Chương 109: Bột Làm Kem

Đầu tháng sáu, Thẩm Phục nhận được cuộc gọi của chú Alan, không biết chú Alan ở đầu bên kia nói cái gì, ngược lại mãi cho đến khi cúp điện thoại rất lâu, Thẩm Phục vẫn mang biểu tình vui sướng có chút khó có thể khống chế.

Lâm Thục Ý ngồi phòng ở phòng khách, thấy Thẩm Phục từ bên trong thư phòng đi ra, đang chuẩn bị hỏi hắn cùng chú Alan nói cái gì, liền bị Thẩm Phục vươn mình một cái đè xuống ghế sa lông, lời nói cũng không kịp nói, đã bị đôi môi ngăn lại.

Thẩm Phục ít có hôn hung hăng như vậy, giống như là muốn ăn luôn cậu vào trong bụng, Lâm Thục Ý lúc đầu còn muốn hỏi hắn đến cùng là có chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể bị hắn cường thế hôn, hôn đến hô hấp rối loạn, lại bị hắn đè xuống ghế sô pha trêu chọc một trận.

Trong đầu còn đang rối loạn, Lâm Thục Ý còn phân thần nghĩ, Đào Đào ở trong phòng ngủ trưa, không biết có thể hay không đột nhiên tỉnh lại.

Nhưng mà Thẩm Phục cũng không có làm đến cuối cùng, vén quần áo Lâm Thục Ý đến ngực, Thẩm Phục ngừng lại, nhẹ nhàng đến gần ngực trái hôn một chút, tê tê dại dại, khiến Lâm Thục Ý có chút hoảng thần.

Không chờ cậu mở miệng hỏi, Thẩm Phục liền thấp giọng nói rằng.

"Tiểu Ý, chúng ta kết hôn đi."

Lâm Thục Ý ngẩn ra, sau đó cười rộ lên, nói rằng.

"Được.”

Thẩm Phục cũng trầm thấp nở nụ cười,

"Vậy đợi đến cuối tháng sáu chúng ta sẽ đi Los Angeles.”

Lâm Thục Ý lần này mới thật sự ngây ngẩn cả người, đem Thẩm Phục đẩy lên một chút nhìn vào mắt của hắn, hỏi.

"Chờ đã, anh nói cái gì cơ?"

Thẩm Phục đôi mắt đen như là một vũng sâu không thấy đáy, xanh đen giống như muốn đem cậu hút vào, hắn cúi người xuống hôn một cái lên môi Lâm Thục Ý, sau đó nói.

"Đi Los Angeles, đăng ký kết hôn."

Lâm Thục Ý run rẩy.

"Anh đã làm xong tất cả thủ tục, mua cổ phần của chú Alan, đồng thời dùng danh nghĩa của em ở Los Angeles mua bất động sản, hiện tại chúng xem như là hợp pháp có thẻ xanh, có thể dùng để đăng kí kết hôn, nếu em nguyện ý, tự nhiên là càng nhanh càng tốt."

Lâm Thục Ý có chút nói không ra lời.

"Em cho là..."

Thẩm Phục nhìn hắn,

“Cho là anh chỉ nói chơi thôi chứ gì? Anh nói rồi, phải cho em một danh phận, quang minh chính đại đứng ở trước mặt mọi người.”

Có thẻ xanh, hôn nhân của bọn họ ở trong nước tuy không được thừa nhận, nhưng ở nước ngoài lại được luật pháp bảo vệ, bọn họ có thể giống như vợ chồng bình thường, đứng trong giáo đường nhận lời chúc phúc của mục sư.

Lâm Thục Ý run rẩy, không biết nói cái gì cho phải.

Thẩm Phục cũng không cần cậu nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống hôn môi câụ, nhẹ nhàng mút vào cắn xé, sau đó thấp giọng hỏi.

“Em bây giờ có nguyện ý hay không? Nếu như nguyện ý chúng ta sẽ đứng trước mặt thượng đế tuyên thệ, từ nay về sau trung thành, làm bạn đời duy nhất, mãi đến tận khi sinh mệnh kết thúc.”

Hắn cũng không tín ngưỡng Thượng Đế, nhưng hắn hi vọng dùng phương thức như thế để Lâm Thục Ý rõ ràng, cả cuộc đời này của hắn, chỉ yêu một người.

Hắn không nói lời nào, lẳng lặng chờ Lâm Thục Ý đáp lại, mãi đến tận khi tim đập chậm lại, Lâm Thục Ý nhẹ nhàng kiên định nói một tiếng.

"Được!"

