lâm Thục Ý ăn cá. Thành phố S này gần một con sông nhỏ, lúc này chính là mùa cá thịt đầy mỡ béo tròn xinh đẹp. Bất quá nơi này so với con sông cách khá xa, muốn ăn phải chờ thuyền đánh cá trở lại nhờ người khác mang về, cho nên Lão Dương Đầu đặc biệt cao hứng.

"Tiểu Ý à, con cá này vừa mới được đánh lên, vẫn còn tươi mới lắm, cháu muốn chế biến thế nào? Để ông làm cho cháu ăn."

Lão Dương Đầu làm món gì đều hỏi ý kiến của Lâm Thục Ý, chỉ cần cậu thích ông đều nguyện ý làm cho cậu.

Lâm Thục Ý tiến lên nhìn vào trong chậu đựng, thấy hai con cá không nhỏ, là cá chim biển.

"Cá chim biển, mùi vị mặn tươi mới, dùng để sốt là thích hợp nhất ạ."

Lão Dương Đầu nhìn đứa nhỏ này càng ngày càng làm cho ông nhìn với cặp mắt khác xưa, không biết là cậu từ trong sách học được, hay ở nơi khác biết đến, đối với đồ ăn đều hiểu rất rõ bộ dạng chủng loại.

"Cháu cũng biết đây gọi là cá chim à"

Vừa nói một bên liền nhanh chóng thu thập, cá chim xương thiếu thịt mềm, ông chuyên môn nhờ người khác mang từ bên ngoài về, Lâm Thục Ý đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều cá biển mới là tốt nhất.

Lão Dương Đầu thực lòng coi Lâm Thục Ý là cháu ruột, những thứ này đều vì cháu trai mà làm ra, hiện tại cũng may có Lâm Thục Ý gọi một tiếng ông đến nghiện.

"Đem hai mặt cá chim, lấy dao khứa lên mấy đường, mang chút muối ra ướp khoảng mười phút, cuối cùng cho dầu sôi vào chảo đem cá chiên hai mặt vàng óng.Cho hành hoa, gừng, tỏi,quả ớt băm nhỏ vào xào qua,bỏ thêm nước trong, đường,chút rượu,chút hồ tiêu làm nước sốt. Sau đó đem cá đã rán chín bỏ vào tầm năm phút, lật hai mặt cá cho thấm gia vị, thời điểm khi nước sốt sền sệt bỏ vung ra rắc thêm mấy cọng hành hoa, vừa ngon mắt vừa có hương vị."

Lão Dương Đầu một bên nấu, một bên giảng giải cho Lâm Thục Ý, kì thực Lâm Thục Ý đều đã biết, nhưng lúc Lão Dương Đầu nói cậu vẫn nghiêm túc gật đầu nghe chăm chú.

Một bàn gồm có cá chim sốt gừng, một đĩa rau cải thìa xanh xào. Rau được lấy từ trong vườn đến, lá rau xanh tươi, mùi vị cũng là tốt nhất, tuy bề ngoài không đẹp mắt, nhưng cái loại cọng rau không thô mà cũng không nhỏ này mới là ăn ngon nhất.

Lão Dương Đầu tựa hồ thật cao hứng,chính mình mở một chai bia ngồi ở đó uống. Lâm Thục Ý biết là ông uống rượu, chỉ là rượu kia và rượu cậu uống lúc trước không giống nhau, lại có màu vàng nhạt. Cậu cũng biết cái này ở đây gọi là bia, bất quá trước đây chưa từng uống bao giờ thấy Lão Dương Đầu uống liền có chút muốn thử.

Thấy cậu nhìn chằm chằm mấy lần, Lão Dương Đầu liền nở nụ cười.

"Cháu muốn uống sao? Nhưng cháu còn quá nhỏ không thể uống"

"Cháu đã mười tám rồi mà!"

Lâm Thục Ý giậm giậm chân trả lời, cậu biết ở nơi này chưa đủ mười tám tuổi thì không thể uống rượu. Không giống như nước Đại Yến thời điểm cậu mười sáu tuổi, rất ít người có thể vượt qua cậu về khoản uống rượu này"

"Cháu đã mười tám rồi à?"

Lão Dương Đầu đánh giá cậu vài lần, thoạt nhìn vóc dáng thì có chút không giống. Cơ mà bia này uống một chút cũng không có chuyện gì, liền lấy cái cốc rót cho Lâm Thục Ý.

"Cháu uống một ít thôi, bia này có độ cồn"

Lâm Thục Ý gật đầu, bưng lên cốc nhỏ nhấp một miếng sau đó nhíu mày.

Lão Dương Đầu còn tưởng cậu không uống được, đang chuẩn bị lấy cốc nhỏ về, Lâm Thục Ý liền lên tiếng

"Đây là rượu ạ? Sao cháu uống lại thấy giống như nước"

"......."

Lão Dương Đầu sững sờ sau đó cười ha ha

"Nhóc con thật sự có thể uống chứ, cháu cũng đừng xem thường bia này, tuy độ cồn thấp nhưng uống nhiều cũng có thể say"

Lời còn chưa nói hết, thời điểm ông không chú ý. Lâm Thục Ý đã nhanh tay đem cốc bia uống vào, sau đó lại nói.

