Chương 39: Bánh Trà Xanh

Các ông lão, bà lão ở phố Triều Dương cùng nhau đi du lịch đã được hai ngày.

Lưu lại Lâm Thục Ý và Thẩm Phục ở trong tiệm cơm Tây Tần bị phá, trừng mắt to mắt nhỏ.

Lâm Thục Ý nói, tiệm cơm Tây Tần nhất định phải sửa chữa, nhưng đến cùng làm sao sửa lại, sửa lại thành hình dạng gì, cậu vẫn chưa có nghĩ kỹ, thêm vào chuyện này còn chưa nói với Lão Dương Đầu, cho nên trước hết gác chuyện này lại, ngược lại chuyện cần làm còn rất nhiều cũng không nên nóng lòng nhất thời.

Lúc này Lâm Thục Ý lại thay đổi chủ ý, cảm thấy trước hết nên biết rõ thân phận của Thẩm Phục đã, dù sao như vậy cũng tương đối tốt.

“Chào cậu.”

Trời lạnh như thế mà cô gái này lại mặc một chiếc váy công sở ngắn màu xanh đậm, để lộ đôi chân trần thẳng tắp, hướng Lâm Thục Ý chào hỏi khách sáo, kỳ thực này đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cô gái đứng ở trước cửa nhà Lâm Thục Ý này thoạt nhìn có chút quen mắt.

Lâm Thục Ý vẫn duy trì tư thế mở cửa, nghi hoặc nhìn cô gái, không nhớ ra được mình đã gặp cô ở nơi nào, cũng không biết người này tìm cậu làm gì.

Thế nhưng rất nhanh Lâm Thục Ý liền biết, cô gái này hiển nhiên không phải tới tìm cậu, bởi vì cô gái này sau hai giây nhìn mặt cậu, tầm mắt lướt qua Lâm Thục Ý hướng về phía sau vai cậu nhìn lại.

“Thẩm thiếu gia ở đây sao?”

“Thẩm thiếu gia?”

Lâm Thục Ý nhất thời có chút không phản ứng lại, người cô gái này nói đến tột cùng là ai, sau đó quay đầu lại nhìn thấy điện thoại Thẩm Phục lưu lại đặt ở trên bàn, mới nhớ ra, cô gái này cũng người đàn ông đến đây báo cáo ngày trước giống nhau, là tới tìm Thẩm Phục.

“Cô tìm Thẩm Phục?"

Cô gái gật gật đầu.

Lâm Thục Ý lúc này mới tránh ra mở cửa để cho cô gái đi vào.

"Anh ta đi ra ngoài mua đồ, chẳng mấy chốc sẽ trở về."

Cô gái khách khí cười cười, sau đó đi vào cửa, ngồi trên ghế sô pha Thẩm Phục dùng để ngủ.

Lâm Thục Ý đứng dậy đi nhà bếp rót cho cô một chén nước, đặt ở trên bàn trước mặt cô gái, cô gái nhỏ giọng nói tiếng cảm tạ, sau đó đưa mắt cẩn thận quan sát căn nhà này một chút, tựa hồ chỉ có một phòng ngủ, lẽ nào hai người họ ngủ chung một chỗ?

Căn nhà này quá nhỏ, căn bản không phải ở vị trí nổi bật, chả trách những ngày qua bọn họ làm sao cũng không tìm được người, thì ra hắn ở nơi này... cùng sống với cậu nhóc kia.

Cô gái nghĩ liền quan sát một chút Lâm Thục Ý, không quản ra sao, nhưng phải công nhận cậu bé này rất đẹp trai.

Thanh âm đẩy cửa đánh gãy suy nghĩ đang mơ màng của cô gái, Thẩm Phục vừa nói chuyện một bên đẩy cửa tiến vào.

“Tôi mua bánh quy trà xanh, sữa chúa táo đỏ, không quá ngọt đâu…”

Nửa câu nói sau bị Thẩm Phục nuốt vào trong miệng, hắn nhướn mày nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha.

"Anna! Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Anna? Lâm Thục Ý từ phòng vệ sinh nghiêng đầu đi ra, lại nhìn cô gái, liếc mắt một cái, không trách cậu cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nguyên lai là lần đầu cậu va chạm với Thẩm Phục, người lấy hộp dương mai đưa cho cậu chính là cô gái này.

Không chờ Anna nói chuyện, Thẩm Phục đã hiểu được mục đích cô đến đây.

“Ông ấy bảo các người trở lại mật báo? Miệng cũng thật nhanh.”

Anna đứng lên, hướng Thẩm Phục cười cười.

"Nằm trong chức trách của tôi, Thẩm thiếu gia không cần so đo."

Thẩm Phục nhún nhún vai, đưa đồ trong tay để lên bàn, đi đến chỗ Lâm Thục Ý, ôm lấy vai cậu từ phòng vệ sinh đi ra

"Đây là Lâm Thục Ý, là... Chủ nhà trọ?"

Thời điểm nói đến “chủ nhà trọ” Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý cười cười, sau đó lại cùng Lâm Thục Ý giới thiệu.

“Đây là Anna.”

Nhưng lại không nói có quan hệ gì với hắn.

Anna sáng tỏ gật gật đầu, sau đó đưa tay ra.

"Tôi là Anna, thư ký riêng của Thẩm thiếu.”

Thẩm Phục

“….”

Vừa gặp mặt đã phá bĩnh rồi, khiến tâm tình của Thẩm Phục không thể nào tốt đẹp được.

“Cô đến đây là tìm tôi trở về?"

Anna gật gật đầu, tầm mắt rơi vào tay Thẩm Phục vẫn luôn khoát trên vai Lâm Thục Ý Lâm Thục Ý không có một chút ý tứ khó chịu, khiến Anna càng kiên định với ý nghĩ của chính mình.

Vẫn luôn không nói gì, lúc này Lâm Thục Ý quay đầu nhìn Thẩm Phục.

"Anh phải đi về?"

Thẩm Phục đưa câu hỏi này hiểu thành Lâm Thục Ý không nỡ, sau đó lắc đầu một cái,

"Tôi không có ý định trở lại."

Anna cuống lên, Thẩm Phục lại không để cô lên tiếng.

“Bây giờ nhìn cũng đã nhìn rồi, trở lại cùng ông ta báo cáo kết quả đi, cũng không uổng phí công cô tìm tôi lâu như vậy.”

Anna còn muốn nói điều gì, Thẩm Phục lại hơi nheo mắt lại.

"Nghe không hiểu?!"

Nếu như lúc mới bắt đầu, Thẩm Phục vẫn là bộ dạng cười, hiện tại thì có vẻ hơi bảo thủ độc đoán, Anna đặt chén nước trong tay xuống, sửa sang lại quần áo, cùng Thẩm Phục gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

Sau đó liền đứng dậy hướng Lâm Thục Ý tạm biệt, rời khỏi nhà

Lâm Thục Ý gỡ bỏ tay Thẩm Phục khoát lên trên bả vai cậu xuống, đi đến chỗ đối diện Thẩm Phục ngồi xuống, nhìn hắn.

"Nói đi!"

Vừa rồi còn có bộ dạng bảo thủ, hiện tại Thẩm Phục lại cảm thấy lúng túng.

“Tôi là muốn thẳng thắn sẽ được khoan dung, cậu đừng có cười.”

Lâm Thục Ý kỳ thực đến cùng vẫn là thật tò mò, dù sao thời điểm Thẩm Phục tới nơi này thoạt nhì không có chút thể diện nào, hiện tại lại khác xa lúc mới ban đầu cậu nghĩ.

Bất kể cô gái kia nói là thư kí riêng của Thẩm Phục, nhưng chuyện hắn giải quyết sự tình của Lão Dương Đầu, đem ông an toàn trở về, đều không giống như một người bình thường có thể làm được.

Thẩm Phục ho khan một cái. sau đó đường hoàng ra dáng lên tiếng

“Tôi là… thiếu gia nhà giàu.”

Lâm Thục Ý

“.......”

Chỉ muốn đem chén nước quăng trên mặt hắn.

Thẩm Phục thấy Lâm Thục Ý mặt đều đen, cũng không đùa cậu nữa, bắt đầu đứng đắn nói chuyện với cậu, mình rốt cuộc là từ đâu tới đây, nhà ở nơi nào, trong nhà có mấy người, làm nghề gì, nói đơn giản, chính là khiến Lâm Thục Ý cảm thấy được, hắn người này tuyệt đối đáng giá để phó thác cả đời.

Kỳ thực Thẩm Phục thật không nghĩ tới sẽ đụng phải Lâm Thục Ý, cũng không nghĩ tới về sau hai người sẽ có nhận thức sâu như vậy. Mới bắt đầu nghĩ không cần giải thích với Lâm Thục Ý bọn họ là bởi vì không có gì tốt để nói. Hắn cũng không muốn tận lực cùng Lâm Thục Ý giải thích lý do, dù sao hai người căn bản cũng không tính là thân thiết.

Sau đó thì sao, chính là Thẩm Phục cố ý không nói với Lâm Thục Ý, vì nguyên nhân hắn xuất hiện ở đây thật sự khó có thể mở miệng, hơn nữa Lão Dương Đầu không nhớ hắn, luôn cho hắn là anh họ Lâm Thục Ý, hắn liền thích ở nơi này hình thành thói quen sinh hoạt, rồi càng cảm thấy có nói ra hay không cũng không sao, ngược lại Lâm Thục Ý cũng không có hỏi.

Đến cuối cùng thời điểm Lâm Thục Ý có thể hỏi, nhưng Lâm Thục Ý thật giống như không có hứng thú, nhớ tới Thẩm Phục không khỏi chua xoát, lại cảm thấy hiện tại thông suốt có chút quá sớm.

Nghe Thẩm Phục cặn kẽ giới thiệu thân thế lai lịch của chính mình, Lâm Thục Ý thật lâu không nói gì, thực sự… là thiếu gia nhà giàu...

