Chương 26: Đại Sư Huynh Chính Khí Lẫm Liệt

Liễu Sương và Lục Du Du được đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong tôn sùng làm tiên tử, hai người lại làm ra chuyện như vậy.

Trước mặt nhiều người như vậy, thu hồi xương vừa gặm xong, còn có bộ dáng ăn cơm như hổ đói vừa rồi, so với lúc bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau.

Trong lòng phảng phất xuất hiện một đạo thanh âm vỡ mộng.

"Vì sao Liễu sư tỷ cùng Du Du sư tỷ lại biến thành như vậy?"

Có đệ tử không muốn tin tưởng, nhưng càng nhiều người tò mò, đồ ăn trong phòng bếp này rốt cuộc có ma lực gì, có thể làm cho đông đảo đệ tử điên cuồng như thế?

Trong một khoảnh gian, nhiều người đã quyết định, ngày mai phải đến để thử xem.

Đối với việc này, Diệp Trường Thanh tất nhiên là không biết.

Sau bữa tối, đông đảo đệ tử thu thập xong rồi lục tục rời đi, chỉ là thật lạ khi đêm nay Hồng Tôn thế mà lại không có tới.

Cuối cùng vẫn là Lục Du Du nói, sư tôn có việc, cho nên không tới được.

"Thì ra là như thế."

Cười gật đầu trả lời, sau khi tiễn mọi người đi, âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên.

[ Ký chủ thu hoạch một đánh giá tốt, thưởng 1 điểm thiên phú, tu vi tăng thêm 1 điểm.]

[ Ký chủ thu hoạch một đánh giá tốt, thưởng 1 điểm căn cốt, tu vi tăng thêm 1 điểm. ]

[ Ký chủ thu hoạch một đánh giá tốt, thưởng 1 điểm ngộ tính, tu vi tăng thêm 1 điểm. ]

[ Ký chủ thu hoạch một đánh giá tốt, thưởng 1 điểm Minh Tâm Quyết, tu vi tăng thêm 1 điểm. ]

Cả bữa cơm này nhận được tám trăm điểm đánh giá tốt, hơn nữa ngay cả công pháp cũng được tăng lên, không thể không nói, cuộc sống mở hack quả nhiên đơn giản tự nhiên như thế.

"Mở giao diện ra."

[ Ký chủ: Diệp Trường Thanh. ]

[ Thân phận: Đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông. ]

[ Tu vi: Luyện Thể Cảnh viên mãn (823/1000) ]

[ Công pháp: Minh Tâm Quyết, tiểu thành (16/1000) ]

[ Danh vọng: Tịch mịch vô danh. ]

[ Thiên phú: Trung phẩm hạ giai (630/1000) ]

[ Căn cốt: Trung phẩm hạ giai (749/1000) ]

[ Ngộ Tính: Thượng phẩm trung giai (831/100000) ]

Tu vi còn có một chút nữa là có thể đột phá, mà Minh Tâm Quyết thì đã trực tiếp đột phá đến tiểu thành.

Phải biết Diệp Trường Thanh chỉ mới tu luyện Minh Tâm quyết vào ngày hôm qua, mới một ngày liền từ nhập môn đột phá đến tiểu thành, tốc độ này quả thực có thể nói là nghịch thiên.

Theo Minh Tâm Quyết đột phá, trong đầu cũng theo đó xuất hiện thêm một tia minh ngộ, cảm ngộ cùng lĩnh hội đối với Minh Tâm Quyết càng thêm khắc sâu.

Thử vận chuyển công pháp Minh Tâm Quyết, đích thật thuận lợi hơn rất nhiều so với lúc trước, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn không ít.

"Không tồi."

Hài lòng gật gật đầu, như thường lệ tu luyện một canh giờ, ngâm thuốc tắm, sau đó liền an tâm đi ngủ.

Đối với việc tu luyện, thái độ của Diệp Trường Thanh vẫn luôn là kết hợp nhàn khổ.

Coi như có được hệ thống, bản thân cũng sẽ không lười biếng, đương nhiên, cũng không cần phải liều mạng, cứ bình thường là được.

Kiếp trước cũng đã nếm qua phúc báo 996 (*), kiếp này, Diệp Trường Thanh chỉ muốn thoải mái một chút.

*Phúc báo 996: làm việc 9h sáng đến 9h tối suốt 6 ngày 1 tuần

Không làm cá ướp muối, cũng không làm khổ chính mình.

Thần Kiếm Phong ban đêm, so với ban ngày mà nói, thật ra cũng không có quá nhiều sự khác biệt.

Trên đường núi có chút ánh sáng, là ánh sáng do dạ minh châu phát ra, thập phần nhu hòa.

Lục tục có đệ tử đi lại trong núi, đồng dạng, trên luyện võ trường cũng có người đang tu luyện.

Toàn bộ trên dưới Thần Kiếm Phong, phỏng chừng ngoại trừ Diệp Trường Thanh còn duy trì việc đúng giờ ngủ ra, những đệ tử khác đều không có thói quen này.

Tu luyện mới là chuyện trọng yếu nhất đối với bọn họ, đương nhiên, hiện tại con thêm một hạng mục ăn cơm.

Đỉnh núi, động phủ của Hồng Tôn, lúc này hắn đang mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn một thanh niên trước mắt.

Tối nay hắn không đến phòng bếp ăn cơm, cũng là bởi vì thanh niên trước mắt, mà thanh niên này không phải ai khác, thật sự là đại đệ tử của Hồng Tôn, cũng là đại sư huynh của Thần Kiếm Phong.

