Chương 37: Sashimi Tôm Hùm

Ở trong đồn cảnh sát, Lâm Thục Ý gặp được Triệu Tuyết Mai tóc tai bù xù không thôi, Triệu Tuyết Mai vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý liền kích động lên.

“Tiếu Tiếu đâu?! Tiếu Tiếu đã trở lại chưa?!!”

Lâm Thục Ý biểu tình đều lười cho cô ta, cũng không biết tại sao cô ta lại hỏi mình Dương Tiếu có tới không,

"Chuyện như vậy bà nên hỏi cảnh sát."

Triệu Tuyết Mai đỏ mắt lên, giống như điên rồi.

"Bọn họ không phải đã đem ông nội nó mang đi rồi sao? Tại sao còn không buông tha Tiếu Tiếu?!!"

Lâm Thục Ý đột nhiên nheo mắt lại, nắm mạnh tay Triệu Tuyết Mai một cái.

"Bà đây là ý gì?"

Triệu Tuyết Mai vốn như chim sợ cành cong, bị Lâm Thục Ý nắm tay một cái, lập tức điên mất, hét ầm lên.

"Tiếu Tiếu không thấy đâu! Chúng tôi cứu không được nó! Ông nó không phải bị bọn người kia bắt đi rooid sao? Tại sao lại không tha cho Tiếu Tiếu để nó trở về!!”

Lâm Thục Ý cảm thấy mình có tát bà ta một cái cũng không dập hết được lửa giận trong lòng cậu.

“Dương Tiếu bị bắt đi là vì chính gã tụ tập đánh bài thua thiếu nợ tiền người ta, bà có thể báo cảnh sát cầu người ta để cứu gã ra, thế nhưng chuyện này không liên quan đến ông nội, ông nội bị họ mang đi cũng là vì Dương Tiếu, nếu như bà nghĩ như thế có thể khiến Dương Tiếu trở về, tại sao không tự mình đi!!”

"Đó là Tiếu Tiếu bị bọn họ lập bẫy lừa nó. Nếu không phải bởi vì Lão Dương Đầu không nỡ lòng bán nhà ở, làm sao lại không thu thập được tiền. Ông ta thà rằng giúp người ngoài cũng không muốn giúp Tiếu Tiếu!! Ông ta có xứng làm ông nội không?!!”

Triệu Tuyết Mai cuồng loạn gầm rú.

Lần này Lâm Thục Ý rốt cuộc không còn lưu tình giơ tay lên muốn cho người đàn bà này một cái tát, nhưng lúc giơ tay lên lại nghĩ đến Lão Dương Đầu hiện tại còn không biết ở nào chịu khổ, bây giờ căn bản không phải thời điểm cùng bà ta so đo. Triệu Tuyết Mai thấy Lâm Thục Ý giơ tay lên thì sợ hết hồn, nhưng cuối cùng lại để tay xuống, nhìn Triệu Tuyết Mai liếc mắt một cái.

“Ông nội không có lỗi với các người, ngược lại các người nghĩ xem các người có điểm nào xứng với ông không?”

Sau đó không nhìn gương mặt đờ đẫn của Triệu Tuyết Mai, đi ra ngoài, so với việc người đàn bà kia kêu gào, cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.

Hai người cảnh sát vây xem toàn bộ quá trình sợ ngây người, đứa bé trai này thật sự chỉ có mười bảy mười tám tuổi thôi sao? Bộ dạng nhéo nhông mày lên quả thực không cần quá hù người vậy đâu, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Thục Ý lướt qua bọn họ đi vào phòng họp bên trong.

Sau đó hai người mới phản ứng được theo sau

"Đó là phòng hội nghị, cậu không thể đi vào!"

Lâm Thục Ý đã đẩy cửa đi vào.

Lâm Thục Ý còn chưa từng nghĩ mình sẽ tới cục cảnh sát một lần, nhưng bây giờ lại phải tới đây, bởi vì có chuyện như vậy xảy ra không đi không được.