Từ trước cậu không biết mình sẽ thích một người như thế nào, sau đó thích Thẩm Phục, cậu không biết yêu thích một người đến tột cùng có thể yêu thích đến mức nào, hiện tại cậu mỗi ngày tỉnh lại đều muốn nhìn thấy hắn, cậu không biết có một gia đình sẽ là cảm giác gì, hiện tại cậu rất hạnh phúc giống như cảm thấy mình nắm giữ toàn bộ thế giới.

Rốt cục chờ đến khi nghe được đáp án chính mình muốn nghe, Thẩm Phục cũng không chậm trễ đem Lâm Thục Ý ôm tiến vào phòng ngủ.

Cũng may Đào Đào ngủ rất lâu, chờ bé tỉnh lại, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đã đón Tiểu Ngộ trở về.

Thẩm Phục gọi điện thoại cho Thẩm gia, nói cho mọi người biết tin tức tốt này.

Nghe nói thẻ xanh đã giải quyết, bọn họ liền chuẩn bị đi Los Angeles kết hôn, mẹ Thẩm là người kích động nhất, cô đi Los Angeles rất nhiều lần, đối với cái thành phố này cũng coi như quen thuộc, nhưng không có lần nào có thể làm cho cô kích động như lần này, không nhịn được hỏi ba Thẩm ngày đó cô nên mặc quần áo gì, đi giày gì.

So với mẹ Thẩm, ba Thẩm thoạt nhìn lý trí hơn nhiều, ông chỉ là hỏi.

"Rất tốt, cần ba giúp hai đứa gì không?”

Cuộc hôn lễ này không cử hành ở trong nước, bất quá làm ba mẹ, ba Thẩm mẹ Thẩm tự nhiên cũng tốn nhiều sức lực nhất.

Thẩm Phục cười nói,

“Để ông nội giúp chúng con chọn ngày đi, lễ phục cùng giáo đường giao cho mẹ, mẹ không phải rất lâu từ trước đã nói nếu như con và anh kết hôn, đều do mẹ bố trí sao?”

Ba Thẩm tuy rằng trong lời nói nghe tới không có chút nào kích động, nhưng khóe miệng mỉm cười rốt cuộc vẫn là bán đứng ông, ông cười nói,

"Được, chúng ta ngóng trông ngày này đã lâu."

Sau đó mọi người cùng nhau chọn ngày đi Los Angeles, xác định ngày cuối tháng sáu, sau đó bọn họ sẽ chọn một ngày trong tháng bảy, để hoàn thành nghĩ thức long trọng này.

Thẩm ca ca toàn bộ cuộc điện thoại không nói lời gì, chỉ khi điện thoại sắp sửa cắt đứt lại lên tiếng.

"Chúc em hạnh phúc, chúc mừng!"

Thẩm Phục nhếch miệng,

"Anh và anh Giang Trình cũng sẽ có một ngày như thế."

Thẩm ca ca cười cười, không lên tiếng.

Sau đó Lâm Thục Ý đem tin tức này nói cho Lão Dương Đầu bọn họ.

Lão Dương Đầu bọn họ đều cực kỳ kinh ngạc.

"Ra nước ngoài kết hôn? Được được được, tuy rằng Trung Quốc không thể kết hôn, ở nước ngoài kết hôn cũng như nhau.”

Lâm Thục Ý cong khóe miệng không che giấu nổi nội tâm vui sướng, nói rằng.

"Khoảng thời gian này sẽ dùng để cho mọi người làm thị thực, không biết giấy chứng nhận của mọi người đâu ạ?”

Tiểu Uyển lúc này mới trợn mắt lên há to mồm.

"Anh Tiểu Ý, chúng ta cũng đi sao?"

Lâm Thục Ý nói rằng.

"Đương nhiên, mọi người cùng nhau đi."

Tiểu Uyển cao hứng nhảy lên.

"Quá tốt rồi, em còn chưa đi nước ngoài lần nào đâu!!"

Bà nội Tiểu Uyển vẫn là có chút ngượng ngùng,

"Đều đi có phải là quá tốn kém, nếu không cháu mang ông Dương đi, chúng ta ở nhà cũng được.”

Dù sao bọn họ cùng Lâm Thục Ý cũng không có chân chính quan hệ máu mủ, không giống Lão Dương Đầu cùng Lâm Thục Ý có quan hệ thân thiết như vậy.

Lâm Thục Ý nở nụ cười,

"Bà nội bà nói gì vậy, trước tiên không nói thời gian dài, mọi người ở trong lòng cháu đều là người thân, lại nói bà bây giờ là bạn lữ của ông Dương, cứ dựa theo quan hệ, bà cũng nên đi, huống chi ông Dương ở trong lòng cháu, giống như ông nội ruột, ngày trọng đại như thế, cháu hi vọng mọi người đều ở bên cạnh cháu.”

Lão Dương Đầu đôi mắt có chút ướt át, ngón tay cũng có chút run rẩy, đưa tay kéo tay Lâm Thục Ý qua nói rằng,

"Đi! Tại sao không đi! Ngày quan trọng như vậy, xài bao nhiêu tiền cũng phải đi."

Ông vừa bắt đầu chỉ là xuất phát từ lòng tốt, cảm thấy đứa nhỏ này mồ côi cha mẹ, một mình rất đáng thương, lại không nghĩ tới, cuối cùng đứa nhỏ này lại cho mình an ủi lớn như vậy.

Lại như Lâm Thục Ý nói, ông cũng coi đứa bé này như là cháu ruột của mình.

Một khi đã quyết định lịch trình, mấy ngày này cần phải nhanh chóng làm thị thực.

Vốn là quyết định để Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đi trước, dù sao sự tình bọn họ muốn làm còn rất nhiều.

Nhưng sau đó Thẩm Phục quyết định để mọi người cùng nhau đi, trước ngày tổ chức lễ cưới, coi như làm một chuyến du lịch, Los Angeles quanh năm nhiệt độ ổn định, tháng bảy chính là thời điểm trong nước tương đối nóng, mọi người cùng nhau đi, vừa vặn có thể hóa giải một chút tâm lý áp lực cho Lâm Thục Ý.

Thị thực rất nhanh được giải quyết, trước khi làm thị thực Lâm Thục Ý cũng nhiều lần hỏi qua rất nhiều bác sĩ, cũng cho Đào Đào đi làm kiểm tra thân thể cặn kẽ, kiểm tra xem bé đi máy bay có ảnh hưởng gì không, nếu như không thể ngồi máy bay tới, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp khác.

Bất quá cũng may bác sĩ kiểm tra sức khoẻ báo cáo, nói là bệnh của Đào Đào cũng không có triệu chứng tim suy, đi máy bay ảnh hưởng không lớn, bọn họ mới yên tâm đem thị thực làm.

Ngoại trừ Đào Đào, thì người

duy nhất tương đối lo lắng chính là Thẩm cô cô.

Trầm cô cô đã mang thai sáu tháng, vốn là không thích hợp đi máy bay hành trình dài, nhưng ngày quan trọng như thế bản thân Thẩm cô cô rất muốn đi, theo đạo lý thì Thẩm cô cô không thể không đi, vì vậy phụ nữ có thai bụng lớn là đối tượng chú ý của tất cả mọi người, bất quá nghe nói vợ mình cũng đi Los Angeles, Alan một bên lo lắng một bên vui sướng, điện thoại mỗi ngày gọi một lần, xác nhận thời gian lẫn tình hình.

Thẩm cô cô cảm thấy mọi người lo lắng hơi quá mức, dù sao sáu tháng là thời gian ổn định nhất, gần thời gian sinh sản còn lâu, cũng đã sớm qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm.

Vì vậy ngày cuối cùng của tháng sáu, mọi người cùng nhau thu thập hành lý đơn giản, tập hợp ở sân bay H thị, ngồi lên máy bay đi tới Los Angeles.

Từ H thị đến Los Angeles không sai biệt lắm bay mất hai mươi tiếng, trong thời gian này Đào Đào vẫn luôn hiểi chuyện, cũng không có gì không khỏe, điều này làm cho Lâm Thục Ý yên tâm không ít, bởi vì liên quan đến Đào Đào nên dì Trần cũng theo mọi người đi Los Angeles.

Tiểu Ngộ thì lại đối với máy bay thật tò mò, đây là lần thứ nhất bé được ngồi máy bay, từ phía cửa sổ hướng tầm mắt phóng tới bên ngoài, thấy cái gì đẹp đều chia sẻ với Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý thì lại hoàn toàn không có tâm tư này.

So với hai đứa bé, cậu mới là người cần sốt sắng nhất.

Cậu vừa tới thế giới này, đã biết đến loại phương tiện giao thông bay ở trên trời này,

cậu một bên hiếu kỳ đến cùng là bởi vì có cái gì mới có thể bay ở trên trời như vậy, thời điểm vừa nghĩ liền muốn lên ngồi thử một chút, đợi đến khi cậu ngồi lên rồi, cậu mới phát hiện…. cậu dĩ nhiên bị say máy bay.

Không đơn thuần cảm thấy buồn nôn, ngược lại chính là mỗi bộ phận trên thân thể đều không thích ứng được, khó chịu cậu chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ, ngủ thì mới có thể thoải mái một chút.

Thẩm Phục thật sự không nghĩ tới Lâm Thục Ý say máy bay lợi hại như vậy, chuẩn bị thuốc chống say không nhiều, chỉ có vài viên Lão Dương Đầu và bà nội Tiểu Uyển đã uống hết, cũng là không còn phần cho Lâm Thục Ý, thấy Lâm Thục Ý khó chịu Thẩm Phục đau lòng vô cùng, đem ghế tựa hạ thấp, đeo băng bịt mắt cho cậu, sau đó đem Đào Đào ôm đến phía sau cho mẹ Thẩm, chính hắn ngồi ở bên cạnh Lâm Thục Ý, nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa dạ dày, hi vọng cậu có thể thoải mái một chút.

Tiểu Ngộ thấy Lâm ba ba không thoải mái, cũng không lớn tiếng nói chuyện, bảo Thẩm Phục đưa cho bé máy ảnh, dựa theo phương thức của Thẩm Phục dạy bé, bé nhìn thấy phong cảnh gì có thể chụp lại, đợi đến lúc Lâm ba ba không khó chịu có thể lấy cho ba ba xem.

Lâm Thục Ý ngủ mê mệt gần nửa ngày, mãi cho đến thời điểm cơm tối cậu mới đỡ được một chút.

Đại khái là bởi vì ăn được một ít cơm, Lâm Thục Ý thấy tốt hơn rất nhiều, không phải quá thoải mái, bất quá cũng không cần ngủ, tựa lưng vào ghế ngồi xem bức ảnh Tiểu Ngộ chụp, hai cha con dựa đầu vào nhau nói chuyện.

Thẩm Phục tìm nữ tiếp viên hàng không, lấy hai ly kem đặt trước mặt cho bọn họ, Tiểu Ngộ đôi mắt nhanh chóng sáng lên, hỏi.

"Ba ba, ba muốn ăn kem không?"

Lâm Thục Ý nghiêm chỉnh mùa đông không ăn kem, bây giờ thấy kem cũng là có chút thèm, liền cùng Tiểu Ngộ hai cha con mỗi người một ly đem kem ăn sạch sành sanh, không dám để cho Đào Đào nhìn thấy, vì bé cũng không ăn được.

Ở trên máy bay vượt qua một buổi tối, sáng ngày thứ hai mười giờ, bọn họ cuối cùng đã tới Los Angeles.

Sau khi xuống phi cơ, Lâm Thục Ý cũng triệt để khôi phục tinh thần, sức khoẻ tràn trề.

Phía ngoài ánh nắng rất tốt, nhưng không quá nóng, lại như Thẩm Phục giới thiệu, Los Angeles là thành phố vô cùng thích hợp cho mọi người sinh sống, một năm bốn mùa nhiệt độ ôn hòa.

Chú Alan đã sớm chuẩn bị xe đón ở bên ngoài, biết về tin tức chuyến bay liền tự mình ra cửa phi trường chờ đợi, sau đó xa xa liền thấy một đám người từ bên trong đi ra, dẫn đầu mấy người cực kỳ dễ thấy, coi như là giá trị nhan sắc phổ biến hơi cao, cùng người Los Angeles cũng không kém chút nào, bốn người đàn ông tụ lại cùng nhau, mang theo đủ loại kiểu dáng kính râm, như là người mẫu mới vừa từ sàn chữ T đi xuống.

Nếu như không phải một trong hai người ôm đứa bé, một người khác nắm tay một đứa bé, thì càng giống hơn.

Đào Đào ôm cổ Thẩm Phục, bé mặc trên người áo ngắn tay màu vàng, quần cộc xanh đậm, tay cùng chân giống như ngó sen vừa trắng vừa non, tóc có chút hơi quăn, nhưng màu tóc đen thuần khiết của người Châu Á, đôi mắt vừa đen vừa sáng, xinh đẹp giống như búp bê.

Tiểu Ngộ nắm tay Lâm Thục Ý, bé mặc trên người áo sơ mi màu hồng, trên cổ đeo một cái nơ hình bướm, giống như tiểu thân sĩ nho nhã lễ độ.

Thẩm Phục một bên ôm Đào Đào bước đi, một bên quay sang nói với Lâm Thục Ý cái gì đó.

Đằng sau, Giang Trình đưa tay ôm vai Thẩm ca ca, bị Thẩm ca ca hất xuống, sau đó Giang Trình cười híp mắt biến hoá đổi thành ôm eo, Thẩm ca ca không ngại phiền phức, cuối cùng thẳng thắn kéo tay hắn xuống, không cho hắn lặp lại hành động, Giang Trình rốt cục thoả mãn, cùng Thẩm ca ca nắm tay nhau, hài lòng hướng phía trước đi đến.

Mọi người rốt cục nhìn thấy chú Alan đứng ở xa, Thẩm Phục nở nụ cười phất phất tay.

Hành trình Los Angeles, chính thức bắt đầu.

Hết chương 109.