Chương 371: Nghị Lực Phi Thường

Chương 371: Nghị Lực Phi Thường

Đoàng Đoàng Đoàng!

Ba đạo lôi đình liên tiếp dựa thế mà rơi, mạnh mẽ oanh tạc trên thân thể bé nhỏ, Lê Tiểu Nguyệt bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, thân thể tràn ngập vết thương.

- Phải cố chịu đựng! Chắc chắn ngày xưa sư phụ cũng đã trải qua đau đớn thế này! Sư Phụ làm được thì Lê Tiểu Nguyệt ta cũng làm được!

Lê Tiểu Nguyệt cắn chặt cánh môi nghênh đón từng tia lôi điện rơi trên người mình, ngoài ra toàn thân bị đổi qua đổi lại giữa nóng lạnh khiến nàng đau đớn không thôi.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

- A…

Thanh âm thảm thiết vang lên, Lê Tiểu Nguyệt bị cùng lúc năm tia lôi điện huyết sắc đánh vào thân thể, nàng phun ra một ngụm máu cực lớn, quang cảnh trước mắt mờ mịt dần đi, đã có dấu hiệu không chịu đựng nổi, sắp sửa hôn mê.

Đùng Đùng Đùng.

Lại thêm mấy tia lôi điện mạnh mẽ oanh tạc, Lê Tiểu Nguyệt đã không còn có thể thừa nhận nổi, nàng ngã người ra phía trước hôn mê.

- Không ổn!

Vũ Lôi Phong cảm nhận được dị biến, thủ ấn lập tức kết xuất, chỉ trong nháy mắt những tia lôi điện yếu đi, băng hỏa dần tan biến, bảo toàn tính mạng cho Lê Tiểu Nguyệt.

Thế nhưng đúng lúc này, Lê Tiểu Nguyệt tưởng chừng sắp ngất lại mở to mắt:

- Không được! Ta không được ngủ!

Hai bàn tay tê dại của nàng cố gắng đẩy thân thể bê bết máu lên, thanh âm yếu ớt nhưng đầy kiên nghị truyền ra.

- Sư phụ! Người không cần thu hồi lại, ta vẫn ổn! Tiếp tục đi!

Vũ Lôi Phong nghe vậy liền mỉm cười, thủ ấn lần nữa đánh ra, từng luồng lôi điện, băng hàn, hỏa diễm lập tức bao phủ quanh thân Lê Tiểu Nguyệt.

- Là Long hay Trùng, phải xem nghị lực của con! Khi xưa vi sư cửu tử nhất sinh mới vượt qua được thử thách này, hiện tại ta tin chắc chắn con sẽ làm được! Đồ nhi tốt của ta! Cố lên!

Thanh âm Vũ Lôi Phong truyền vào tai Lê Tiểu Nguyệt, nàng lần nữa cắn chặt răng, ánh mắt bắn ra hào quang đỏ trắng.

- Đúng! Sư Phụ làm được, ta cũng sẽ làm được!

- Đã hai giờ trôi qua rồi, không biết Tiểu Nguyệt có sao không nữa!

Du Tiểu Uyển cùng chúng Trưởng Lão vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào đình viện, Lê Hùng Hải vô cùng sốt ruột đi qua đi lại giống như lần đầu vợ hắn hạ sinh đứa con đầu tiên, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậukhông ngừng rơi xuống.

Suốt hai giờ, Lê Tiểu Nguyệt nhiều lần không chịu nổi muốn ngất xỉu, thế nhưng mỗi lần như vậy nàng lại mạnh mẽ trấn định bản thân, một mực vững như bàn thạch ngồi giữa Huyết Băng Phách Lôi Liên.

Thời gian dần trôi, lại thêm một giờ nữa trôi qua, rốt cuộc sau ba canh giờ, Lê Tiểu Nguyệt mừng rỡ phát hiện cơn đau đã dần bớt đi một chút, dường như từng tấc da thịt nàng không ngừng mạnh mẽ lên theo từng chu kì nóng lạnh luân chuyển, mỗi đạo lôi đình oanh tạc lại làm kinh mạch gân cốt càng lúc càng vững chắc.

- Thành công! Rốt cuộc thành công!

Vũ Lôi Phong nhìn biến hóa trên người Lê Tiểu Nguyệt, rốt cuộc sau ba tiếng không ngừng hứng chịu đau đớn, thân thể của Lê Tiểu Nguyệt dần được bao phủ bởi một đạo huyết quang nhàn nhạt, khí tức không ngừng ôn hòa bồi dưỡng thân thể nàng.

