Đi dạo phố mấy tiếng, Lâm Thục Ý và Thẩm Phục chỉ mua được hai cái vỏ điện thoại, còn Tiểu Uyển lại mua không ít đồ vật, rốt cũng chỉ là cô bé nhỏ đối với đồ vật dễ thương hoàn toàn không có sức kháng cự.
Sau đó mãi cho đến lúc ăn cơm, mới thấy Lâm Thục Ý có tinh thần.
Ba người một đường đi phố mĩ thực, một bên vừa tán gẫu, phố mĩ thực niên đại đã có chút rất xưa, nằm tại trung tâm thành phố nhưng vẫn mang phong cách cổ điển tú khí của kiến trúc Giang Nam xưa, tạo thành một phong cảnh đặc sắc độc đáo, chỉ cần đi đến S thị thì có thể nhìn ngắm, cũng không còn mấy nơi được như thế này.
Phố mĩ thực này bao gồm toàn bộ các món ăn ngon ở Giang Nam Thiên Triều, từ điểm tâm nhỏ đến điểm tâm lớn, đến các món ăn, đầy đủ mọi thứ.
Tiểu Uyển tự nhiên là đối với nơi này quen thuộc nhất, đến nơi đâu đều hướng Lâm Thục Ý giới thiệu, bên trong quán có món gì ăn ngon, cuối cùng hỏi Lâm Thục Ý, xem cậu muốn đi ăn cái gì?
Lâm Thục Ý ngây ngẩn cả người, cậu có vấn đề nghiêm trọng trong việc phải lựa chọn thức ăn, chuyện này thực sự không thể hỏi cậu.
Tiểu Uyển tự nhiên là không biết, bất quá Thẩm Phục hiển nhiên rất rõ ràng, đưa tay ôm vai Lâm Thục Ý, hướng Tiểu Uyển nghiêng đầu cười cười.
“Người này chỉ có thể nói cho cậu ấy biết đi ăn món gì, chứ không nên hỏi cậu ấy muốn ăn cái gì, cậu ấy rất khó khăn khi lựa chọn”
Đặc biệt là trong phương diện ăn uống.
Sau khi nói xong liền suy nghĩ một chút, lại nói.
"Lâm Thục Ý không thể ăn cay, quá cay thì không ăn được, hiện tại đã là giờ cơm trưa, mấy đồ điểm tâm nhỏ chúng ta giữ lại buổi chiều ăn đi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm, Tiểu Uyển anh nhớ tới em đã nói nơi này có quán bán miến tiết canh vịt đúng không?
Tiểu Uyển lăng lăng gật gật đầu.
Thẩm Phục cười híp mắt từ một bên khác nhẹ nhàng nặn nặn mặt Lâm Thục Ý.
"Vậy thì đi ăn cái đó đi."
Câu nói đầu tiên đem hành trình của ba người quyết định, Tiểu Uyển cũng không nhìn thấy động tác nhỏ Thẩm Phục, nghĩ thầm anh trai Tiểu Phục khi phân tích quyết định sự tình, bộ dạng làm sao lại đẹp trai như vậy.
Lâm Thục Ý vẫn là lạnh sưu sưu liếc mắt nhìn Thẩm Phục, nói liên tục đều chẳng thèm hỏi cậu, người này không chỉ yêu thích nói nhiều, còn yêu thích táy máy tay chân, hoàn toàn không giống quân tử, ngược lại giống như tên du côn vậy.
Bất quá Lâm Thục Ý ghét bỏ chỉ ở trong nháy mắt đó, chờ đến khi đặt chân đến tiệm kia, người đông như mắc cửi, cậu liền hoàn toàn không để ý đến Thẩm Phục nữa, hương vị nước canh xa xa truyền đến, khiến đôi mắt Lâm Thục Ý thoạt nhìn có nước dâng trào, bộ dạng giống như một chú cún con khi được cho miếng xương cỡ lớn vậy, dễ thương đến mức khiến tâm can Thẩm Phục đều run rẩy
Tiểu Uyển vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Thục Ý, khá là kinh ngạc, làm sao lúc thường luôn là bộ dạng cao lãnh, sao lúc này anh trai Tiểu Ý thoạt nhìn lại dễ thương đáng yêu quá như vậy. Chuyện này quả thật không khoa học.