"Thật sự là cùng nước không khác là bao đâu ạ"

Lão Dương Đầu cảm thấy cậu nhóc này quả thực là kỳ tài uống rượu, nếu không phải tuổi đứa bé này còn nhỏ, ông cũng muốn cùng cậu đấu rượu một phen.

Lâm Thục Ý lại cảm thấy bia này nhìn đẹp đẽ nhưng mà thực tế thì.... Thật sự không nên nhìn bề ngoài.

Trên ti vi nhìn thấy ly rượu đỏ màu sắc giống như ngọc lưu ly, lúc đó cậu còn muốn uống, cơ mà xem ra cũng chẳng ra sao hết. Còn không bằng rượu nhị oa đầu trong nhà Lão Dương Đầu mà có lần cậu lén lút nếm thử.

Cửa hàng của Lão Dương Đầu tiền thu vào không phải vẫn luôn tốt, đến thứ bảy chủ nhật, tuy rằng vẫn có người đến ăn cơm, thế nhưng phần lớn đại gia đình sẽ ở trong nhà tự nấu ăn. Tiệm cơm này tuy rằng vị trí không sai, bất quá vì ở địa phương nhỏ, lúc thường người tới đều từ phố Triều Dương đến, cho nên thứ bảy chủ nhật sinh ý lại không có.

Vì vậy tuần lễ này Lão Dương Đầu không mở cửa hàng, Lâm Thục Ý còn chưa đi đến tiệm cơm, Lão Dương Đầu đã tự mình đi đến nhà cậu.

Mặc dù ở gần như vậy nhưng Lão Dương Đầu chưa từng đi đến nhà Lâm Thục Ý, thông thường đều là Lâm Thục Ý đi tiệm cơm Tây Tần, không thì đi đến nhà ông giúp đỡ.

Lão Dương Đầu gõ cửa, Lâm Thục Ý liền đi ra, cậu mặc một bộ áo sơ mi trắng, tuy có chút cũ nhưng cậu lại có gương mặt khá đẹp, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, nhìn qua liền biết cậu có tinh thần rất tốt. Lão Dương Đầu cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên chút nữa sẽ thu hút rất nhiều cô gái.

"Cháu chào ông."

"Đi, ngày hôm nay chủ nhật quán ăn lại không có sinh ý, ông dẫn cháu đi núi Thiên Hoa dạo, nơi đó có vườn dương mai hiện tại cũng là lúc quả chín, ông dẫn cháu đi hái, mỗi ngày ở nhà cũng thiệt thòi cẩn thận lại ngốc mất"

Lâm Thục Ý sững sờ, sau đó cười híp mắt lại nói.

"Vâng ạ"

Có ăn rồi, trên ti vi nói quả dương mai ăn ngon lắm, hồi ở nước Đại Yến cậu chưa từng được ăn.

Hai người một đường ngồi xe buýt đi núi Thiên Hoa, trên đường Lâm Thục Ý thỉnh thoảng nhìn hai bên một chút không chỉ hướng ra ngoài xem, ở trong xe cũng đưa mắt xem một lượt. Tuy rằng từ trên ti vi có xem qua xe công cộng, đây cũng lần đầu tiên cậu được ngồi thử, huống chi đây là lần thứ nhất cậu chân chính xa nhà, lúc trước cũng chỉ quanh quẩn đi lại ở phố Triều Dương.

Núi Thiên Hoa tại thành phố S, nhưng vị trí là ở ngoại thành. Nhà của Lão Dương Đầu bọn họ tuy rằng không ở trung tâm thành phố, bất quá cũng không có xa xôi, ngồi xe đến núi Thiên Hoa tầm một giờ là đến nơi.

Mùa này quả dương mai đã chín, hiện tại người đi núi Thiên Hoa cũng rất nhiều, xe bus đi núi Thiên Hoa xe không nhiều, cho nên mỗi chiếc xe đều đầy người.

Lâm Thục Ý và Lão Dương Đầu đi đến, người ở bên trong xe nhìn thấy cũng ngạc nhiên không kém, hiện tại có rất ít đứa trẻ lớn như vậy nguyện ý cũng ông lão đi ra ngoài, huống chi là cùng đi trên núi, trẻ con bọn họ thà rằng ở nhà chơi còn hơn.

Lâm Thục Ý vừa lên xe, đã hấp dẫn hết thảy ánh mắt các cô gái ở đây, dáng người cậu cao gầy trưởng thành lại đẹp trai như vậy thật sự không rời được tầm mắt.

Trên xe đã không còn chỗ ngồi, Lâm Thục Ý đỡ Lão Dương Đầu lên xe, liền có một cô gái đứng dậy nhuờng lại chỗ ngồi, mặc dù là cấp chỗ ngồi cho Lão Dương Đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn Lâm Thục Ý hiển nhiên là túy ông chi ý bất tại tửu (lời nói khác với suy nghĩ)

Lâm Thục Ý lại không phát hiện chính mình khiến người khác chú ý, cậu liền nở nụ cười hướng cô gái nói cảm ơn.

Cô gái nghe xong mặt nhanh chóng liền đỏ ứng, bị bé gái đi cùng trêu chọc cả nửa ngày.

Lão Dương Đầu cũng thật cao hứng nghĩ đứa nhỏ Lâm Thục Ý này thực sự khiến người khác yêu thích không thôi.

Hết chương 4