Không biết qua bao lâu, Huyết Băng Phách Lôi Liên trong phòng đã dần tiêu tán thành một luồng huyết quang chui vào mi tâm Vũ Lôi Phong, Lê Tiểu Nguyệt một mực ngồi giữa nhà, khí tức mạnh mẽ không ngừng dao động, cả đình viện rung lắc từng cơn mãnh liệt.

Vũ Lôi Phong mỉm cười phất tay, bên ngoài đình viện, đạo cấm chế màu đỏ đen dần dần phai nhạt khiến đám người Lê Gia lập tức căng thẳng, từng ánh mắt rung rung nhìn chăm chú vào đình viện.

Cho đến khi căn đình viện dần hiện ra trong tầm mắt mọi người, sắc mặt cả đám khẽ đổi.

Đình viện hiện tại đang rung lắc mãnh liệt, từng luồng khí tức không ngừng hội tụ rồi lan tràn, cánh cửa lúc trước vẫn chưa sửa nên có thể nhìn thấy hai đạo thân ảnh trong đình viện.

Trong đó, thân ảnh Vũ Lôi Phong mang áo đỏ đen tung bay đang lộ ra thần sắc vui mừng, Lê Tiểu Nguyệt ngồi giữa đình viện, tóc tai rối bời, quần áo rách nát chỉ còn lại chút nội y che giấu những bộ vị nhạy cảm.

- Khí tức này! Tiểu Nguyệt lần nữa muốn đột phá Tam Tú!

Lê Hùng Hải, Du Tiểu Uyển cùng các Trưởng Lão Lê Gia ánh mắt trợn tròn, mới đêm hôm qua muốn đột phá, hiện tại đã lập tức muốn đột phá tiếp? Đây là chuyện gì?

Cách Lê Gia không xa, một thân ảnh hắc y ánh mắt lóe hàn quang, hắn lẩm bẩm.

- Tiểu nha đầu kia không ngờ lại muốn đột phá?

Còn chưa dứt lời, thân ảnh hắn đã biến mất tại chỗ, nhắm thẳng hướng Lê Gia mà lao đi.

Trong đình viện, khí tức của Lê Tiểu Nguyệt không ngừng kéo lên, chỉ khác là khí tức này vô cùng ổn định, năng lượng thiên địa không ngừng hội tụ vào thân thể nho nhỏ.

- Khí tức vững như bàn thạch! Lại còn mang xu thế hủy diệt mọi thứ mà kéo lên! Loạn Khí Tán không còn! Loạn Khí Tán không còn a!

Lê Hùng Hải kích động, tu vi Ý Hồn Cảnh Tam Trọng như hắn liếc mắt sơ qua là thấy được sự trầm ổn trong khí tức của Lê Tiểu Nguyệt, hoàn toàn không thể so sánh với hôm qua.

Cả đám người Lê Gia cũng không phải tay mơ, nguyên một đám kích động hò reo. Thế nhưng cả đám không nghĩ tới lúc này trên bầu trời lặng lẽ xuất hiện một thân ảnh.

- Lê Gia vậy mà giải được Loạn Khí Tán, con bé kia sắp đột phá Tam Tú?

Thân ảnh áo đen kia thần sắc lập tức đại biến, hắn không chút chần chừ, một chỉ ấn cấp tốc ngưng tụ bắn mạnh vào đình viện, mục tiêu không ai khác ngoài Lê Tiểu Nguyệt đang đột phá.

- Bọn chuột nhắt phương nào?

Cảm nhận khí tức lạ lẫm không chút thiện ý trên không trung, Lê Hùng Hải lập tức có động tác, hắn nhanh như thiểm điện lao lên không trung, thủ ấn kết xuất, một quyền nện thẳng vào chỉ ấn của người áo đen.

Ầm ầm

Không gian chấn động, kình khí thổi quét ra xung quanh, Lê Hùng Hải thực sự nổi giận, tu vi Ý Hồn Cảnh Tam Trọng không chút che giấu bạo phát.

- Khá khen cho Lê Gia, bất quá tu vi ngươi chưa đủ!

Người áo đen cười nhẹ, một chưởng đánh thẳng vào khoảng không phía trước

- Ý Hồn Cảnh Thất Trọng!

Lê Hùng Hải sợ hãi cắn răng chống đỡ, hắn biết đây chính là Ý Hồn Cảnh không ngừng theo dõi Lê Gia, kẻ này khả năng cực cao là người của Phú Gia.