Thẩm Phục ngừng lại việc muốn sờ tóc của Lâm Thục Ý, đổi sang cầm tay cậu đem Lâm Thục Ý mang vào trong quán.
Cửa hàng thanh tú uyển chuyển mang phong cách Giang Nam xưa cũ, bên ngoài thoạt nhìn không lớn, bên trong lại là hai tầng kiến trúc cổ, bảng hiệu cũng không giống như nhà khác có ánh đèn hoa lấp lánh, mà là bảng hiệu cổ điển làm từ gỗ nguyên chất, mặt trên dùng mực màu đen khí vũ hiên ngang viết bốn chữ lớn "Bách niên lão điếm" dưới góc phải liền là bốn chữ nhỏ theo đường dọc “Miến tiết canh vịt”
Lâm Thục Ý ngửi thấy được hương vị, liền đi đến sau cửa tiệm, nơi đó đặt một cái nồi đồng cao, phía dưới là bếp than, cái đầu ép thẳng tới chiều cao của Tiểu Uyển, bên trong đựng chính là xương cốt vịt, nước canh trắng nồng sôi trào lăn tăn, mang theo nhiệt khí cuồn cuộn không dứt, đem mùi thơm truyền ra thật xa.
Nồi đồng thoạt nhìn bộ dạng cũng đã qua nhiều năm, Tiểu Uyển cũng nói cái tiệm này đúng là mở rất nhiều năm rồi, mà này cái nồi cũng xuất hiện từ lúc ấy vẫn luôn dùng đến bây giờ, hiện tại đã biến thành thương hiệu của tiệm.
Trong quán đã sớm ngồi đầy người, chỉ có lầu hai còn có mấy chỗ trống, ba người cũng chỉ có thể đi lên lầu.
Kiến trúc lầu hai cũng là cổ điển đơn giản, cái bàn thuần một màu gỗ, chỉ đánh một tầng vécni, một cái bàn ở giữa đều cách cao bằng nửa người chạm trổ hoa văn bức bình phong, nhìn hơi có chút phản phác quy chân tâm ý.
Tường phía sau là nơi duy nhất có phong cách hiện đại,mặt trên mang theo bức tường ảnh treo nghiêm chỉnh ngay ngắn, mấy bức ảnh tùy ý không xốc xếch bị treo cùng một móc, tựa hồ có một người chụp cũng có, mà nhiều người chụp chung cũng có, bối cảnh chụp chính là ở tiệm này, còn có thể dễ dàng nhìn thấy chiếc nồi đồng kia.
Lâm Thục Ý xem một tấm lại nhìn sáng tấm khác, một người trong đó... Cũng không nhận ra.
Tiểu Uyển thấy cậu xem bức ảnh, cũng đến gần nói rằng
"Tiệm này thật sự khai mở lâu ạ, tiếng tăm lại lớn, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều đến ăn qua đây, anh xem cái này, người này là Tập thúc thúc, còn có đây nữa đây chính là Phạm Phạm, em thích nhất cô ấy."
Lâm Thục Ý nghe Tiểu Uyển từng người từng người giới thiệu, sau đó chính mình lại nhìn lại, một người đều không có ấn tượng...
Tiểu Uyển giới thiệu một chút không thấy Lâm Thục Ý tiếp lời, liền cảm thấy được chính mình có thể là nhiều chuyện, Lâm Thục Ý cũng chỉ so với cô lớn hơn một tuổi mà thôi, làm sao có khả năng không biết những ngôi sao này, tuy rằng cô luôn cảm thấy Lâm Thục Ý thoạt nhìn có chút già dặn hơn nhiều.
Sau đó lại nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, liền thấy Lâm Thục Ý có chút mê man khi nghe Tiểu Uyển vừa nói qua mấy ngôi sao nổi tiếng, Tiểu Uyển kinh hãi, sẽ không phải thật sự là không biết ai đó chứ?
