Chương 27: Hàng Hải Cuồng Hoan 27

Editor: Trâm Rừng

Một loạt tiếng súng dồn dập khiến Phù An An chú ý.

Cửa container lặng lẽ mở ra một khe nho nhỏ, hai người trèo lên container nhìn xuống.

Đường nhìn ở phía trên rộng rãi dễ dàng phát hiện ra đám thây ma và đám người cầm súng bỏ chạy chen chúc trong lối đi chật hẹp giữa các container ở phía dưới.

"Đó là những người trong nhà bếp phải không?"

"Ừm."

Hầu như mỗi người đều mang theo một khẩu súng, có thể thấy rằng họ có rất nhiều đạn dược, bị thây ma đuổi theo, đành phải trèo lên thùng hàng, Phù An An thấy vậy không khỏi nhíu mày nói một cách lo lắng, "Họ sẽ không lên đến trên này đó chứ ?"

“Chắc là không.” Phó Ý Chi đặt ống nhòm xuống, “Bọn họ không có dụng cụ.”

Chiếc thang gỗ duy nhất đã bị họ lấy đi, và những khó khăn gặp phải khi leo lên trước đây đã trở thành sự đảm bảo an toàn của hiện tại.

“Nhân tiện, cái kính viễn vọng này từ đâu mà anh có vậy ?” Phù An An nhìn Phó Ý Chi

“Tiện tay cầm ra từ trong phòng điều khiển của thuyền trưởng.” Phó Ý Chi đứng lên quay lại ngồi vào bên trong thùng đựng hàng, Phù An An trong lòng ngứa ngáy khi nhìn thấy kính viễn vọng “ tôi có thể mượn nó xem một chút được không?”

“Không.” Đối mặt với yêu cầu của Phù An An, Phó Ý Chi đã từ chối nó một cách vô cảm.

Phù An An quay đầu biểu môi, không nhìn thì không nhìn, thị lực của cô rất tốt đó.

Đám người này chạy phân tán, một người trèo lên container bên trái, ba người khác trốn ngay bên dưới, hai người còn chưa leo lên đã bị thây ma cắn, tiếng thét đầy đau đớn vang vọng trên boong tàu.

Một con tàu lớn đầy thây ma đã biến thành một con tàu du lịch kinh dị.

May mắn, họ đã đi lên trước và chiếm vị trí thuận lợi nhất, đến mức lúc này họ vẫn có thể sử dụng đèn cồn để nấu một số món ăn nóng.

Phù An An mở một cái lon, lấy thức ăn bên trong ra, khoan hai lỗ ở bên cạnh và buộc dây sắt, và một chiếc nồi nhỏ đơn giản được tạo ra.

Phù An An đã đếm hết tất cả hàng hóa, có tổng cộng bốn thùng lớn đồ hộp, và mỗi thùng có 36 lon đồ hộp các loại, cá muối đóng hộp, giăm bông đóng hộp, dưa muối đóng hộp, ngô đóng hộp và có cả cơm đóng hộp có thể dùng làm lương thực chính.

Nhìn số lượng hàng hóa này, Phù An An rất hài lòng, sau đó dùng đèn cồn hâm nóng hai bát cơm trắng dẻo thơm, đây mới là cuộc sống của con người à.

Cơm bốc lên nóng hổi hơi nóng. Phù An An đem cơm lấy ra, sau đó cho hết tất cả dầu trong chai nào nồi nhỏ.

Dầu bắt đầu bắn tung toé, phát ra tiếng xèo xèo, Phù An An cho miếng giăm bông đã thái vào trong và chiên cho đến khi vàng đều hai mặt, có mùi thơm hơi khét thì vớt ra.

“Xong rồi, ăn cơm thôi.”

Phó Ý Chi nhìn chai dầu ăn trên mặt đất, "Cô lấy cái này ở đâu ra?"

“A, tôi mới nhặt được cái balo, bên trong có vài thứ.”

Phù An An chỉ chỉ balo màu xanh quân đội đang nằm trong phòng nhỏ mà cô mới nhặt được.

“bên trong còn có thuốc lá, cái bật lửa, cùng kẹo cao su.”

Vừa nói, Phù An An vừa lấy bao thuốc lá hiệu Hồng Tháp Sơn ra đưa cho anh, "Anh có hút thuốc không?”

“Không cần.”

Phó Ý Chi ngồi xuống đất, bưng cơm đã làm xong lên ăn.

Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi lăm, an toàn vượt qua.

Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi sáu, an toàn vượt qua.

Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi bảy

Kể từ khi họ lên tầng cao nhất của container, cuộc sống hàng ngày đã thay đổi từ chạy trốn sang nhìn những người khác chạy trốn.

Thức ăn của họ rất dồi dào, nhưng nguồn cung cấp của những người bên dưới đã cạn kiệt.

Bị bao vây bởi một lượng lớn thây ma, ba ngày trước bọn họ đã xảy ra nhiều tranh chấp, cuộc cãi vã ban đầu dần dần biến thành xung đột thể xác, vừa rồi một người đàn ông bị đồng bọn đẩy ra khỏi container, sau một tràng gào thét, anh ta bị nhóm thây ma bên dưới nuốt chửng.

Nửa phút sau, một thây ma bị cắn nhiều chỗ chỉ còn trơ xương lảo đảo đứng lên.