Chương 10: Bánh Bao Chiên

Sự thực lần thứ hai chứng minh, Lâm Thục Ý không chỉ tham ăn mà còn có cái dạ dày bự.

Hai người từ quán ăn đi ra, Lâm Thục Ý ăn đến cái bụng tròn tròn, thời điểm đi qua cửa hàng bán đồ ngọt còn ngoái lại nhìn vài lần, Thẩm Phục đối với việc này chính là khâm phục.

Trở lại chỉ kịp vội vã tắm rửa sạch sẽ Lâm Thục Ý liền đi ngủ. Thẩm Phục thì vẫn phải nằm ổ trên ghế sô pha, nhưng mà ghế sô pha này quá nhỏ mà người hắn thì lại lớn, nằm không ngủ được liền bị đau nhức toàn thân, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Thẩm Phục trợn mắt lên đưa tay ra bóp chân lại bi ai phát hiện hắn bị… rút gân rồi.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng Lâm Thục Ý vừa dậy đã thấy Thẩm Phục so với cậu dậy sớm hơn, đi theo hắn là hai vành mắt đen khổng lồ.

"Tôi muốn đi tiệm cơm."

Thẩm Phục cũng không nói ba hoa, nghiêm trang gật gật đầu.

Lâm Thục Ý đối với việc hắn đột nhiên thay đổi cũng không để ý lắm, dương dương tự đắc giơ lên chiếc chìa khóa trong tay

"Muốn tôi khóa cửa không?"

Thẩm Phục nghiêm trang lắc đầu một cái.

Trải qua đêm qua, Lâm Thục Ý cảm thấy được Thẩm Phục cũng không làm người ta ghét như vậy, cũng không quản hắn, quay người đi.

Lâm Thục Ý chân trước mới vừa đi, Thẩm Phục ngồi ở trên ghế sô pha liền nhe răng trợn mắt sau đó lấy điện thoại di động của mình ra mở lên

Hắn phát thệ, hắn không bao giờ ngủ ở ghế sô pha này nữa.

Thời điểm Lâm Thục Ý đi đến tiệm cơm, Lão Dương Đầu cũng đã thức dậy, ông đại khái cho rằng Lâm Thúc Ý sẽ ngủ dậy muộn hơn mọi ngày, không nghĩ được đồng hồ sinh học của thằng bé này lại chuẩn xác như vậy.

"Tiểu Ý, anh trai của cháu đâu?"

Lâm Thúc Ý đột nhiên bị hỏi chưa kịp phản ứng, không nhớ ra được anh trai là ai, đợi đến lúc nhận thức được mặt không khỏi có chút đen.

“Anh ấy còn đang ngủ ạ”

Lão Dương Đầu cười cười.

“Người trẻ tuổi phải như vậy mới đúng, cháu lại làm sao lại luôn dậy sớm như vậy”

Không đợi Lâm Thục Ý trả lời, Thẩm Phục từ bên ngoài đã đi vào, cười híp mắt nhìn Lão Dương Đầu.

“Cháu chào ông”

“Ơ, cháu đã đến rồi à, vừa nhắc đến cháu xong thì cháu đã tới rồi, sao cũng dậy sớm vậy?”

Thẩm Phục đi tới cạnh Lâm Thục Ý, sau đó đột nhiên đưa tay ôm vai cậu.

“Cháu thấy Tiểu Ý và ông đều bận như vậy, cháu cũng muốn lại đây giúp đỡ ạ”

Sắc mặt Lâm Thục Ý càng đen hơn, hận không thể đem cánh tay Thẩm Phục chặt xuống dưới đem đi nấu canh.

Tình cảnh này trong mắt Lão Dương Đầu chính là huynh đệ tình thâm ngọt ngào ấm áp. Lâm Thục Ý biệt nữu thì ông hoàn toàn không chú ý tới, hướng Thẩm Phục cười híp mắt nói.