Thẩm Phục nói hắn đi một chút sẽ trở lại, lại không biết tại sao hiện tại vẫn chưa về, bất quá Lâm Thục Ý lại không thấy lo lắng, bởi vì cậu có một loại trực giác, Thẩm Phục sẽ không bỏ lại bọn họ, bất kể xảy ra chuyện gì.

Cho nên hiện tại cậu muốn biết, Lão Dương Đầu bị những người kia mang đi nơi nào, bọn họ rốt cục muốn làm gì.

Bên trong phòng họp chính tụ tập không ít cảnh sát, chuyện này ở phố Triều Dương cũng coi như sự kiện lớn, tụ tập đánh bài bắt cóc cướp người, những chuyện này gộp lại quả thực chuyện lớn rồi, huống chi bọn họ đến giờ còn chưa biết người đang ở nơi nào.

Lâm Thục Ý đột nhiên đẩy cửa tiến vào bọn họ cũng rất giật mình, sau đó có người đứng dậy nói.

"Cậu là người nhà của nạn nhân? Không nên gấp gáp, chúng tôi đang nghĩ biện pháp"

Lâm Thục Ý gật gật đầu, nhưng cũng không đi ra ngoài, mà chính mình tìm cái ghế tựa ngồi xuống.

Mấy cảnh sát hai mặt nhìn nhau, sau đó người ngồi ở chính giữa nói

"Không có chuyện gì, nói tiếp đi."

Kì thực mọi người không làm rõ được tư duy của đám người kia, nếu như là vì đòi tiền bọn họ bắt cóc Dương Tiếu làm con tin hướng Dương gia đòi tiền là xong, nhưng bọn họ cướp được tiền không nói, lại còn đổi sang bắt Lão Dương Đầu, hành vi này không khỏi có chút khó hiểu.

Kỳ thực không chỉ những cảnh sát này khó hiểu, phải chăng hiện tại mấy người xấu kia cũng bị ngu dốt rồi.

Dương Tiếu nói địa chỉ Lão Dương Đầu ra, sau đó người đàn ông liền phái rất nhiều người đi phố Triều Dương, đúng như ý nguyện tìm được tiệm cơm Tây Tần, đem tiệm cơm quấy rối một trận sau đó lại phát hiện bên trong không có ai, tiệm cơm thoạt nhìn bộ dạng không giống như lời Dương Tiếu nói có sinh ý tốt.

Người đàn ông lúc này liền phát hỏa, đến khi tìm được Lão Dương Đầu, chủ ý của bọn họ chỉ muốn tiền cho nên cũng không làm gì ông lão, chỉ là lúc đi vào nhà lại phát hiện ông lão không giống như người có tiền. Người đàn ông cảm thấy bị Dương Tiếu đùa bỡn, tức đến nổ phổi, gọi một cú điện thoại trở lại.

“Con mẹ nó, mày nói ông nội mày có tiền? Mày coi tao là trẻ con à? Ông ta giống như người có tiền sao?!!”

Điện thoại bên kia không biết là ai làm cái gì, Dương Tiếu một bên khóc một bên rít gào,

“Ông ta có tiền! Ông ta có tiền! Ông ta gạt nhà chúng tôi, trên thực tế tiệm cơm sinh ý rất tốt! Ông ta nhất định muốn trốn không muốn trả tiền! Anh hỏi ông ta một chút, hỏi ông ta một chút!”

Lão Dương Đầu ngồi ở trên giường, tỉnh táo không lộ vẻ gì, nhìn một đám kẻ xâm nhập kia, cuối cùng cũng hiểu được những người này có ý đồ đến.

Người đàn ông cúp điện thoại ngắm chiếc điện thoại di động tay, nhìn Lão Dương Đầu.

“Ông lão, nghe thấy rồi đi? Cháu trai ông thiếu tiền chúng tôi, hiện tại trả không nổi, gã chủ động nói với chúng tôi ông có tiền, bảo chúng tôi tới tìm ông lấy.”