Thẩm Phục không cùng xem, ngồi ở trên ghế ấn điện thoại di động, gần đây điện thoại di động của hắn không giống như trước, bắt đầu đổ chuông nhiều lần hơn, có đôi khi là tin nhắn, có đôi khi là điện thoại, bất quá Thẩm Phục tựa hồ chỉ nhắn tin trả lời, lại chưa từng nhận điện thoại gọi tới.
Cái tiệm này không chỉ làm món ăn ngon, hiệu suất cũng rất nhanh, không quá một hồi, đồ ăn ba người gọi đều đã được bưng tới.
Bát sứ trắng trắng xanh xanh, cùng cái tiệm này giống nhau, bình thản giản dị, bất quá đồ ăn bên trong lại khiến người ta kinh diễm.
Nước lèo đậm đà, sợi miến óng ánh trong suốt, miếng tiết gà ẩn giấu trong đó, mặt trên là thịt vịt gan vịt cắt lát, cùng hai miếng đậu phụ rán, vẩy lên rau thơm xanh biếc, mùi thơm nức mũi khiến người ta chảy nước miếng, khẩu vị nhanh chóng mở ra.
Tiết vịt ăn vào miệng liền tan, sợi miến nhỏ mềm mềm.
Tiểu Uyển vừa ăn vừa khen,
“Em nói thật, miến tiết canh vịt bất kể ăn ở nơi nào đều không bằng nhà này làm, vị ngon số một luôn ạ”
Lâm Thục Ý thỏa mãn uống cạn canh xương đến cuối cùng, ngẩng đầu lên nghiêm túc nghiêm túc gật gật đầu.
Tiểu Uyển trợn mắt lên,
"Anh ăn cũng quá nhanh rồi đó?!"
Thẩm Phục từ bên cạnh hộp giấy ăn rút ra một tờ giấy, không coi ai ra gì thay Lâm Thục Ý lau lau khoé miệng, nói.
"Được rồi? Còn muốn ăn nữa hay không?"
Lâm Thục Ý lần thứ hai gật gật đầu.
Tiểu Uyển cúi đầu, hận không thể đem mặt vùi vào trong bát, coi như là anh em họ, anh Tiểu Phục làm vậy cũng quá thân mật đi.
Ăn uống no đủ liền đi dạo một hồi, ba người mới ngồi xe trở lại, lần này không chỉ Tiểu Uyển ngày cả Lâm Thục Ý cũng mang bao lớn bao nhỏ, bất quá bất đồng là Tiểu Uyển mua đều là đồ chơi, Lâm Thục Ý thì toàn là đồ ăn.
Lúc trở về Lão Dương Đầu cũng vừa ăn xong mới ngủ, bà nội Tiểu Uyển ngồi ở bên cạnh, sợ quấy rầy Lão Dương Đầu ngủ, cũng không dám mở ti vi, liền ngồi ở chỗ đó xem báo, không biết là ai để tờ báo tài chính và kinh tế này ở bên ngoài, cũng không có gì đẹp mắt, bất quá bà không có chuyện gì làm, liền tùy tiện nhìn, nhìn hồi lâu cũng không có xem hiểu mặt trên đến cùng nói cái gì, ngược lại là liền thấy người ở phía trên, bà nội Tiểu Uyển nhìn qua lầm bầm lầu bầu
("Người này trưởng thành thật đẹp trai, nhìn cũng có chút quen mắt”)
Tiểu Uyển bọn họ đúng lúc trở về đẩy cửa đi vào.
Lâm Thục Ý vào cửa đầu tiên, đi tới chỗ Lão Dương Đầu nhìn một chút, thấy ông đang ngủ, hạ thấp giọng nói với bà nội Tiểu Uyển
"Bà nội, đã ăn chưa ạ? Chúng cháu mang về cháu ít đồ ăn ngon”
Bà nội Tiểu Uyển cười cười buông tờ báo trong tay ra,
"Ăn rồi, ông ấy mới vừa ngủ."
Tiểu Uyển không kịp chờ đợi đem đồ chơi nhỏ chính mình mua đem cho bà nội xem, lại hỏi bà nhìn có được hay không, có manh hay không?
Bà nội Tiểu Uyển vừa bực mình vừa buồn cười nói.
