Editor: Trâm Rừng
Nghe vậy, ông chủ hơi sửng sốt một chút, vội vàng lao tới, vươn tay giật lấy con dao làm bếp trong tay Phù An An.
"Em gái, anh từng là công dân tốt tuân thủ pháp luật, chính là em ép anh phải..."
Ông chủ tiệm đồ bơi còn chưa nói hết câu, giọng điệu lập tức trầm xuống: "Chị ơi, bình tĩnh bình tĩnh, chị làm em sợ đấy."
Họng súng đen ngòm đang chỉa vào trán của hắn, hắn không ngờ cô gái nhỏ keo kiệt này lại độc ác như vậy.
“Đi thẳng lại kia đứng dựa vào tường.” Phù An An lạnh lùng nói: “Thuyền bơm hơi đâu?”
Chủ cửa hàng đồ bơi lúc này mới thành thật, "Nó đang ở trong phòng ngủ của ta."
Phù An An hừ lạnh một tiếng, mở cửa phòng bên cạnh ra. Có hai chiếc thuyền bơm hơi hoàn toàn mới chưa mở ở bên trong.
Thao nhựa tiểu Hồng cuối cùng cũng chính thức về hưu!
Phù An An kéo một trong những chiếc thuyền bơm hơi ra ngoài, đi ngang qua người chủ tiệm bán đồ bơi lội đang ngồi dưới đất và ném cho anh ta một túi nhựa đựng bánh mì và mì gói. Cô cũng không phải lấy mà không trả tiền.
Ông chủ vốn đang chán nản nhìn thấy đồ ăn mà mắt sáng lên. Anh ta ra ngoài lần này chỉ để tìm thức ăn. Bây giờ thế giới đang hỗn loạn, tiền không thể tiêu được, làm chủ sở hữu của thiết bị bơi tự nhiên không sẵn lòng bán thuyền bơm hơi và thiết bị bơi của mình khi Phù An An nói muốn mua. Cái này có khác gì với dùng tay không bắt sói.
Nhưng không ngờ tới có thể đổi được một bao lớn đồ ăn làm hắn vui muốn chết. Không nghĩ tới cô gái keo kiệt này lại ra tay hào phóng như vậy, khó tránh khỏi hắn lại muốn có được những thứ khác.
"Em gái, em còn nước không?"
Ngày nay lương thực khan hiếm, nước còn quý hơn lương thực. Mấy hôm nay đừng nhìn mưa xối xả, thành phố Hải Ly gần như biến thành đại dương, nhưng nước uống có thể uống được càng ngày càng ít.
Một số người dân hết nước lâu ngày nên hứng nước mưa về uống. Nước mưa chưa được đung sôi. Uống xong cả nhà đổ bệnh, bây giờ đến ăn uống còn không có lấy đâu ra thuốc chữa bệnh. Ngoại trừ người thanh niên hơn hai mươi tuổi sống sót, những người còn lại đều chết vì bệnh tật.
Chủ nhân của thiết bị bơi đứng dậy ôm đồ đạc trong ngực, "Chị, chị có nước không? Kỳ thực tôi còn có thứ tốt, tôi có thể đổi cho chị."
“Đồ vật gì?” Phù An An hỏi.
Chủ nhân của tiệm đồ bơi thấy có hy vọng liền hào hứng nói: “Tôi muốn mười chai nước khoáng để đổi một động cơ đặc biệt dành cho thuyền bơm hơi”.
Nói xong, ông chủ bước đến lấy đồ vật từ trong ngăn tủ ra, "Tôi cho cô thêm hai thùng xăng." Động cơ thêm xăng, đây đúng là đồ tốt.
Phù An An: "Ba bình nước suối."
Người bán dụng cụ bơi lội: "Cô gái nhỏ, mặc cả còn hống hách như vậy sao? Tám chai nước suối, tôi không kiếm tiền chỗ cô đâu !"
Phù An An: “bốn bình.”
Ông chủ thiết bị bơi lội: "Sáu chai nước khoáng, đây là giá thấp nhất."
Phù An An lạnh lùng nhìn hắn một cái: “bốn bình.”
"Năm bình, năm bình có được không?" Chủ sở hữu thiết bị bơi chắp tay, “ hàng của tôi đều sản xuất tại Đức! cô chỉ cần lấy năm bình nước suối mua về! tôi lại tự tay lắp ráp hoàn chỉnh luôn cho cô được không?”
Ông chủ sắp khóc đến nơi. Ai có thể ngờ rằng những chiếc máy do Đức sản xuất mà anh đã mua với giá mấy ngàn trước đó lại có giá trị chưa bằng vài chai nước khoáng.
Phù An An gật đầu, nhờ anh ta dạy mình cách sử dụng, sau đó tiện tay lấy nước khoáng ra đặt lên bàn. Ông chủ làm việc cũng rất nhanh nhẹn, thuần thục đem động cơ đặt sau thuyền bơm hơi. Cái đồ chơi này giống như xe đạp lắp thêm cái bình điện, thăng cấp thành xe đạp điện nhỏ. Vì thế Phù An An học lái một chút đã có thể sử dụng, ổn định không lật thuyền, tốc độ còn nhanh. Cô khá hài lòng.
Cuối cùng cũng không cần ngồi trên thao nhựa nữa, Phù An An nhìn tiểu hồng đã ở bên cô hơn mười ngày, cô cảm thấy có chút không nỡ bỏ nó đi như thế này.