Là đại sư huynh, Triệu Chính Bình có uy vọng rất cao ở Thần Kiếm Phong.

Không chỉ bởi vì thân phận của hắn, mà còn bởi vì tính cách ghét ác như cừu, chính khí lẫm liệt.

Có thể nói bất luận từ phương diện nào mà nói, Triệu Chính Bình đều là một đại sư huynh đủ tư cách, duy chỉ có tính cách có chút cổ hủ lại bướng bỉnh.

Giống như hiện tại, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ trở về thì trở về, cứ nhất định phải lôi kéo Hồng Tôn báo cáo tình huống nhiệm vụ gì đó, khiến cho Hồng Tôn cực kỳ bất đắc dĩ.

Không ăn được cơm chiều, trong lòng Hồng Tôn rất khó chịu.

Đã ngồi nghe mấy canh giờ, nói tóm lại chính là lần này Triệu Chính Bình ra ngoài, đã đuổi giết một gã tà ma.

Thực lực của tà ma này rất mạnh, chiếm cứ một phương, thậm chí còn làm ra chuyện đồ thành, vậy nên mới bị Đạo Nhất tông chú ý tới, cuối cùng do Triệu Chính Bình xuất thủ.

Nhiệm vụ thành công viên mãn, Triệu Chính Bình cũng chém giết được tà ma kia.

Nhưng căn cứ vào điều tra của hắn, phía sau tà ma này còn có một thế lực cực kỳ thần bí, suy đoán có thể có sự tồn tại của quỷ vương.

Cho nên Triệu Chính Bình rất lo lắng, lúc này mới chuyên môn tìm tới Hồng Tôn báo cáo, hy vọng tông môn có thể lưu ý nhiều hơn, tốt nhất là tìm ra thế lực này, diệt trừ nó.

"Chính Bình a, lời ngươi nói vi sư đều biết, nếu không có việc gì thì đi xuống nghỉ ngơi sớm đi, bôn ba mấy ngày khiến ngươi cũng vất vả rồi."

Nghe xong lời của Triệu Chính Bình, Hồng Tôn mở miệng nói, chỉ là đối với việc này, Triệu Chính Bình nghiêm túc nói.

"Đệ tử không vất vả, hộ vệ thương sinh, trảm yêu trừ ma, vốn là trách nhiệm của tu sĩ chúng ta."

Đối với câu trả lời của Triệu Chính Bình, Hồng Tôn cũng không có chút ngoài ý muốn, hắn chính là người như vậy, cổ hủ, bướng bỉnh, nhưng trong lòng mang thương sinh, cương trực công chính.

Chỉ là trước mắt bản thân thật sự không có tâm tình thảo luận những thứ này với hắn a, trong đầu đều là đồ ăn mà Diệp Trường Thanh nấu, đáng ghét a, vì sao đêm nay không ăn được.

"Được rồi, vi sư biết trong lòng ngươi mang thiên hạ, lần này vi sư sẽ thông báo cho tông môn điều tra."

"Vâng, đệ tử cáo lui."

Thật vất vả mới đuổi được Triệu Chính Bình đi, nhìn sắc trời một chút, Hồng Tôn bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt thiền định, chờ bữa sáng ngày mai.

Một đêm trôi qua rất nhanh, khi mặt trời mọc vào sáng sớm, các khu vực của Thần Kiếm Phong cơ hồ là cùng một lúc, từng bóng người rất nhanh tái xuất, phương hướng đều chỉ thẳng vào chân núi.

Không cần phải nói, đây đều là những đệ tử chuẩn bị đến phòng bếp ăn sáng.

"Mẹ kiếp, sao lại nhiều người như vậy?"

Một gã ngoại môn đệ tử, sau khi chấm dứt một đêm tu luyện, không có chút chậm trễ nào, trước tiên liền vọt ra khỏi cửa sân.

Vốn tưởng rằng mình đã là người đến sớm rồi, nhưng ai ngờ, vừa mới ra khỏi cửa sân đã thấy trong các sân khác, đều có người lao ra, hơn nữa mục tiêu đều giống với mình.

Mẹ nó sao lại nhiều người như vậy, đệ tử này không nói gì, đồng thời tốc độ dưới chân cũng không ngừng tăng lên.

Chỉ tiếc, tất cả mọi người đều liều mạng chạy như điên, ai cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Còn có khu vực đệ tử nội môn, cũng giống y như thế, từng gã đệ tử nội môn lao ra từ các nơi, cuối cùng, gặp nhau trên đường chính, hình thành một dòng người, ào ào hướng về dưới chân núi.

"Mau mau mau, những gã này mẹ nó dậy quá sớm."

"Mẹ nó đừng có chen chúc, nơi này vẫn là sườn núi, có cần thiết như vậy không?"

"Có đôi khi thua chính là thua ở vạch xuất phát, không cần cản đường, Lưu Quang Bộ."

Mới là sáng sớm, toàn bộ Thần Kiếm Phong liền bạo động, linh lực dao động hỗn tạp, rất nhanh kinh động tới đông đảo trưởng lão của Thần Kiếm phong.

Đứng ở trên đỉnh núi, một đám trưởng lão nhìn từng luồng người hướng về dưới chân núi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.

"Bọn họ tính đi chiến trường hay sao?"

"Mấy tiểu tử này, mới sáng sớm phát điên cái gì?"

Nhiều người liều mạng vọt về hướng dưới chân núi như vậy, không biết còn tưởng rằng có yêu ma tấn công ngọn núi.