Lê Hùng Hải nghiến răng, một quyền mạnh mẽ ngạnh kháng chưởng ấn của người áo đen, thế nhưng chênh lệch giữa Ý Hồn Cảnh Thất Trọng và Tam Trọng quá lớn, hắn chỉ qua một chiêu liền rơi xuống hạ phong.

- Làm càn!

Các Trưởng Lão Lê Gia lập tức ra tay, từng luồng công kích mạnh mẽ đè ép mà tới, thế nhưng người áo đen vẫn thản nhiên như chốn không người, thủ ấn không ngừng biến hóa, trong tay lặng lẽ hiện lên một thanh trường đao.

- Nguyên Linh Khí 11 sao?

Cảm nhận khí tức phát ra từ thanh trường đao, cả đám người hít sâu một hơi, có Nguyên Linh Khí 11 sao xem như có thêm một cường giả Ý Hồn Cảnh trợ chiến, thực lực tăng lên vô cùng nhiều

- Hàn Quang Lá Liễu Đao!

Một tiếng quát trầm thấp truyền ra, theo một đao chém tới của người áo đen, vô số đao ảnh rập rạp như mưa rào mang theo Quang thuộc tính nồng đậm bắn mạnh về phía trước

- Hôm nay ta muốn giết tiểu tạp chủng kia, Lê Gia các ngươi không ngăn được!

- Đáng chết!

Cả đám người Lê Gia biến sắc, nguyên một đám cùng nhau hợp lực công kích, thế nhưng đao ảnh ngập trời như lá rụng mùa thu, bọn họ ngăn cản thế nào cũng không hết

- Thanh Trụ Diệt Thiên Đao!

Trong lúc đao ảnh như mưa khống chế đám người Lê Gia, người áo đen sát khí lăng lệ cười gằn, một đao cực mạnh tạo thành một dường quang trụ rạch phá hư không bắn mạnh vào đình viện

- Tưởng Lê Gia không người sao! Thiên Cương Thuẫn!

Lê Hùng Hải quát lớn, trên người hiện ra một kiện khải giáp bằng quang thuộc tính quỷ dị, hắn trực tiếp đứng trước đình viện ngăn cản một đao khủng khiếp kia

Đoàng!

Thanh âm va chạm khủng khiếp vang lên, một đao mạnh kinh khủng đánh cho Lê Hùng Hải phun máu, khải giáp rạn nứt như mạng nhện, có thể nhìn thấy trên ngực hắn có một vết cắt cực sâu. Cũng may là khải giáp kia bất phàm nếu không sợ là Lê Hùng Hải đã bị một đao này chém thành hai nửa.

Mặc dù chống lại được, thế nhưng Lê Hùng Hải lại vô cùng chật vật, thân thể bị đánh bay ra xa không cách nào tiếp tục bảo vệ đình viện.

- Phế vật!

Người áo đen lạnh lẽo cười một tiếng, đao trong tay không ngừng huy vũ, một trảm mạnh mẽ lại chém ra

- Thanh Trụ Diệt Thiên Đao! Chết đi!

Một đao bổ tới, quang trụ đao ảnh bắn mạnh về đình viện, nếu hứng chịu một đòn này chắc chắn Lê Tiểu Nguyệt sẽ không cách nào chống đỡ nổi.

- Có ta ở đây, đừng mơ đụng đến được một sợi tóc của Tiểu Nguyệt!

Đúng lúc này, Du Tiểu Uyển lao mạnh đến trước cửa đình viện, quanh người bao phủ bởi một đạo quang tráo phòng hộ.

- Uyển Nhi! Đừng!

- Phu Nhân! Không!

Đám người Lê Gia hoảng sợ kêu lớn, tu vi của Du Tiểu Uyển cũng chỉ là Ý Hồn Cảnh Nhị Trọng mà thôi, phòng ngự thua xa Lê Hùng Hải, nếu nàng trúng một chiêu này chắc chắn sẽ mất mạng.

Du Tiểu Uyển mỉm cười thê lương nhìn công kích lao mạnh về phía mình, sau đó nàng lặng lẽ quay đầu nhìn trượng phu lần cuối, rồi nhìn về phía Lê Tiểu Nguyệt

- Tiểu Nguyệt, mẫu thân đi trước!

Thế nhưng lúc này, ánh mắt nàng khẽ đổi, thanh niên áo đỏ đen đứng bên cạnh Lê Tiểu Nguyệt lúc này đột ngột biến mất trong mắt nàng.

- Dám động đến đồ nhi của bổn công tử? Chết!

Hết chương 371…

Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan