Địa Cầu, Việt Nam, ở một nơi nào đó.....
- Hôm nay mình sẽ quyết phải xin được việc, đã là lần thứ 9 xin việc trong tháng rồi, thật là thất vọng a.....
Đó là Trương Khoa thanh niên này năm nay đã 23 tuổi, đang trong tình trạng thất nghiệp và đã xin việc cả nửa năm nay nhưng chưa có việc làm.
/Ầmm..../
Tiếng dậm tay xuống bàn của một người đàn ông độ tuổi trung niên, vẻ mặt đang rất khó chịu. Ông ta là người tuyển dụng nhân viên mới. Ông ta liền đứng dậy, chỉ tay quát tháo thanh niên bên ngồi đối diện ông ta:
- Với CV của cậu mà cũng đến xin việc ở công ty của tôi !? Năng lực thì không có, đến cả kinh nghiệm cũng không cậu nghĩ với công ty của chúng tôi nhận cậu!? Lương còn muốn cao !?? Cậu đang nằm mơ à, cậu cút đi về cho.!??
- Xin việc quèn mà bày đặt lương cao, đầu óc cậu có hơi.... nên cũng suy nghĩ có hơi ảo tưởng hahaha....
- ..........
Thanh niên có vẻ trông rất thất vọng, ủ rũ đứng dậy kéo cửa phòng đi ra ngoài. Trước lúc bước ra người đàn ông phỏng vấn cậu còn nói với ra một câu:
- A năng lực của cậu có thể ứng tuyển một chỗ cho công ti chúng tôi, vì đang còn thiếu.
Thanh niên mặt hớn hở quay lại đáp:
- Ông muốn tôi vào làm ở vị trí nào...
- Bảo vệ giữ xe a, hahahahahahaha như cậu thì chỉ xứng đáng cho công việc này...
Thanh niên mặt đỏ bừng bừng nhưng không dám phát tiết lên. Cái nắm cửa bị bóp chặt đến nỗi nghe tiếng rắc rắc, thanh niên đi ra ngoài đóng rầm cửa lại....
Thanh niên chính là Trương Khoa của chúng ta. Vẻ mặt thất vọng xen lẫn bực bội của hắn trông rất buồn cười... Hắn suy nghĩ trong đầu:
- "Hừ lão già khốn chết tiệt, tức chết mất, cho dù năng lực của mình có dở tệ thì cũng không đến nỗi chứ, tức quá tức quáaaaaa :(( "
Bước ra khỏi công ty này, thanh niên chỉ tay thẳng hướng công ty, chửi bới:
- LÃO GIÀ KHỐN DÁM SỈ NHỤC TA, TƯƠNG LAI SAU NÀY NHỮNG NGƯỜI NHƯ NGƯƠI SẼ BIẾT TAY TA!???
Người xung quanh đi đường tưởng là thanh niên này có vẫn đề, nhìn chằm chằm vào thanh niên đang la hét, có vẻ ái ngại... Tiếng nói xì xào của một gia đình:
- Đi thôi các con ở đây gặp người điên rồi......
Sau khi xả hết cơn bực bội, hắn lại lủi thủi bắt xe bus đi về.
- Haizzz vẫn đi làm thêm ở quán nước tạm vậy....
Thời gian này hắn đang đi làm thêm ở quán nước gần phòng trọ. Hắn cũng phải kiếm sống để nuôi hắn còn cả mẹ và 2 đứa em dưới quê nữa. Ngày nào mẹ và các em hắn cũng gọi điện hỏi han hắn...
/Tút..tút..tút/ - Tiếng điện thoại vang lên.
- Alo mẹ hả, nay con xin được việc ở một công ty lớn rồi, mẹ yên tâm nha. Mấy đứa nhóc ở nhà có ngoan không........
-D-dạ con chào mẹ.!!
Hắn rất xấu hổ khi lúc nào cũng phải nói với mẹ hắn hôm nay không xin được việc. Gia cảnh của gia đình dưới quê cũng là khó khăn, hắn rất thất vọng và áp lực với bản thân mình.