Lâm Thục Ý đối với người trên thế giới này, giai cấp hiểu rất rõ, đặc biệt là giàu nghèo khác biệt, cùng Đại Yến cũng không có gì khác nhau, cho nên nghe Thẩm Phục nói chuyện cậu liền biết, cái gọi là người có tiền và người không có tiền đến cùng có bao nhiêu khoảng cách.

Không trách Thẩm Phục dám nói lời thề son sắt đem tiệm cơm Tây Tần tiệm cơm biến thành thịnh đình quốc yến...

Sau đó Lâm Thục Ý suy tư một chút, đem sự kiện dẫn vào đề tài chính, cũng chính là Thẩm Phục vì sao lại bị đánh thành như vậy, còn sốt cao mơ mơ màng màng tháo chạy tới nơi này.

Thẩm Phục bị hỏi vấn đề này, cả người lập tức có chút lúng túng.

Tuy rằng chuyện này lúc trước hắn cũng không cảm thấy có cái gì, thế nhưng hiện tại phải nói ra trước mặt Lâm Thục Ý...

"Tại sao không nói?"

Thẩm Phục cân nhắc một chút tìm từ

"Thật ra là ông nội tôi đánh."

Lâm Thục Ý gật gật đầu, nghĩ cũng hiểu, nếu như Thẩm Phục thật sự là tiểu thiếu gia, ngoại trừ người nhà của hắn, làm gì có ai dám đánh hắn, nhưng nguyên nhân là gì?

Thẩm Phục lại một lần nữa cân nhắc một chút tìm từ.

"Bởi vì tôi ở phương diện khác không đáp ứng ý của ông nội"

Chỉ không như ý liền bị đánh thành như vậy? Thẩm lão gia tử dạy dỗ cháu không khỏi quá nghiêm đi? Lâm Thục Ý cau mày.

Sau đó Thẩm Phục nói.

"Ông nội muốn tôi kết hôn với phụ nữ.”

Lâm Thục Ý huyệt thái dương nhảy một cái, rốt cục giương mắt nhìn Thẩm Phục một chút.

“Kết hôn phụ nữ thôi mà, cũng không có gì ghê gớm.”

Lâm Thục Ý trong ấn tượng, coi như cũng không thích, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tuy rằng đời trước cậu chết rồi cũng không có kết hôn.”

Thẩm Phục khóe miệng giật một cái, bị Lâm Thục Ý nói câu này, không khỏi nghẹn họng, sau đó còn nói.

“Đúng là không ghê gớm nhưng toàn bộ Thẩm gia đều biết tôi không thích phụ nữ.”

Lâm Thục Ý.

“…..”

Lâm Thục Ý nửa ngày mới hiểu được, không thích phụ nữ là ý tứ gì... hắn yêu thích đàn ông sao?

"Vậy là anh muốn kết hôn với đàn ông?"

Thẩm Phục liếc cậu một cái, nhếch miệng gật gật đầu.

Lâm Thục Ý một mặt hiểu rõ, đứng lên, đi tới trước mắt Thẩm Phục trước mặt, đưa tay xoa đầu chính mình, có chút dáng vẻ khổ não, Thẩm Phục không rõ ràng lắm cậu muốn nói điều gì, bất quá thấy bộ dạng Lâm Thục Ý không có gì là giống không tiếp thu được, không khỏi có chút vui mừng, lúc này lại nghe Lâm Thục Ý nói như vậy.

"Không trách ông nội anh đánh anh thành như vậy!"

Thẩm Phục

“…”

Con dân Đại Yến, từ quan chức tới bách tính, đàn ông tài giỏi rất nhiều, cũng có một số người hảo nam phong. (thích đàn ông)

"Cậu đối với chuyện này có ý kiến gì không?"

Thẩm Phục cười híp mắt hỏi.

Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,

"Không có ý kiến gì, chúc anh thành công."

Thẩm Phục cười to, ánh mắt cũng thay đổi.

“Nhận lời chúc này của cậu, tôi sẽ cố gắng.”

Lâm Thục Ý thấy hắn cười không hiểu ra sao, cuối cùng lườm hắn một cái, quay người đi.

Thời gian Thẩm Phục tới nơi này đã là ba tháng mười ba ngày, Lâm Thục Ý rốt cuộc mới biết lại lịch của Thẩm Phục, thì ra bởi vì đoạn tụ, bị ông nội mình đánh cho một trận, mơ màng đi tới nơi này.

Bất quá cũng không đáng kể, cho dù là nguyên nhân gì, cũng không thay đổi được Thẩm Phục nói, hắn không có chút nào muốn rời khỏi đây.

“Nó vẫn luôn ở phố Triều Dương?"

Anna gật gật đầu.

"Nó nói nó không muốn trở về?!"

Anna lần thứ hai gật gật đầu.

"Nó còn cùng một đứa nhóc ở cùng một chỗ?!"

Lần này không chờ Anna gật đầu, lão gia tử đen mặt từ ghế tựa đứng lên, một chút cũng không có bộ dạng của người già lớn tuổi.

"Thực sự là lớn rồi, cánh cứng rồi! Ông nội nói không nghe nữa rồi!"