Hơn một giờ quá đi, Thẩm Phục cùng Trần Phóng hai người cặn kẽ nói về lễ cưới, trước hai ngày còn có sự tình cần Trần Phóng làm, Trần Phóng đối với lễ cưới của anh em tốt vạn phần mong đợi, huống hồ đây là lần thứ nhất hắn làm phù rể, cảm giác mới mẻ, cảm giác mong đợi gộp lại, so với chính hắn kết hôn còn hưng phấn hơn.
Lâm Thục Ý vừa mới bắt đầu còn tỉnh táo ngồi trên ghế sô pha, nghe hai người bọn họ nói chuyện, cuối cùng từ từ bắt đầu mệt rã rời, nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật, Thẩm Phục hướng phía sau ngồi một chút, một bên cùng Trần Phóng nói chuyện một bên không thèm để ý, đem đầu Lâm Thục Ý đặt ở trên đùi của mình, điều chỉnh tư thế, làm cho cậu ngủ thoải mái hơn.
Lâm Thục Ý giật giật, không có phản ứng gì vẫn ngủ tiếp.
"Buổi tối, khách mời thu xếp..."
Trần Phóng mở ra danh sách khách mời, trước mặt Thẩm Phục, nói nói một tràng, ngẩng đầu lên mới phát hiện Thẩm Phục không có nhìn hắn, mà là cúi xuống nhìn Lâm Thục Ý trong lồng ngực, đồng thời còn ở trên trán Lâm Thục Ý in một cái hôn, cũng không thèm để ý đến Trần Phóng.
Trần Phóng
"....."
Hắn biết Thẩm Phục coi mình là không khí, thế nhưng không khí cũng có độ tồn tại không phải sao?!! Còn có thể nói chuyện được hay không?
Thẩm Phục liếc hắn một cái,
"Nói tiếp đi."
Trần Phóng:
(Cậu nghe cũng không nghe, thì tớ nói với ai hả?)
Hai người tiếp tục thảo luận, trong lúc Lâm Thục Ý còn đang trong lồng ngực Thẩm Phục thay đổi tư thế, xoay qua thân thể mặt đối diện hông Thẩm Phục, một cái tay khoát lên trên đùi của hắn, vô ý thức trong lồng ngực của hắn hít thở.
Không hai lần, Thẩm Phục liền cứng rồi.
Vị trí ngủ của Lâm Thục Ý có chút lúng túng, đi lên trước một chút đôi môi sẽ đụng phải, song mà không có đụng tới, cũng không ngừng đem hô hấp ấm áp phun ở phía trên, quần mỏng căn bản không thể ngăn cản được, Thẩm Phục cảm thấy so với đụng phải còn làm cho hắn khó có thể chịu đựng.
Vị trí ngón tay càng kỳ diệu hơn, đầu ngón tay miễn cưỡng chạm vào chỗ nhạy cảm, nhẹ nhàng không có một điểm khí lực nhưng lại khiến Thẩm Phục ngày càng cứng rồi.
Trần Phóng còn đang thao thao bất tuyệt, Thẩm Phục một câu lại không nghe được.
Thở ra một cái khí nóng rực, Thẩm Phục nói rằng.
"Tiểu Ngộ khát."
Trần Phóng ngẩng đầu lên không rõ ý tưởng nhìn hắn.
Đang cùng em trai xem phim hoạt hình giáo dục, Tiểu Ngộ cũng nghiêng đầu lại, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Thẩm Phục mặt không đổi sắc nói rằng.
"Nhìn một lúc lâu, uống nước đi, để em trai con cũng uống một chút."
Tiểu Ngộ tuy rằng có chút không hiểu ra sao, bất quá vẫn là ngoan ngoãn nghe ba ba nói, đứng dậy đi trong xe lấy bình nước ấm của mình, thuận tiện đem bình sữa cho em trai.
Thẩm Phục chếch nghiêng người đem chìa khóa móc ra ném cho Trần Phóng.
"Đi mở cửa cho Tiểu Ngộ."
Trần Phóng đối với việc Thẩm Phục đột nhiên đổi đề tài này không hề có một chút chuẩn bị liền bị Thẩm Phục phái đi mở cửa, nhìn Lâm Thục Ý trong lồng ngực Thẩm Phục một chút, Trần Phóng cuối cùng vẫn đứng lên, đi theo Tiểu Ngộ đi mở cửa xe, một bên quay đầu lại quan sát Thẩm Phục liếc mắt một cái.
Đề tài này... Đột nhiên tới, cũng không giải thích được.
Trần Phóng cùng Tiểu Ngộ đều đi, Đào Đào còn đang chăm chú theo dõi phim hoạt hình, không hề có một chút ý tứ nào nhìn về phía Thẩm Phục.
Thẩm Phục rốt cục có thể động thân thể, vì vậy hắn nắm lấy tay Lâm Thục Ý đang đè lên phân thân đã sớm cứng rắn của chính mình.
Đương nhiên, thời gian căn bản không kịp làm cái gì, Thẩm Phục chỉ là nắm lấy tay Lâm Thục Ý, rón rén đem Lâm Thục Ý ôm lấy dựa vào trên gối dựa, chính mình đứng dậy đi phòng vệ sinh.
Tiểu Ngộ cầm bình nước ấm, và bình sữa cho Đào Đào đi vào.
Trần Phóng theo đuôi phía sau, nhìn thấy trên ghế sô pha chỉ còn dư lại một mình Lâm Thục Ý.
Thời gian lại qua hơn một giờ, Lâm Thục Ý mới ở trên giường tỉnh lại, thời điểm mới ngủ là ở trên ghế sô pha, ngay cả lúc nào cậu bị ôm lên trên giường cũng không biết, trên giường chăn đệm đã được đổi có mùi vị thơm ngát, Lâm Thục Ý mơ mơ màng màng ngồi xuống, nghe phía ngoài truyền đến tiếng cười lanh lảnh cao hứng của Đào Đào.
Thẩm Phục cùng Trần Phóng hai người cũng không còn ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện, hai người ngồi ở trên thảm trải sàn cùng Tiểu Ngộ, Đào Đào chơi trò chơi, Trần Phóng đem hai tay đặt ở hai bên má, làm bộ dạng động vật, đùa Đào Đào cười ha hả, Tiểu Ngộ ngồi bên cạnh Thẩm Phục, cười nghiêng ngả, một bên cười nói.
"Đây không phải là con hổ, là con mèo, ba ba, mau so với chú Trần xem con mèo làm thế nào."
Thẩm Phục cong khóe miệng, cũng làm tư thế giống nhau xứng tiếng nói.
"Meo ~ "
Lâm Thục Ý thổi phù một tiếng bật cười.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn cậu, Thẩm Phục trong đôi mắt vẫn không tiêu tán ý cười, thời điểm nhìn cậu mắt cười càng sâu hơn.
Lâm Thục Ý sờ sờ bụng.
"Mấy người không đói sao? Tôi đói rồi."
Đào Đào uống hết một bình sữa lớn, Tiểu Ngộ đã ăn hết một khối lớn bánh ngọt, hai bé cũng không phải rất đói, Trần Phóng rất đói, nhìn tất cả mọi người chưa nói, Thẩm Phục có hai con trai bảo bối,
phải có khả năng sức lực lo cho hai bé con, cũng không tiện nói hắn đói bụng, hiện tại Lâm Thục Ý trước tiên nói ra, hắn xem như là quang minh chính đại nói.
"Anh cũng đói bụng."
Thẩm Phục không nhìn cậu, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Đi thôi, mang mấy người đi ăn đồ Nhật."
Los Angeles tại nước Mỹ xem như là quốc gia dân số nhập cư tương đối khá nhiều, chủng loại nhân khẩu cũng rất đa dạng, cho nên ở thành phố Los Angeles chỉ cần muốn đi ăn sẽ có rất nhiều mỹ thực.
Trần Phóng đối với Los Angeles không phải rất quen, bất quá nghe đến có ăn ngon, đương nhiên sẽ không bỏ qua, ba người lớn mang theo hai đứa trẻ, lên xe đi, sau đó Thẩm Phục rẽ trái rẽ phải dừng lại trước cửa một nhà hàng.
"Hoằng", tên rất đơn giản bảng hiệu thoạt nhìn ngược lại là đại chúng hoá, cùng đông đảo cửa hàng Nhật giống nhau, gió êm dịu, chất gỗ trang trí, sàn tatami thấp bé, hình vẽ cây cây anh đào ở trước cửa.
Bên trong người phục vụ phần lớn mặc kimônô, là một cô bé Châu Á, nhìn thấy tướng mạo người Châu Á của bọn họ, không khỏi sững sờ sau đó dùng tiếng Nhật chào hỏi,
"Hoan nghênh quý khách đến nhà hàng."
Lâm Thục Ý nghe không hiểu, Thẩm Phục ôm lấy cậu, trực tiếp đi vào bên trong ghế lô.
Nơi này đồ Nhật cũng không phải đặc biệt đắt giá, giá cả tương đối xu hướng bình dân hóa, trang trí phong cách ngược lại thoạt nhìn rất thanh tân, không có quá nhiều trang sức, hoa tươi tùy ý có thể thấy được, ngay cả trong màn cửa ngăn cách gian phòng, cũng là vải bông màu xanh nhạt, thoạt nhìn rất thư thái.
Mấy người tiến vào ghế lô, bên ngoài cũng có một cô gái khác tiến vào, cầm một quyển thực đơn dày, đặt ở trước mặt Thẩm Phục, dùng tiếng Nhật hỏi.
"Xin hỏi mấy vị ăn cái gì?"