Đến tối khi công việc làm thêm đã xong, hắn lại ghé quán rượu quen. Trông thật ủ rũ khi bước vào
- Chủ quán cho 1 đĩa thịt nướng, 1 chai rượu...
- Ai da khách quen tới, sao hôm nay xin việc có thuận lợi không hả chàng trai... - Chủ quán hỏi han với hắn.
- Haizzz vẫn như cũ.. - Trương Khoa ủ rũ đáp.
- Nhìn mặt cậu là ta biết rồi, thôi được hôm nay ngoại lệ ta sẽ đãi cậu bàn này...
- Thật không hả bác, cho con cảm ơn a...
Sau một hồi rượu đã ngấm, thanh niên bắt đầu giọng điệu kêu than bản thân mình..
- N-Nấc... Sau n-này nấc... Nếu được làm lại cuộc đời ta sẽ là một người đầu đội trời chân đạp đất. Ta sẽ không để cuộc đời giống như thế này...
/ Uỳnhhhhhh.../ - Tiếng sét đánh ngang bầu trời, mưa bắt đầu rơi lả tả...
- Aizz... Đúng là tuổi trẻ mà. Ây lại mưa rồi sao mới dọn quán ra có một chút a... - Chủ quán nhìn thanh niên trước mắt rồi nói.
Nói vừa dứt câu thanh niên gục xuống nằm ngủ thiếp đi... Trong tiềm thức hắn hiện lên tiếng nói nào đó..
"Chủ nhân của ta, ta sắp được gặp ngươi rồi... Chủ nhân của ta..."
- Dậy, dậy này cậu kia, dậy đi đã gần một giờ sáng rồi a, đến lúc ta thu dọn để về rồi....
- Ch..ủ nh..ân.... Chủ nhân ?? Bác gọi con ư !??
- Àii, chủ nhân nào ở đây, cậu say lắm rồi a, mau đi về không cảm đêm mưa a..
- Rõ ràng là...
- Nào nào đi về mau, trời chưa ngớt mưa đâu a....
Người chủ quán cầm túi hồ sơ dúi cho Trương Khoa, rồi hai tay đẩy đẩy thanh niên ra khỏi quán, ý muốn bảo nhanh chóng về. Thanh niên đang mơ màng, hình như còn có nhớ đến tiếng nói kì lạ kia. Quay lại cảm ơn người chủ quán:
- À dạ, làm phiền bác rồi, cảm ơn bác vì bữa hôm nay...
- Mau cầm ô của ta về đi mưa chưa ngớt đâu....
- Thế còn bác...
- Ta còn một chiếc ô nữa, mau về đi đừng lải nhải nữa~
Người vẫn còn men rượu, thanh niên cầm ô loạng choạng đi về nhà. Chân sau đá chân trước suýt nữa ngã vào mấy vũng nước. Nhìn dáng đi có vẻ rất tội nghiệp....
Nấc ~~
Trương Khoa say xỉn bước từng bước loạng choạng đi về phía đường về dãy trọ nhỏ. Mưa đã tạnh, hơi lạnh bốc lên làm hắn rùng mình, chắc cũng đã tỉnh táo hơn hắn nhìn xung quang đường về nay có vẻ khác, bình thường giờ này đáng lẽ là chưa tắt điện đường. Hắn nghĩ chắc là do mưa lớn nên chập điện đây.
Những đường dây điện chằng chịt, mưa tạnh đang đọng những giọt nước còn lại để rơi xuống. Từ đâu bay tới một con quạ đen nhưng điều lạ ở đây mắt trắng rã như đã chết. Quạ đen hướng về Trương Khoa theo dõi theo hắn...
- Chuyện gì làm mình rùng người lên thế nhỉ, mau về thôi, có lẽ đã muộn rồi đây...
Bước chân của Trương Khoa có vẻ nhanh hơn, con quạ cũng cất cánh bay theo bóng hắn. Về đến khu trọ giờ này mọi người đã ngủ hết.
Cạch!
Tiếng mở cửa phòng của hắn, hắn ngồi bệt xuống ghế sofa, hắn lục lọi thứ gì đó trong túi hồ sơ của mình.
- Thứ gì đây... Ài lại là bịch bò khô của bác chủ quán đây mà.
Ọc...ọc~~~
- Cái dạ dày chết tiệt ngửi thấy mùi đồ ăn, lại đòi ăn đây mà. Được, ngươi muốn thì ta chiều, ta cũng đang đói..
(Ủa vậy là main đói hay dạ dày main đói @@)
Sẵn tiện phòng trên tầng 2 của khu trọ, hắn trèo lên mái khu trọ ngồi và xử nốt bịch bò khô mà bác chủ quán lén nhét vào túi hồ sơ của hắn.
- Ai da mái nhà đang còn hơi ướt a~~~
Hắn ngước lên trời, không hiểu sao mưa chưa ngớt được mấy hồi mà sao đã chi chít trên bầu trời đêm. Nhưng hắn không để ý rằng phía xa đôi mắt trắng rã của con quạ đen kì lạ vẫn nhìn hắn bên phía lùm cây cao kia. Hắn có cảm giác rùng mình nhưng chắc chỉ là sương đêm mà thôi...
- Haiz.... Mình có vô dụng không nhỉ !?
Nằm xuống phía mái nhà, hắn nhìn lên bầu trời đang đầy sao kia nghĩ về mẹ và các em của hắn, tiền hắn kiểm được chỉ đủ ăn đủ ở làm sao mà gửi về quê...
- AAAA MÌNH LÀ ĐỨA VÔ DỤNG!!!!!
Hắn hét lên trọng sự uất ức của những ngày tháng trên trái đất này, áp lực, tiền bạc làm tha hoá con người....
- TA MUỐN LÀM LẠI CUỘC ĐỜI NÀY!!!!!
Uỳnhh!!!!!
Tiếng sấm xé tung không gian im ắng xung quanh..... Từ một góc trời sáng lên màu tím huyền bí tiếp theo đó luồn sáng tím mạnh mẽ lao xuống không gian nơi đây....
- THI...THIÊ..THIÊN THẠCH Ư !??
- T..ta chỉ nói giỡn a, chưa muốn chếtttttt!!!!!!
Thứ thần bí màu tím lao xuống với tốc độ cực nhanh, hướng Trương Khoa rơi xuống, hắn nhắm mắt sợ sệt. Sau một lúc không thấy chuyện gì xảy ra, Trương Khoa mở hé mắt ra nhìn, hắn giật mình bật dậy ngay lập lức vì thứ trước mắt hắn...
- Cái..cái gì thế này.....
Vật thể kì bí xuất hện trước mặt hắn, toả ra luồng sáng tím rất mãnh liệt, hắn dụi dụi mắt để xác thực hình ảnh trước mắt mình. Hắn tát vào mặt mình một cái.
Chátt!
- T..ta đang còn say ư không thể nào...
Hắn nhận ra sự kì lạ trong cơ thể hắn, trong tiềm thức của hắn không lầm đang văng vẳng giọng nói nào đó...
"Chủ nhân...ta rất mong đợi ngươi a.."
Hắn bắt đầu sợ sệt rồi, hắn loạng choạng đứng dậy...
- L...là a..aii mau ra đây, đừng hù ta ta không sợ đâu...
"Chủ nhân...ta rất mong đợi ngươi a"
Vật thể kì lạ đó dần tiến tới hắn, hắn lấy tay xua xua đi có vẻ sợ sệt....
- Ta muốn thoát ra khỏi giấc mơ nàyyyyy....!!!!!
Hắn vung vẩy tay, đã chạm phải vật vể kì bí đó, một lực lượng vô hình hất văng hắn ra khỏi mái nhà, làm hắn rơi tự do ở một nơi cao..
- Kh..khô..không........!!!!!!
Trong lúc hắn rơi xuống, đã bị ngất đi, không gian mở ra một dòng xoáy phát sáng màu tím quỷ dị, kéo hắn vào trong và đóng lại...
Không gian lại im ắng trở lại, từ xa con quạ kì lạ đã cất cánh bay vụt đi hướng về phía bầu trời và tan biến mất trong không gian...
[TINH. HOÀN TẤT TRIỆU HỒI KÍ CHỦ]
.
.
.
• Còn Tiếp •