Sau khi câu cá trở về, tâm tình Lão Dương Đầu tốt hơn rồi, thỉnh thoảng cùng Lâm Thục Ý bọn họ nói giỡn, cũng không quan tâm người khác đàm luận về con trai ông.
Lâm Thục Ý thấy ông như vậy cũng rất vui mừng.
Đương nhiên trong việc này công lao của Thẩm Phục không thể không kể.
Bởi vì tính tình Lâm Thục Ý tuy rằng lương thiện ấm áp, nhưng cậu cũng không biết nói lời khôi hài khiến người ta vui vẻ, mà Thẩm Phục lại giỏi nhất khoản này, đùa Lão Dương Đầu cười đến không ngậm được miệng.
Bất quá Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy lời của người phụ nữ trung niên kia nói không sai, để Lão Dương Đầu một mình ở nơi này không nói, không đến thăm hỏi, điện thoại cũng rất ít gọi, con trai cùng cháu trai ông không biết như thế nào chung quy vẫn có chút quá đáng.
Chỉ là Lâm Thục Ý thật sự là không có lập trường cũng không có quyền lợi quơ tay múa chân, dù sao đó là con cháu của Lão Dương Đầu, mỗi lần nhắc đến cháu trai Tiếu Tiếu kia, Lão Dương Đầu hoàn toàn mang biểu tình cưng chiều.
Hiện tại Lâm Thục Ý cảm thấy không có bọn họ thì không sao cả, bọn họ lại tự mình tìm tới.
Lão Dương Đầu đi cửa hàng lấy thịt, Thẩm Phục ngồi ở trên ghế nói chuyện cùng cậu, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy hai người đi vào.
Sở dĩ cậu xác định là con trai của Lão Dương Đầu, là bởi vì đi ở phía trước kia là một người đàn ông trung niên bộ dạng cùng Lão Dương Đầu quả thực rất giống, chỉ cần nhìn ông ta liền nghĩ đến Lão Dương Đầu lúc trẻ.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy bọn họ tựa hồ cũng có chút sững sờ, quay đầu nhìn lại cửa hàng một chút, lại đi ra ngoài nhìn bảng hiệu, thấy là tiệm cơm Tây Tần mới đi vào.
Thẩm Phục nguyên bản đang nhìn về phía Lâm Thục Ý,cùng cậu nói chuyện, thấy Lâm Thục Ý nhìn về phía ngoài cửa, cũng nghiêng đầu nhìn sang.
"Hai người là ai?"
Lời này dĩ nhiên không phải Thẩm Phục nói, mà là thanh niên trẻ tuổi đi đằng sau người đàn ông trung niên kia nói, tuổi cũng không lớn so với Lâm Thục Ý lớn hơn một chút tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, lại tiếp tục hỏi.
"Ông nội của tôi đâu?"
Thẩm Phục cũng vừa lúc làm rõ thân phận của người đến, đứng dậy đem ghế lấy ra, cười híp mắt.
"Ông đi lấy thịt, lập tức trở về, các vị ngồi trước."
Thanh niên đặt mông ngồi xuống ghế Thẩm Phục lấy, hướng về phía người đàn ông trung niên ồn ào.
“Nóng chết con rồi, ông nội cũng thật là, đang yên đang lành lại phát tính khí gì khiến chúng ta phải mất công tới tìm ông, con còn đang vui vẻ chơi với bạn”
Người đàn ông trung niên không biết nhớ ra cái gì đó sắc mặt liền đen, trừng thanh niên một cái.
“Đừng nói nữa”
Nhìn bốn phía không biết tìm cái gì, sau đó có chút áy náy nói với Thẩm Phục.
“Xin hỏi có nước không vậy?”
Thẩm Phục xoay người đi đằng sau rót cho ông ta một chén nước, người đàn ông trung niên nhận lấy đặt ở trước mặt thanh niên.
“Uống đi, chờ khi gặp mặt ông nội con đừng có nói hươu nói vượn”
Thanh niên đảo mắt, không biết có nghe lời cha mình nói hay không, nhận lấy nước uống một hớp
"Nóng quá! Không có nước đá sao?"
Câu nói sau là hướng Thẩm Phục nói.
Lâm Thục Ý nhìn thấy Thẩm Phục bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, cuối cùng nói.
"Thật không tiện, không có."
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục trao đổi ánh mắt một chút, rõ ràng nhìn ra hai người kia là vì sự tình lần trước của Lão Dương Đầu mà đến.
Sự tình trải qua đã lâu như vậy, bây giờ bọn họ mới đến nhận lỗi cũng có chút quá muộn đi.
Đang nghĩ ngợi, Lão Dương Đầu đã trở lại, cầm theo một túi thịt lớn, Thẩm Phục vội vã đi lên phía trước tiếp, Lão Dương Đầu vẫn không có chú ý tới trong quán có hai người khác, vừa đi vừa nói.
"Thịt ngày hôm nay là thịt mới vừa đưa tới, Tiểu Tống lưu lại cho ông một khối, cô gái Tiểu Tống kia cũng thật có ý tứ, ông nhắc đến Tiểu Phục, mặt cô ấy liền đỏ”
"Ông à."
Thẩm Phục kêu Lão Dương Đầu một tiếng, ông mới ngẩng đầu lên, nhìn sang bên thấy hai người kia, động tác liền cứng đờ sau đó chà xát tay.
"Kiến Quốc? Tiếu Tiếu? Hai người sao lại đến đây?"
Trên mặt tựa hồ cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ.
Người đàn ông trung niên lúc này mới đứng lên, đi về phía Lão Dương Đầu, kêu một tiếng.
"Ba."
Dương Tiếu cũng đứng lên, cùng người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ gọi một tiếng.
“Ông nội”
Nụ cười trên mặt Lão Dương Đầu cũng chậm rãi hạ xuống.
Lâm Thục Ý đứng ở bên trong nhìn về phía ba người, thời điểm Thâm Phục xốc mành tiến vào, kéo tay Lâm Thục Ý
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
Lâm Thục Ý đang muốn hỏi thế việc đang làm thì sao? Lại đưa mắt xem bên ngoài ba người đứng chung một chỗ dường như có chuyện muốn nói, hai người bọn họ là người ngoài thì nên tránh đi mới đúng.
Trong quán lúc này cũng may chưa có khách, Lâm Thục Ý liền cởi tạp dề xuống cùng Thẩm Phục đi đến trước mặt Lão Dương Đầu, đưa tay vỗ vỗ vai ông.
“Ông à, chúng cháu đi ra ngoài một chút ạ"
Lão Dương Đầu biết ý tứ của hai người bọn họ, cũng gật gật đầu, không hề nói gì.
Thẩm Phục đi ở phía trước, Lâm Thục Ý đi ở phía sau, hai người một trước một sau ra cửa, thời điểm ra ngoài còn nghe được âm thanh Dương Tiếu hỏi Lão Dương Đầu
"Ông nội, hai người bọn họ làm gì vậy? Nhân viên phục vụ sao? Lần trước đến cháu không có thấy a..."
Lâm Thục Ý đã tới đây tới ba, bốn tháng rồi, có thể thấy được con trai Lão Dương Đầu bọn họ đã lâu rồi không có tới.
"Đi chỗ nào?"
Thẩm Phục ra khỏi cửa liền quay đầu hỏi Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý đôi mắt có chút mê man nhìn nhìn xung quanh, không có nói tiếp, cậu cũng không biết nên đi chỗ nào.
Thẩm Phục thở dài
"Cậu rốt cuộc là tại sao lại ở chỗ này sinh sống lâu như thế hả, đối với nơi này vẫn không có nhận biết nhiều chỗ, đi anh trai dẫn cậu đi dạo."
Lâm Thục Ý trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không có để ý tiếng anh trai kia của Thẩm Phục.
"Đi chỗ nào?"
"Vốn là định dẫn cậu đi phố ẩm thực, bất quá lúc này còn chưa mở cửa, hơn nữa thời gian hẳn là cũng không đủ, lần sau đi, lần sau chắc chắn sẽ dẫn cậu đến phố mỹ thực."
Nghe đến mỹ thực, Lâm Thục Ý sắc mặt mới tốt một chút.
"Vậy bây giờ đi đâu?"
Thẩm Phục hai tay đút túi, ánh mắt nhìn chung quanh một chút
"Hiện tại cũng chỉ có thể tùy tiện đi dạo thôi”
Tuy nói là tùy tiện đi dạo, bất quá bị vướng bởi tính cách yêu thích mỹ thực của Lâm Thục Ý, Thẩm Phục dẫn cậu đi chỗ nào ăn ngon liền dừng lại, vì vậy trên tay Lâm Thục Ý có không ít đồ.
Mà thần sắc trên mặt rốt cục cũng có chút ý cười, không biết tại sao, Thẩm Phục cảm thấy Lão Dương Đầu đối với Lâm Thục Ý đặc biệt trọng yếu, thật giống như ông là thân nhân duy nhất của cậu.
Đi một hồi, hai người tính toán thời gian thích hợp trở lại quán Lão Dương Đầu, đi chưa được hai bước, Lâm Thục Ý liền dừng lại, lông mày khẽ nhăn lại.
Thẩm Phục quay đầu lại,
"Làm sao vậy?"
Lâm Thục Ý chậm rãi đưa tay bưng kín mũi
"Mùi vị gì vậy? Thật là thối."
Thẩm Phục khịt khịt mũi, một mùi thúi quen thuộc phả vào mặt khiến hắn cũng không khỏi thấy đổi sắc mặt
"Đây là chao, cậu chưa từng ăn sao?"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, kỳ thực cũng không hề nghe rõ Thẩm Phục nói là cái gì.
Thẩm Phục bị mùi thúi làm cho không kịp cảm thán Lâm Thục Ý làm sao ngay cả món ăn phổ biến này cũng không biết, đang chuẩn bị đi, con ngươi đảo một vòng, kéo tay Lâm Thục Ý.
"Ăn ngon lắm, cậu muốn ăn không?"
Lâm Thục Ý quyết đoán lắc đầu một cái, bóp mũi lại, ánh mắt hung tợn nhìn Thẩm Phục, tựa hồ là muốn nói mùi vị thúi như vậy tại sao có thể nói là ăn ngon.
Thẩm Phục nở nụ cười
"Thật sự là ăn ngon."
Món này tuy có mùi thối vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà người ăn rồi sẽ rất yêu thích, chưa ăn qua chỉ cần ngửi mùi thôi là muốn phun, Thẩm Phục ngược lại cảm thấy ăn khá ngon, nhưng mùi vị thì không dám khen tặng.
Nghĩ vậy liền túm lấy Lâm Thục Ý kéo đến quán nhỏ chật ních người phía trước, mùi càng trở nên nồng nặc hơn Lâm Thục Ý quay đầu bước đi.
Thẩm Phục ngược lại đã quen, một tay đút túi một tay chỉ chỉ phía đoàn người vây trước quán nhỏ.
"Cậu thật sự không ăn sao? cậu xem, phía trước vây quanh nhiều người như vậy, tôi làm sao có khả năng lừa cậu”
Lâm Thục Ý nhìn về phía trước, bước chân dừng lại một chút, rốt cục vẫn là thu lại rồi.
Cái quán nhỏ kia thật sự nhiều người đứng, tôi một phần, anh một phần, âm thanh liên tục vang lên.
Chỉ có khi đụng tới đồ ăn, Lâm Thục Ý mới có thể do dự không quyết định, bộ dạng cậu chọc Thẩm Phục phát cười, cười đến cong cả mắt lên làm mọi người xung quanh cũng chú ý tới, Lâm Thục Ý còn tưởng Thẩm Phục đùa cậu, hùng tợn trừng hắn một cái, quay người muốn đi
Ai biết Thẩm Phục đi tới bên cạnh quán nhỏ nói rằng.
"Ông chủ, cho tôi đến hai phần, một phần không cay."
Âm thanh Thẩm Phục từ tính êm tai, nguyên bản không có người chú ý tới hắn, đều bị tiếng nói của hắn thu hút nhìn sang, vì vậy đều dồn dập kinh diễm không thôi.
Trưởng thành đẹp mắt như vậy, sẽ không phải mình tỉnh nào đi, nhưng nếu là minh tinh làm sao lại đi đến ăn chao?
Thấy Thẩm Phục đẹp trai, bà chủ ưu tiên trước hết làm cho hắn hai phần, cư nhiên không có ai dị nghị, Thẩm Phục cười híp mắt nhận lấy, sau đó đem phần không cay kia, đưa cho Lâm Thục Ý,
"Nếm thử đi, tôi thật sự không lừa cậu"
Mọi người lúc này mới phát hiện nguyên lai trai đẹp này còn đi cùng một người khác tới, mà người này cũng là trai đẹp.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân dĩ quần phân, cổ nhân không lấn được ta a.
(Đại ý là: người đẹp đi với người đẹp mới xứng)
Lâm Thục Ý hoài nghi nhìn đồ ăn trong bát màu đen, mặt trên dưới nước tương nồng nặc, bên cạnh có mấy cọng rau thơm màu xanh biếc, cắm vào mấy cây tăm, cầm lên tựa hồ có chút hương vị.
Thẩm Phục buồn cười đưa tay xiên một khối trong bát Lâm Thục Ý lên, đưa vào trong miệng mình ăn, sau đó nheo mắt lại
"Ăn thật ngon, không có độc, không cần phải có bộ dạng thận trọng như vậy đâu”
Lâm Thục Ý lúc này mới cầm lên nếm nếm. Rất thơm, cùng mùi vị cậu ngửi lúc trước khác xa nhau.
Cùng đậu phụ rất giống nhưng so với đậu phụ ăn ngon hơn nhiều, nước tương có vị mặn tươi mới nồng nặc, phối hợp với hương vị đặc biệt của rau thơm, ăn ngon đến mức Lâm Thục Ý cũng nheo mắt lại đến, ăn hết phần trong bát xong liền đưa cho Thẩm Phục,
"Còn muốn ăn nữa"
Thẩm Phục sững sờ, sau đó bắt đầu cười ha hả, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Lâm Thục Ý
"Cậu sao lại thú vị như vậy?”
Lâm Thục Ý đen mặt.
Hai người chậm rãi đi trở về, nghĩ thời gian Lão Dương Đầu không sai biệt lắm cũng nên nói xong, ai biết lúc trở về hai người kia vẫn còn ở đó,
xem tư thế tựa hồ còn cãi vã kịch liệt, Lâm Thục Ý bước nhanh chân chạy về.
"... Ba..."
"Đừng nói nữa! Ba sẽ không đồng ý!"
"Ông à!"
……..
"Làm sao vậy ạ?"
Lâm Thục Ý bước nhanh chạy đến trước mặt Lão Dương Đầu, quay mắt về phía cháu trai đang kích động của Lão Dương Đầu.
Dương Tiếu tựa hồ vì chuyện gì đó mà trở nên nổi nóng, nhìn thấy Lâm Thục Ý hành động như vậy thì càng giận, đưa tay tiến lên muốn đẩy cậu, lại bị một người khác bắt được, quay đầu nhìn lại, Thẩm Phục đứng ở phía sau nắm lấy tay gã, tự tiếu phi tiếu nhìn gã
"Nói là tốt rồi, còn muốn động thủ hay sao?"
Dương Tiếu so với Thẩm Phục nhỏ hơn một chút, vóc dáng cũng thấp hơn Thẩm Phục, bị Thẩm Phục giữ tay liền muốn rút trở về, giãy giụa hai lần lại phát hiện cổ tay gã bị nắm khí lực rõ ràng không lớn nhưng muốn giãy dụa thoát ra lại thoát không được, liền cuống lên
“Anh làm gì vậy?! Buông tay!"
Người đàn ông trung niên cũng có chút nóng nảy, nhìn Thẩm Phục nói thẳng
"Cậu làm cái gì, trước tiên buông con tôi ra."
Thẩm Phục quả thực thả tay, cũng không phải là bởi vì tiếng gào của Dương Tiếu, mà là bởi vì ánh mắt lo lắng của Lão Dương Đầu.
Thẩm Phục buông tay Dương Tiếu ra, Dương Tiếu bị chọc giận, hướng về phía Thẩm Phục lao tới, lại bị người đàn ông trung niên ngăn cản, ông ta cũng là người từng va chạm xã hội, so với cha ông và đứa nhóc kia, thì người trước mặt này rất khó đối phó.
"Đừng làm rộn!"
Lão Dương Đầu đột nhiên lớn tiếng nói, nhìn con trai cùng cháu trai mình, phút chốc như ông già đi rất nhiều.
"Kiến Quốc, ngươi mang theo Tiếu Tiếu trở về đi, ba đã nói rồi, ba sẽ không đồng ý."
Sắc mặt người đàn ông trung niên cũng khó coi, muốn nói cái gì đó cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.
Ngược lại là Dương Tiếu nổi giận gầm lên một tiếng.
"Không biết ông giữ lại cái nhà cũ rách nát kia có ích lợi gì, chúng tôi cũng không phải không lo cho ông, mẹ tôi đã nói ông đã.."
Lão Dương Đầu sắc mặt cũng thay đổi, người đàn ông trung niên rốt cục kéo Dương Tiếu lại, mở miệng,
"Thôi, đi thôi!"
Trước khi đi quay đầu lại hướng Lão Dương Đầu nói rằng
"Ba, xin lỗi, coi như con chưa từng nói gì, con đi ạ”
Dương Tiếu còn không hết hi vọng quay đầu lại, lại bị người đàn ông trung niên ngăn lại, lôi kéo đi.
Mãi đến tận hai người đi xa, Lâm Thục Ý mới quay đầu lại trên dưới quan sát Lão Dương Đầu một chút, thấy ông không có bị gì, rốt cuộc con trai của Lão Dương Đầu cũng không thể thật sự ra tay với ba mình, chỉ là Lâm Thục Ý không biết, đến cùng là bởi vì cái gì, mới làm thành như vậy.
Hai người kia đi xa, Lão Dương Đầu mới lập tức ngồi xuống, lấy tay dụi dụi con mắt, âm thanh khàn khàn
"Nhà ở ông không thể bán được!!"
Thẩm Phục cũng đi lên trước ngồi ở bên người Lão Dương Đầu, không cần nói gì, Lão Dương Đầu hiện tại chỉ cần người nghe ông nói là tốt rồi.
Hết chương 15.