Thẩm Phục đem thực đơn giao cho Trần Phóng, sau đó dựa theo trí nhớ của chính mình chọn món.
"Sashimi cá ngừ trắng california, Tempura, sushi cá chình... Trần Phóng cậu tự chọn món mình thích ăn đi."
Nhân viên phục vụ thấy bọn họ nói chuyện, đôi mắt lập tức trợn tròn.
"Nguyên lai các vị là người Thiên triều à?"
Cuối cùng có câu nghe hiểu được, Lâm Thục Ý gật đầu cười.
Đại khái là bởi vì đang tha hương ở nước ngoài còn gặp được người quan hệ, nữ phục vụ không khỏi nói nhiều hơn, một hồi khen Tiểu Ngộ cùng Đào Đào đáng yêu, một hồi hỏi bọn họ là đến từ chỗ nào, Lâm Thục Ý đều đáp lại, không hề có một chút cảm giác khó chịu.
Thẩm Phục mặt không thay đổi nhìn chén nước trên bàn.
Tiểu Ngộ nhìn một chút Thẩm Phục mặt, chuyển động đôi mắt giơ chén lên nói rằng.
"Chị à em có chút khát, có thể giúp em rót một cốc nước không ạ?"
Nhân viên phục vụ lúc này mới kinh ngạc phát hiện chính mình cùng khách nhân trò chuyện quá nhiều, ngượng ngùng nói.
"Xin lỗi, lập tức tới ngay."
Thẩm Phục nhìn Tiểu Ngộ một chút, một mặt tán thưởng.
Trần Phóng chép chép miệng, tâm lý thở dài nói, còn nhỏ tuổi, cùng cha bé phúc hắc giống nhau, lớn lên nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc
Thẩm Phục trong bụng ăn dấm chua, Lâm Thục Ý đều biết, từ dưới bàn duỗi tay ra nắm chặt tay Thẩm Phục, trên khóe môi ý cười vẫn không dừng lại, tình cờ nhìn thấy Thẩm Phục lộ ra vẻ ghen như vậy, tựa hồ cũng rất được.
Thẩm Phục nhìn thấy Lâm Thục Ý khóe miệng cười thoáng nhướn mi, nắm tay cậu kéo đến người mình, hai phút sau Lâm Thục Ý mãnh liệt đưa tay thu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, bên tai đỏ chót.
Thẩm Phục tâm tình tốt hơn nhiều.
Trần Phóng một mặt táo bón đem mặt xoay qua một bên, làm bộ dạng không hiểu bọn họ đang làm gì.
Thẩm Phục đề cử nhà hàng quả nhiên không sai, tuy rằng không phải cửa hàng nổi tiếng, mùi vị làm ra lại không kém chút nào, mù tạc mùi vị rất chính tông, hương vì cay độc đậm đà, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, quả thực là món ăn ngon.
Bởi vì chăm sóc Tiểu Ngộ không thích ăn sashimi, Thẩm Phục liền gọi cho bé một phần cơm chiên cá chình, sữa trứng, cùng súp miso, phân lượng không phải đặc biệt nhiều, bất quá Tiểu Ngộ một người vẫn là ăn không hết.
Đào Đào không thể ăn quá nhiều cơm, liền đem một phần sữa trứng ăn sạch.
Cơm nước xong, Trần Phóng mới chính thức cùng một nhà bốn người đi đến nhà chú Alan, bái kiến mẹ Thẩm và ba Thẩm.
Mọi người đối với hắn đều biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh, nghe nói sự tình lễ cưới Thẩm Phục đã nói với hắn, mọi người cũng không có cái gì để nói, chỉ là đo số đo của hắn, để đi chọn lễ phục cho phù rể.
Dù sao trong lễ cưới cũng là phù rể, thân phận của Trần Phóng vẫn khiến người ta phải chú ý.
Buổi tối Trần Phóng đương nhiên được mời ngủ lại, hắn cùng với Thẩm Phục xem như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với Thẩm Phục mà nói, giống như anh em ruột, đương nhiên lời này không nên để Thẩm ca ca nghe thấy, tuy rằng Thẩm ca ca cũng coi Trần Phóng như nửa em trai của mình.
Trần Phóng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là từ chối.
Nguyên nhân như sau:
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý quá ân ân ái ái, hắn là một người trong cẩu hội độc thân, rất khó chịu.
Thẩm ca ca cùng anh Giang Trình cũng là một đôi, hắn như trước tránh không được người ta ân ái, không khỏi bị ngược tâm.
Ngay cả ba Thẩm cùng mẹ Thẩm cao tuổi rồi cũng ân ái..Nói tóm lại vì tâm lý an toàn của người đang độc thân, không nên ở chỗ này mới tốt.
Trần Phóng tiêu tiêu sái sái lái xe đi trở về, lại một ngày qua đi, chuyện này ý nghĩa là, gần lễ cưới của Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, chỉ còn dư lại bốn ngày.
Hết chương 116.