“Chỉ có ít việc vặt thôi, ông làm một mình cũng được, vốn là nghĩ Tiểu Ý sẽ ngủ thêm một lát, ai nghĩ hai anh em các cháu lại dậy sớm như vậy, tình cảm hai anh em các cháu đúng là không tệ”

Thẩm Phục cười nheo mắt lại, Lâm Thục Ý yên lặng phản kháng toàn bộ, không có để ở trong mắt.

“Vâng ạ”

Lâm Thục Ý vốn cho là Thẩm Phục nói hỗ trợ là hắn nói suông thôi, ai biết được Thẩm Phục đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lại thật sự bắt tay vào lấy dao cắt gọt nguyên liệu. Vốn cho là hắn không biết nấu ăn, lại nhìn hắn bây giờ Lão Dương Đầu không khỏi kinh ngạc.

Khó nhất là lúc cắt thịt, Thẩm Phục loay hoay một hồi, cuối cùng cắt ra miếng thịt to đều đều như hạt lưu, dùng để đặt trong bát mì sốt là thích hợp nhất.

Lâm Thục Ý tránh không được đối với hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Không thấy kĩ thuật cắt gọt của cháu thật không tồi nha."

Lão Dương Đầu tự đáy lòng khích lệ.

Thẩm Phục đắc ý dào dạt,

"Đó là do lúc trước cháu hay giúp ông cháu cắt rau đó ạ”

Lâm Thục Ý vốn cũng muốn khích lệ hắn, nghe hắn nói vậy lại thôi không nói nữa.

Kì thực Lâm Thục Ý đối với Thẩm Phục giật mình thì Thẩm Phục đối với Lâm Thục Ý càng giật mình hơn.

Lâm Thục Ý không đi học hắn không kì quái, làm việc ở trong quán cơm hắn cũng không kì quái. Ngạc nhiên nhất chính là khoản nấu ăn của Lâm Thục Ý lại có bài bản ra dáng như vậy, vừa nghĩ tới trước đây hắn từng ăn mì Lâm Thục Ý nấu, Thẩm Phục liền không nhịn được giơ ngón tay cái lên

“Không thấy được cậu không chỉ biết ăn lại còn nấu ăn giỏi như vậy”

Lâm Thục Ý đối với tán thưởng của Thẩm Phục, nhắm mắt làm ngơ.

Bữa sáng ba người tụ lại cùng nhau ăn một bánh bao chiên,là Lão Dương Đầu ra tay làm, thịt heo băm nhỏ, dưa chuột, trứng gà, nấm mèo, cà rốt, cùng nhau trộn lại làm nhân bánh. Bánh chiên xong có vị thanh đạm nhẹ nhàng ăn vào có cảm giác khoan khoái thoải mái, rất là ngon.

Thẩm Phục vừa ăn một bên khen khiến Lão Dương Đầu vẫn luôn cười híp mắt.

Đợi đến lúc trong quán bắt đầu có khách, sự xuất hiện của Thẩm Phục không thể nghi ngờ lại một lần trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.

Nguyên nhân chính là, Lâm Thục Ý đẹp trai, Thẩm Phục cũng đẹp trai không kém, hai người nếu đứng chung một chỗ, quả thực là rất đẹp mắt.

Huống chi Thẩm Phục luôn luôn nở nụ cười híp mắt, khiến các cô bé đều đam mê đến đầu óc choáng váng.

"Lão Dương Đầu, tiệm của ông, hiện tại xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao hai anh chàng đẹp trai đều tụ tập ở đây, khiến mấy cô gái chỉ mãi nhìn thôi không chú ý ăn gì cả”

Mang theo cháu gái của mình đến ăn, người dì một bên ăn một bên trêu đùa.

Lão Dương Đầu từ trong phòng bếp nhô đầu ra.

"Đó là vì hai đứa bé có bộ dạng tốt nên được mấy cô bé yêu thích."

Bị trêu đùa mấy cô gái cũng không giận vẫn tiếp tục hi hi ha ha nói đùa bọn họ.

Bất quá Thẩm Phục đùa giỡn thì đùa giỡn, thời điểm có cô bé muốn chụp hình, hắn lại hoàn toàn không phối hợp, không phải bên này đưa tay ra che mặt, thì bên kia cũng lấy tay che mặt. Cô bé chụp hai lần không được cho là hắn không thích chụp liền đem điện thoại để xuống.

Bận bịu cả ngày, Thẩm Phục mới cùng Lâm Thục Ý về nhà.

Mở từ cửa đi vào, vừa nhìn thấy đồ vật kia, mắt Lâm Thục Ý liền choáng váng.

Nguyên bản cái ghế sô pha cũ nát bị dời đến góc tường, thay thế chính là ghế sô pha mới tinh đặt ở chính giữa phòng khách, chiếc ghế này so với giường ngủ của Lâm Thục Ý cũng gần bằng nhau.

Thẩm Phục ở phía sau Lâm Thục Ý hai tay ôm ngực.

"Thế nào? So với cái ghế lúc trước cái này tốt hơn đi."

Lâm Thục Ý quay đầu

“Anh từ đâu lấy được?"

Thẩm Phục khóe miệng giật một cái.

"Đương nhiên là mua."

Không phải nghĩ hắn tự biến ra đây chứ.

Lâm Thục Ý nheo mắt lại nhìn hắn.

"Cả ngày hôm nay không phải anh đều ở trong quán cơm sao?"

Lần này Thẩm Phục có chút đau thái dương.

“Cậu… Có phải không biết có thể mua hàng trên mạng không? Chỉ cần muốn mua đồ gì người ta sẽ giao tới tận cửa”

Lâm Thục Ý

“.....”

Thẩm Phục cũng không cùng Lâm Thục Ý nhiều lời, tiến lên kéo Lâm Thục Ý ngồi ở trên ghế sô pha mới, ghế mới có độ đàn hồi tốt, lại rất mềm mại, khiến Thẩm Phục thoải mái đến mức thở dài một cái. Nói thật là xưa nay hắn chưa từng nghĩ ghế sô pha lại dễ chịu như vậy tất cả đều là do phải chịu ủy khuất ngủ trên cái ghế nhỏ cũ nát kia mà ra.

Bị Thẩm Phục đột nhiên kéo tới ngồi lên ghế, Lâm Thục Ý không khỏi trợn tròn cặp mắt, sau đó liền lặng lẽ câu lên khóe miệng một chút, ngẩng đầu lên.

"Tối hôm nay chúng ta đổi đi."

Thẩm Phục.

“……”

Cuối cùng vẫn là nhường Lâm Thục Ý sử dụng ghế sô pha này

Thời điểm Thẩm Phục tiến vào phòng, Lâm Thục Ý vẫn quy củ ngồi trên ghế sô pha, chờ lúc hắn mới vừa vào cửa liền nghĩ đến có đồ vật quên chưa lấy, lại phải một lần nữa trở ra, đúng lúc phát hiện Lâm Thục Ý đã nằm nhoài trên ghế sô pha, khóe miệng cong cong, hiển nhiên tâm tình không tệ.

Thẩm Phục không nhịn được cũng nhếch lên khóe miệng, nghĩ thầm, vật nhỏ này sao lại dễ dụ như vậy đây?

Lâm Thục Ý đến cái thế giới này hết thảy nhận thức đều nhờ xem ti vi mà biết, kì thực số lần cậu chân chính trải nghiệm thực tế rất ít. Lão Dương Đầu đã lớn tuổi không thường xuyên ra ngoài dạo phố, thì càng không có ai mang Lâm Thục Ý đi tìm hiểu về thế giới này, vừa vặn Thẩm Phục lại xuất hiện.

Lâm Thục Ý là người rất đơn giản, trải qua sự kiện cùng nhau ăn cá nướng than hoa, sau đó là việc mua ghế sô pha mới này, Lâm Thục Ý cảm thấy Thẩm Phục người này cũng không có làm người ta ghét như vậy, liền miễn cưỡng cho hắn ở thêm vài ngày.