Chương 387: Rời đi Lê Gia
- Tiểu Nguyệt, đi theo sư phụ nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, không được gây rắc rối cho sư phụ nghe không?
- Phụ thân, Mẫu thân, hai người ở nhà nhớ bảo trọng, Tiểu Nguyệt sẽ nhớ mọi người nhiều lắm!
- Ngoan, con đường của con mới chỉ bắt đầu thôi.
Sáng sớm, đoàn người Thiên Âm Cung và Vũ Lôi Phong đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi Lê Gia, trở về Thiên Âm Cung, Lê Tiểu Nguyệt cũng sẽ chính thức rời khỏi Lê Gia cùng Vũ Lôi Phong phiêu bạt tu luyện.
Thời điểm chia tay chính là lúc yếu đuối nhất, Lê Tiểu Nguyệt hôm qua mạnh mồm mạnh miệng quyết tâm ra ngoài tu luyện báo thù, nhưng khi sắp phải rời đi, trong lòng vô cùng không nỡ, cứ ôm chặt hai người Du Tiểu Uyển và Lê Hùng Hải không chịu buông.
- Đi thôi sư phụ, ngày đồ nhi trở lại chắc chắn sẽ cho Phú Gia một bài học nhớ đời!
Một lúc sau, Lê Tiểu Nguyệt chấn chỉnh lại tinh thần, dứt khoát rời khỏi vòng tay của phụ mẫu, chạy thẳng ra đại môn mà không thèm quay đầu lại.
Chúng nữ Thiên Âm Cung nhìn cảnh này ai nấy đều khẽ cười, bản thân họ ngày mới rời khỏi gia đình đến Thiên Âm Cung cũng giống như thế, đều không nỡ.
Nhưng sau này, nhà lại là nơi họ chẳng mấy về lại, bị cuốn vào con đường tu luyện, không ngừng cố gắng, không ngừng tiến bộ, bất giác những gì quan trọng đều bị bỏ lại phía sau.
Vũ Lôi Phong cũng rất nhớ nhà, nhớ Nghịch Phong Môn, nhớ các nàng, vậy nên hắn không thể cứ chậm trễ nữa. Sau khi hít một hơi thật sâu, Vũ Lôi Phong kết xuất thủ ấn, một Thiên Ảnh Phân Thân xuất hiện bên cạnh Lê Hùng Hải, vỗ vai hắn.
- Đệ vẫn sẽ ở đây thủ hộ Lê Gia và bầu bạn cùng Lão Ca, còn có tham vọng bành trướng khu ẩm thực nữa, huynh cứ yên tâm để Tiểu Nguyệt đi cùng chân thân ta đi!
- Bảo trọng.
Vũ Lôi Phong phất tay, tiến về đại môn của Lê Gia rời đi, chúng nữ Thiên Âm Cung sau một màn phân thân của Vũ Lôi Phong đều vô cùng kinh ngạc, song nghĩ đến những gì hắn từng làm thì lại cảm thấy khá bình thường. Cả đám vẫy tay tạm biệt Lê Gia chúng nhân, rời đi.
Ra khỏi đại môn, đoàn người lập tức thẳng hướng Thiên Âm Cung mà tiến, nhìn Lê Gia dần mờ nhạt trong tầm nhìn, Lê Tiểu Nguyệt rốt cuộc cũng thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập chờ mong về những ngày sắp tới.
- Đã có dũng khí buông bỏ gia đình ra ngoài truy cầu sức mạnh, vậy thì khi trở về không được để phụ mẫu con mất mặt.
Vũ Lôi Phong xoa đầu Tiểu Nguyệt động viên, nàng liền cười vui vẻ
- Đi theo sư phụ, đồ nhi sẽ cố gắng hết sức!
Đoạn đường đến Thiên Âm Cung nếu dùng tốc độ đi bộ bình thường phải mất hai ngày đường, trong đội hình của mọi người có hai mươi nữ đệ tử vẫn chưa đạt đến Ý Hồn Cảnh nên không thể lăng không phi hành được, chỉ có thể đi bộ. Ban đầu còn ngại ngùng, sau một lát làm quen, Lê Tiểu Nguyệt đã cùng chúng nữ thân thiết hơn. vừa đi vừa cùng các nàng hát vang, đoạn đường trở nên vui tươi hơn rất nhiều.
Tại Lê Gia, đại môn khép lại vang lên thanh âm kẽo kẹt, Thiên Ảnh Phân Thân cùng mọi người tiến vào sảnh nghị sự.
- Lần này Tiểu Nguyệt rời đi còn có cả người Thiên Âm Cung, chắc hẳn Phú Gia sẽ không có gan làm loạn nữa, việc của con bé xem như đã xong rồi a.
Lê Hùng Hải thoải mái dựa đầu ra sau ghế, chuỗi ngày căng thẳng dài hơn một năm rốt cuộc đã chấm dứt.
Du Tiểu Uyển ngồi bên cạnh gọt hoa quả thì trong lòng không yên, nàng nói:
- Ngược lại, thiếp càng lo hơn, nếu hôm nay Phú Gia không ra tay, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để chuyển mình, thiếp lo rằng lão tổ Hư Hồn Cảnh sẽ đánh lén Tiểu Nguyệt.