"Con lớn như vậy còn yêu thích đồ vật nhỏ này lãng phí tiền, cái gì manh hay không manh, bà nội nghe không hiểu, con xem một chút Tiểu Ý, mua đều là đồ có thể ăn, đồ con mua có thể làm được gì.
Lâm Thục Ý loan cong khóe miệng, cảm thấy được bà nội Tiểu Uyển quả thực nói ra tiếng lòng của cậu, đồ không thể ăn thì mua là gì?
Thẩm Phục ở bên cạnh cười im lặng không lên tiếng.
Bà nội Tiểu Uyển liền đứng dậy, nói phải đi về, miễn cho không kịp chuyến xe, trước khi đi gọi Lâm Thục Ý kêu ra ngoài, nói có chuyện muốn nói với cậu
"Cháu nói nói Lão Dương Đầu quyết định không đem nhà ở cho bọn họ?"
Lâm Thục Ý nói rằng.
"Ông đề cập tới vài câu, tựa hồ cũng không phải là không muốn đưa, chỉ là tức quá không nhịn nổi, nói hiện tại không muốn cho bọn họ."
Bà nội Tiểu Uyển nghe vậy trái lại nở nụ cười.
"Làm tốt lắm, bà chính là muốn phải đối xử lạnh lẽo như vậy với bọn họ, cha mẹ cũng không phải nợ bọn họ, Lão Dương Đầu cái người này chính là tâm tính tốt phải thay đổi, nếu là bà đã sớm bạo tính khí nháo lên một phen rồi rồi”
Lâm Thục Ý cười cười không tiếp lời, ở chung lâu cậu mới chậm rãi phát hiện, bà nội Tiểu Uyển tuy ăn nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, khuyết điểm duy nhất chính là tính nôn nóng yêu bát quái, nhưng là tâm nhãn rất tốt, từ hành động bà đối với Lão Dương Đầu có thể nhìn ra.
Bà nội Tiểu Uyển còn nói,
"Vậy được, ông ấy trong lòng đã có chủ ý, chúng ta là người ngoài cũng không tiện dính líu, chính là sợ ông ấy trong lòng khó chịu."
Lâm Thục Ý gật gật đầu,
"Cháu xem ông gần đây tựa như là nghĩ thông suốt rồi, cháu sẽ chú ý ạ."
Bà nội Tiểu Uyển nói
"Ừ,
bà nhìn ra rồi, Tiểu Ý cháu thực sự là đứa trẻ tốt, được rồi trời cũng không còn sớm, bà cùng Tiểu Uyển nên về rồi, trễ nữa sẽ không có xe."
Lão Dương Đầu cũng chưa xuất viện, có chuyện gì thời điểm xuất viện lại nói, cũng không cần phải vội vã.
Tiểu Uyển đang ở nơi đó chơi điện thoại di động, bị bà nội vừa gọi liền đứng dậy thu dọn đồ đạc, cùng Thẩm Phục bọn họ nói bye bye.
Trước khi bà nội Tiểu Uyển vào phòng bệnh, nhìn một chút giường bệnh trước mặt, lại nhìn một chút dưới đáy giường.
"Bà nội bà đang tìm cái gì?"
Lâm Thục Ý tiến lên hỏi.
Bà nội Tiểu Uyển lắc đầu một cái.
"A, không có gì, vậy bà cùng Tiểu Uyển về đi trước đây, hôm sau đến cùng các cháu nói chuyện tiếp."
Bà mới vừa xem qua tờ báo, giờ lại không thấy, rốt cục đi đâu rồi? Mới vừa lúc mới đi ra ngoài bà nhớ là bà đặt ở bên giường, tại sao trở về đã không thấy tăm hơi, thôi dù sao bà cũng xem không hiểu.
Lâm Thục Ý tiễn hai người, trở về liền thấy Thẩm Phục cúi người bên giường Lão Dương Đầu, tinh tế thấy ông chỉnh lại chăn.
Lâm Thục Ý mím mím môi, người này trong ngày thường luôn là một bộ dạng, không đứng đắn, bây giờ thấy như vậy lại thấy ấm lòng.
Hết chương 25.