Lão Dương Đầu đưa tay sờ album bên giường, thở dài một hơi,

"Nó thiếu các người bảo nhiêu?”

"Một triệu."

Lão Dương Đầu nhíu nhíu mày.

"Tôi không có nhiều tiền như vậy."

Đâu chỉ là không có nhiều như vậy, tiền để dành của ông gộp lại cũng chỉ đủ 5 ℅ số này.

Người đàn ông bất ngờ cười lạnh một cái. "

“Thằng nhãi con kia muốn đùa tôi."

Sau đó nói với Lão Dương Đầu.

“Vốn là chuyện này không liên quan đến ông, bất quá xét thấy Dương Tiếu là cháu trai ông, cho nên ông có bao nhiêu thì đưa đây, tiền nhà bọn họ tôi cũng lấy, còn dư lại để gã dùng bộ phận của chính mình trả.”

Sau đó liền cướp hết tiền trong nhà Lão Dương Đầu, lúc chuẩn bị đi, ai biết được lại nghe Lão Dương Đầu nói.

“Tôi có thể đi với các người xem cháu trai tôi không?”

Người đàn ông có chút sững sờ, lúc mới bắt đầu hắn có ý đồ xấu muốn chỉnh Dương Tiếu, đến cuối cùng hắn thật xem thường tên này, cho nên muốn trừng trị gã cũng không sao, ngược lại muốn tiền mà thôi, hắn cũng không có ý định thực sự giết chết gã.

Bất quá không nghĩ tới tên này còn muốn hãm hại ông nội ruột của gã.

Người đàn ông thật vất vả phát tác một tia thông cảm.

“Ông lão, tôi nói trước với ông, người cháu này của ông có hay không có cũng chẳng khác biệt gì, lần này chúng tôi tới đây là do chính miệng gã bảo tới, con người tôi cũng không phải dạng tốt lành gì, bất quá oan có đầu nợ có chủ, cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ cho ông, cho nên ông vẫn là rời xa ra một chút, người cháu này cũng không phải loại tốt đẹp gì cho cam, tâm nhãn đều hỏng, ông đối với gã tốt thà đối với con chó còn đỡ hơn!!"

Lão Dương Đầu không nghĩ tới người đàn ông này còn có thể nói với ông những chuyện này, nở nụ cười.

"Cháu trai lại không phải đồ vật, tôi cũng không thể nhìn nó đi chết? Cậu dẫn tôi đi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát."

Người đàn ông bị nụ cười này của Lão Dương Đầu làm cho có chút sững sờ, cuối cùng vẫn đồng ý, dặn dò người mang theo Lão Dương Đầu cùng đi, toàn bộ hành trình không có bất kỳ trói buộc, chỉ là sai người đi theo sau lưng Lão Dương Đầu mà thôi.

Cho nên không trách cảnh sát tại sao không nghĩ ra, bởi vì Lão Dương Đầu tự chính mình yêu cầu đi.

Dương Tiếu vừa nhìn thấy Lão Dương Đầu liền khóc, một bên khóc một bên hỏi.

"Ông nội, ông mang tiền đến sao? Ông là đến chuộc cháu đúng không?!!"

Lão Dương Đầu liếc gã một cái, sau đó thở dài một hơi.

“Ông không có tiền."

Dương Tiếu liền nhìn Lão Dương Đầu lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, lập tức phát giận.

“Không có tiền, ông đến đây làm gì?!!”

Lời còn chưa nói hết liền bị người đàn ông bên cạnh hung hăng cho một cái tát.

“Cháu trai mà nói chuyện như vậy với ông nội sao?”

.....

Dương Tiếu còn không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, chẳng qua cảm thấy nếu Lão Dương Đầu đã tới, như vậy những người này không phải cũng có thể thả gã đi, sau đó liền nghe Lão Dương Đầu hướng người đàn ông nói.

"Các người muốn dùng thận của nó để bán lấy tiền sao?"

Dương Tiếu lập tức run rẩy hét ầm lên, người đàn ông không nhịn được liếc gã một cái hung tợn. Dương Tiếu lập tức liền ngậm miệng lại, người đàn ông lúc này mới gật gật đầu.

"Đại ca của chúng tôi nói, chỉ cần gã trả tiền sẽ không lấy mạng của gã."

Lão Dương Đầu gật gật đầu biểu thị hiểu rồi, lại nhìn về phía Dương Tiếu, bộ dạng dĩ nhiên thong dong bình tĩnh hỏi người đàn ông.

"Thận của nó có thể đổi nhiều tiền như vậy?"

Dương Tiếu trợn mắt lên, muốn mắng người.

"Tôi chính là cháu trai của ông!! Ông dĩ nhiên không cứu tôi còn nói câu nói như thế này!! Ông...!"

"Mày còn nói thêm một câu, có tin tao cắt đầu lưỡi của mày hay không."

Chỉ cần là vừa nhìn Dương Tiếu, sắc mặt người đàn ông sắc mặt lập tức khó coi, Dương Tiếu bị ngữ khí hung tợn của hắn hù đến, rốt cục không dám nói chuyện nữa, chỉ là trừng con mắt đỏ gắt gao nhìn Lão Dương Đầu, thật giống như gã vừa nhìn thấy kẻ thù.

Người đàn ông đối Lão Dương Đầu gật đầu.

“Đại khái cũng đáng giá.”

Lão Dương Đầu lại gật đầu một cái, cuối cùng nói.

"Vậy tôi cùng nó đổi, tôi tuy rằng lớn tuổi, bất quá trên thân thể cũng không có bệnh xấu, thận của tôi hẳn là cũng giá trị ít tiền."

Người đàn ông cùng Dương Tiếu đều sợ ngây người.

"Các người nghe chưa!! Ông nội tôi nói phải cùng tôi đổi! Các người nhanh lên một chút thả tôi đi!!"

Dương Tiếu trước hết phản ứng lại, nói ra những lời làm cho lòng người lạnh băng.

Lão Dương Đầu mặt không cảm xúc, người đàn ông lại không chịu được một cước đạp lên ngực Dương Tiếu, đá vào chính vết thương của gã, Dương Tiếu kêu lên giống như lợn bị giết. Người đàn ông nhìn Lão Dương Đầu thở dài.

“Ông lão thấy rồi chứ? cái tên này chính là súc sinh!! Ông cũng nhìn rồi đấy, nếu ông không báo cảnh sát thì trở về đi, coi như ông báo cũng không liên quan, ngược lại bọn họ cũng không tìm được nơi này. Người cháu này của ông, tôi nguyên bản không muốn giết chết gã, dù sao chết rồi cũng rất phiền toái, bất quá nếu gã nói thêm mấy câu nữa tôi liền muốn đánh chết gã!!”

Lão Dương Đầu vừa cười.

“Nuôi không nổi là lỗi của cha, tôi không dạy tốt cha nó, cha nó cũng không dạy được nó, nó dù gì cũng mang họ Dương, nếu chết như vậy, tôi cũng không có mặt mũi đi gặp bà nội nó dưới lòng đất.”

Nụ cười nhàn nhạt trong mắt lại là mảnh tro nguội.

Người đàn ông hít một hơi thuốc lá thở dài,

“Ông lão vì thứ như vậy, ông tội gì phải làm thế!”

"Không nói nữa, để tôi cùng nó đổi đi, ngược lại tuổi tôi đã cao, cũng không sống nổi mấy ngày."

Người đàn ông còn nói.

“Cắt xuống một quả thận không thể chết người được, có thể…”

Lời còn chưa nói hết, cửa liền bị người liền đẩy ra, một tên tay sai lăn lộn đi tới

"Đại, đại ca! Cảnh sát tìm tới cửa..."

Sau đó bị người đến sau một cước đạp lăn ra đất, người phía sau kia chính là người tên gọi Hắc ca, bộ dạng tức giận.

“Con mẹ nó, lần này mày bắt người liên hệ thế nào vậy?”

Người đàn ông cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Dương Tiếu.

"Làm sao vậy?"

“Chỗ này tao ở mấy năm đều không bị cảnh sát tìm ra, làm sao hôm nay lại bị bọn cớm tìm tới cửa, không riêng gì cảnh sát, phía trên còn cho người đến, bảo chúng ta thả người.”

"Phía trên?"

Người đàn ông ngây ngẩn cả người.

Hắc ca mặt đầy dữ tợn lúc này thoạt nhìn còn có chút buồn cười, giống như như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc,

"Tao làm sao biết? Những chuyện nhỏ nhặt này tao làm sao quản, phía trên còn nói đây là khách hàng trọng yếu thân thích, bắt người tới còn không biết trả người nhà của hắn sao?”

Người đàn ông càng mộng mị.

“Em có tra mà, tổ tông ba đời không có gì đặc biệt.”

“Không biết, mày mau chóng thả người, sau đó chúng ta nhanh chóng rút lui.”

Người đàn ông cùng Lão Dương Đầu đều sửng sốt,

"Thả?"

"Thả! Trả lại người, đừng để tao nói lần thứ hai.”

Đang nói thì điện thoại Hắc ca vang lên, cầm lên nhìn xong liền cung kính nhận, thật giống như có người đứng trước mặt, cúi đầu khom lưng xuống.

“Vâng ạ, Trần đại ca, anh nói đi ạ…”

Dương Tiếu còn không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, thế nhưng gã vẫn nghe hiểu điều mấu chốt nhất, bọn họ nói muốn thả gã.

Dương Tiếu mừng rỡ như điên, tuy rằng không biết rốt cuộc là ai đang giúp gã, thế nhưng gã được cứu!

Dương Tiếu lớn tiếng gọi Lão Dương Đầu.

"Ông nội, mau giúp cháu cởi dây! Mở ra!!"

Lão Dương Đầu đứng tại chỗ bất động.

Dương Tiếu còn muốn rống lớn hai câu, Hắc ca kia liền trở lại.

Nhìn gã, lại nhìn sang Lão Dương Đầu, nhìn nửa ngà, kì quái hỏi.

“Tại sao lại có thêm một ông già ở đây?”

Người đàn ông vội vã đứng ra trả lời.

“Người đàn ông là ông nội nhãi con kia, bị gã bán đứng mới lại đây, chuyện không liên quan tới ông ấy”

Lời trong lời ngoài còn có ý tứ bảo vệ Lão Dương Đầu.

Hắc ca suy nghĩ một chút lời người kia vừa phân phó, cuối cùng vỗ đầu một cái.

“Tao cuối cùng cũng hiểu rồi, cấp trên nói là ông già này không phải là vị lão gia này, bảo tao phải đưa ông ấy trở về cẩn thận! Về phần thằng nhãi kia, đánh cho nó một trận bọc lại đưa vào đồn cảnh sát, có người sẽ tiếp nhận trừng trị nó.”

Dương Tiếu trợn tròn mắt, còn chưa kịp kêu to, liền bị người đàn ông một gậy đánh ngất xỉu, người đàn ông nhếch miệng

"Tuy rằng không biết là ai dặn dò làm như vậy, bất quá em sớm muộn cũng muốn đánh gã rồi!”

Sau đó xoay người lại nói với Lão Dương Đầu,

"Lão gia, không nhìn ra ngài còn là một đại nhân vật nha, chúng tôi có mắt như mù, để tôi đưa ngài trở lại. Còn cháu trai bất hiếu kia của ngài, liền để hắn an ổn ở trong tù mấy năm đi, ngài thấy thế nào?”

Mới vừa bình tĩnh lại Lão Dương Đầu lúc này lại gật gật đầu, nói.

"Được."

Ông không nghĩ muốn Dương Tiếu chết, nhưng nếu không chết nó cũng nên vì hành vi của mình mà trả giá.

Đợi đến khi màn đêm mới lên, Lâm Thục Ý rời khỏi đồn cảnh sát cúi đầu ủ rũ tay trắng trở về, thời điểm về đến nơi lại thấy Lão Dương Đầu ngồi ở trong nhà.

Trong nhà khắp nơi bừa bộn, Lão Dương Đầu một bên thở dài một bên thu thập, một chút cũng không có bộ dạng kinh hãi.

Lâm Thục Ý nhìn thấy người ở bên trong còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, ngày hôm nay rõ ràng đã tra được vị trí của những người đó, đợi đến khi bọn họ đi đến người đã không thấy đâu, chỉ còn lại căn nhà trơ trọi. Cậu sắp lo lắng gần chết, lại không có cách nào, trở về lại phát hiện Lão Dương Đầu đã trở về.

"Ông nội!"

Lâm Thục Ý giật mình kêu to, Lão Dương Đầu lấy lại tinh thần nhìn cậu, nhếch miệng lên.

"Tiểu Ý à, ông đã trở về rồi"

Lâm Thục Ý không nghĩ hỏi ông làm sao trở về, chỉ là tiến lên ôm chặt lấy Lão Dương Đầu.

Lão Dương Đầu động viên vỗ vỗ lưng cậu, chân tướng lộ ra khiến tâm tình ông lạnh lẽo, rốt cục cũng khôi phục một điểm ấm áp.

“Đừng sợ, ông đây không phải đã trở lại rồi sao, yên tâm ông không có chuyện gì?"

"Hai người đều về rồi ạ, vậy cháu trở về cũng đúng lúc.”

Thẩm Phục đi vào cửa, nhìn Lão Dương Đầu cùng Lâm Thục Ý, cong lên khóe miệng.

Thẩm Phục ngày hôm nay đi một ngày, Lâm Thục Ý cũng không biết hắn đi nơi nào, thế nhưng hiện tại hắn vào lúc này trở về, như vậy rất rõ ràng, Lão Dương Đầu trở về cùng hắn cũng nhất định có liên quan.

Lão Dương Đầu nhìn Thẩm Phục, âm thầm cười một cái.

Ông vừa mới thu dọn nhà, thời điểm tìm thấy hộp đựng dương mai, thật lâu lúc trước Lâm Thục Ý làm, để ở chỗ này, sau đó không biết thế nào liền nhớ tới vụ đền hộp dương mai kia, người bồi thường không phải là Thẩm Phục thì còn là ai?

Nhưng bây giờ ông không muốn suy nghĩ, người này xuất hiện lại cùng sinh hoạt với ông và Tiểu Ý, rốt cuộc muốn làm gì. Ông chỉ biết hai đứa bé này, đều thật tâm thật ý tại đối xử tốt với ông.

"Anh đi một ngày đi đâu vậy?"

Đối mặt nghi ngờ và ánh mắt dò hỏi của Lâm Thục, Thẩm Phục nhấc hộp trong tay.

“Sashimi tôm hùm, sushi cá sống, chính tông kiểu Nhật, lần trước xem ti vì cậu nói muốn ăn.”

Lâm Thục Ý rốt cục đen mặt,

"Anh cho tôi ngốc đấy à?!"

Thẩm Phục cười đến híp cả mắt.

"Ngoan, vấn đề này đợi chúng ta cơm nước xong rồi thảo luận."

Lâm Thục Ý rốt cục nhịn không được, cho Thẩm Phục một cước, Thẩm Phục nhanh thậ tránh đi, ôm vai cậu.

“Ông nội, ông ăn cá sushi rồi chứ ạ?”

Đây chính là do bạn hắn tặng nha, cũng không thể lãng phí.