Vũ Lôi Phong tiếp nhận miếng táo, cắn một miếng, sau đó phất phất tay:
- Nếu thực sự Phú Gia Lão Tổ có gan ám toán Tiểu Nguyệt, vậy thì xem như hắn triệt để đem Phú Gia hủy đi.
…
Rời khỏi địa bàn Lâm Viên thành, mọi người cần phải băng qua một cánh rừng nhỏ mới tiến nhập khu vực Bình Nguyên Thiên Hương, Vũ Lôi Phong dắt tay Lê Tiểu Nguyệt, hắn mang trên mình bộ hắc bào rộng thùng thình cùng nón lá che mặt để tránh người khác nhận ra thân phận, chúng nữ Thiên Âm Cung đi ngay bên cạnh khó hiểu nhìn hắn.
Bởi vì Vũ Lôi Phong đang vừa đi vừa giơ ngón giữa ra trước mặt, tại đầu ngón tay hắn không ngừng sản sinh Nguyên Lực và Linh Hồn Lực, bọn chúng liên tục hòa quyện vào nhau tạo thành một khối cầu nhỏ xíu lơ lửng giữa ngón tay hắn. Tuy không tạo thành uy áp nhưng dao động năng lượng trong đó ngay cả Ngọc Trưởng Lão và Lam Trưởng Lão cũng phải dè chừng.
- Này Tiểu tử, ngươi ngưng tụ công kích làm gì đấy?
Lam Trưởng Lão không nhịn được mà hỏi, Vũ Lôi Phong đáp lời:
- Hai người rõ ràng cũng đã cảm nhận được có một tia sáng cứ bay qua bay lại quanh đây, lại còn cố tình không biết à?
Ngọc Trưởng Lão nhướng mày:
- Hóa ra ngươi cũng cảm thấy, chẳng lẽ thực lực của ngươi so với ngày đó lại tiếp tục đột phá rồi à?
Vũ Lôi Phong lắc đầu:
- Còn chưa thể đột phá Hư Hồn, nhưng cũng xem là Ý Hồn đỉnh phong, nhìn ra dấu vết Hư Hồn quanh đây không khó.
Hai người vô cùng khiếp sợ, lần đại hội trước đến nay chưa qua bao lâu, ngày đó tên này chỉ mới Ý Hồn Cảnh Tam Trọng, vậy mà bây giờ đã là Ý Hồn Cảnh đỉnh phong rồi.
Ngọc Trưởng Lão ngưng trọng nói:
- Ta và Lam Trưởng Lão cũng chưa đột phá được vào cảnh giới Hư Hồn, kẻ đến ít nhất đã là Hư Hồn Cảnh Nhị Trọng, chỉ sợ không đối phó được.
Lam Trưởng Lão lại rất thản nhiên, nàng nói:
- Tiểu tử ngươi có thể phá trạng thái Hư Hồn, nếu như ngươi đắc thủ, hai người chúng ta sẽ giúp ngươi khống chế hắn, ngươi chỉ cần ngưng tụ lực lượng một kích miểu sát là xong.
- Ừ nhỉ, suýt thì ta quên lực công kích khủng bố của ngươi!
Ngọc Trưởng Lão sáng rực ánh mắt, Vũ Lôi Phong gật đầu, quay sang nhìn Lê Tiểu Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt, con đến chỗ các tỷ tỷ đi, vi sư có chút chuyện.
Lê Tiểu Nguyệt gật đầu ngoan ngoãn, nàng tiến về phía chúng nữ Thiên Âm Cung đang đi phía sau không xa, Vũ Lôi Phong và hai Trưởng Lão thì tiếp tục trao đổi thảo luận chuyện gì đó vô cùng nhập tâm.
- Cơ hội đây rồi!
Trên một ngọn cây, khoảnh khắc Lê Tiểu Nguyệt tách khỏi sự bảo hộ của hắc y nhân cùng hai vị Trưởng Lão, một đốm sáng chợt lóe lên bắn mạnh về phía nàng, muốn dùng xu thế như ánh sáng mà tấn công.
- Tiểu tạp chủng, đi chết đi!
- Bắt được ngươi rồi!
Thân ảnh Vũ Lôi Phong lóe lên, khối cầu nhỏ trên ngón tay bất chợt bành trướng thành một quả cầu năng lượng to bằng nắm đấm, hắn hóa thành một đạo hắc quang bắn vọt tới khoảng không bên cạnh Lê Tiểu Nguyệt, quả cầu năng lượng đẩy mạnh tới
- Linh Vũ Nguyên Khí Cầu!
Ting!
Một tiếng ngân như chuông bạc khẽ vang, chỉ thấy khối cầu năng lượng của Vũ Lôi Phong đập mạnh vào một luồng sáng hư ảo trong không trung, luồng sáng này mờ ảo đến mức nếu không cố tình nhìn kỹ sẽ không thể phát giác ra.
Sau tiếng chuông ngân, luồng sáng giống như một cái lọ thủy tinh bị hòn đá ném vào, vô số tiếng vỡ vụn truyền ra, để lộ một thân ảnh mặc trường bào màu cam già nua.
- Hân hạnh gặp mặt, Phú Gia lão tổ!
…
Hết chương 387…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:
MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan
MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan