Tu luyện trong chốc lát, lại ngủ trưa nửa canh giờ, lúc này rốt cục Tiền Hữu Tài cũng đưa nguyên liệu nấu ăn mà Diệp Trường Thanh cần tới.
Từ sau lần Hồng Tôn mở miệng, chấp sự ngoại môn Tiền Hữu Tài này đã hoàn toàn trở thành thủ hạ của Diệp Trường Thanh, cần cái gì căn bản không cần Diệp Trường Thanh tự mình động thủ, chỉ cần nói một tiếng, Tiền Hữu Tài sẽ chủ động đưa tới cửa.
Mà đối với việc này, Tiền Hữu Tài cũng không cảm thấy có chút bất mãn gì, suy nghĩ của hắn giống như các đệ tử khác, chỉ cần Diệp Trường Thanh phụ trách nấu cơm, những chuyện khác đều không cần quan tâm.
"Làm phiền Tiền chấp sự rồi."
Pha một bình nước trà, nhìn Tiền Hữu Tài đưa móng heo Hồng Văn Trư tới, Diệp Trường Thanh cười nói.
"Ngươi còn khách khí cái gì, có phải đêm nay lại có đồ ăn mới hay không?"
"Ừm, hầm móng heo."
"Ta tới hỗ trợ."
Nghe nói buổi tối có món mới, ánh mắt của Tiền Hữu Tài trở nên sáng ngời, chưa từng ăn qua thì còn dễ nói, nhưng sau khi nếm thử tay nghề của Diệp Trường Thanh lúc trưa, Tiền Hữu Tài liền nhớ mãi không quên.
Một gã chấp sự ngoại môn vội vàng hỗ trợ, Diệp Trường Thanh cũng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể để Tiền Hữu Tài nhóm chút củi.
Sau khi rửa sạch giò heo, Diệp Trường Thanh liền bắt đầu chế biến.
Bởi vì món móng giò kho tàu muốn hầm cho ngon miệng, cần thời gian không ngắn, cho nên Diệp Trường Thanh đã sớm bắt đầu bắt tay vào công việc.
Đầu tiên là nhúng móng giò vào nồi nước, đun sôi rồi vớt bọt ra, sau đó đổ dầu vào chảo, thêm đường phèn, xào với lửa nhỏ.
Sau đó cho các loại gia vị vào, sau đó thêm một lượng nước vừa phải, lại đun sôi trên lửa lớn rồi lại riu lửa nhỏ.
Theo từng thao tác của Diệp Trường Thanh, một mùi hương dần dần tràn ngập cả sân, Tiền Hữu Tài ở bên cạnh ngửi thấy mùi liền chảy nước miếng ròng ròng.
"Thơm quá."
Mùi hương không ngừng kích thích thần kinh Tiền Hữu Tài, khiến cho hắn vô cùng dày vò.
"Trường Thanh tiểu tử, cái kia."
"Còn chưa được, chờ thêm một chút."
Tên này muốn ăn vụng, thế nhưng lại bị Diệp Trường Thanh trực tiếp cự tuyệt, đối với việc này, tuy rằng Tiền Hữu Tài bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào.
Chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái nồi lớn không ngừng bốc ra mùi thơm kia, giống như đang nhìn trân bảo hiếm có vậy.
Trong sân, Diệp Trường Thanh lười biếng nằm trên ghế trúc, mà Tiền Hữu Tài vẫn canh giữ bên nồi, một bước cũng không chịu rời đi.
Thời gian một buổi chiều rất nhanh đã trôi qua, bất tri bất giác cũng sắp đến gần giờ cơm.
Nhìn thời gian, Diệp Trường Thanh không nhanh không chậm đứng dậy, đi tới bên nồi mở nắp nồi ra, trong lúc nhất thời, mùi thơm đập vào mặt so với lúc trước còn nồng nặc hơn vô số lần.
Tiền Hữu Tài ngửi thấy mùi thơm nồng đậm này, ánh mắt đều trợn thẳng.
Tiếp theo là bước cuối cùng, chắt nước.
Bên phía khu vực đệ tử ngoại môn, bởi vì hôm nay có trưởng lão tới giảng đạo, lúc này ben trong đại điện đã kín hết chỗ ngồi.
Trước kia mỗi một lần có trưởng lão tới giảng đạo, đối với đệ tử ngoại môn mà nói, đều là cơ hội cực kỳ khó có.
Dù sao thân là đệ tử ngoại môn, cơ hội như vậy cũng không nhiều lắm, hơn nữa danh ngạch cũng có hạn, mỗi người đều thập phần coi trọng.
Lúc này cũng không ngoại lệ, một buổi chiều, đông đảo đệ tử ngoại môn đều chuyên tâm nghe giảng.
Nhưng theo thời gian dần trôi qua, chậm rãi có một bộ phận đệ tử bắt đầu không kiềm chế được nữa.
Chỉ thấy ba bồ đoàn ở phía sau cùng, lúc này ba gã đệ tử hiển nhiên đã không có tâm tình nghe giảng, còn đang truyền âm nói với nhau.
"Làm sao bây giờ, sắp tới giờ cơm rồi."
"Đúng vậy, dựa theo đợt trước, đi trễ nhất định là không ăn."
"Vậy làm sao bây giờ, buổi giảng đạo còn chưa kết thúc đâu."
"Chờ bài giảng kết thúc ngươi còn muốn ăn gì nữa? Ngươi là đang mơ hay gì?"
"Mẹ kiếp, chỉ còn chưa tới nửa canh giờ, làm sao bây giờ?"
"Ta không biết a."
"Ta mặc kệ các ngươi, ta muốn đi trước, đoạt một vị trí tốt."
Ba người đều có chút nóng vội, về phần lý do thì cũng rất đơn giản, sắp đến giờ cơm rồi.
Một đệ tử trong đó, trong đầu đã bị thịt xào và đậu phụ Ma Bà chiếm trọn, căn bản không chứa được thứ gì khác, không suy nghĩ nhiều, lặng lẽ thoát ra khỏi đại sảnh.
Trưởng lão tới giảng đạo, bình thường ngươi muốn rời đi cũng sẽ không có người nói cái gì, tự ngươi quyết định là được.
Chỉ là trước kia, còn chưa từng xuất hiện tình huống đệ tử rời đi giảng đường.
Nói giỡn sao, đệ tử ngoại môn có thể có được một lần cơ hội nghe giảng đạo đã không dễ dàng, làm sao có thể rời đi giữa chừng chứ.
Nhưng bây giờ, có một người rời đi trước mí mắt mọi người.
Đối với việc này, đông đảo đệ tử ở đây đều cảm thấy sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía gã đệ tử ngoại môn này, nghĩ thầm tên này không phải bị điên rồi chứ?
Phải biết danh ngạch nghe giảng này, bản thân phải trả một cái giá thật lớn mới có cơ hội lấy được, tên này nói đi liền đi?
Nhưng còn không đợi mọi người suy nghĩ nhiều, ngay sau đó, lại có hai gã ngoại môn đệ tử đứng dậy, theo phía sau tên đệ tử này rời khỏi đại điện.
Lần này, ngay cả tên trưởng lão giảng đạo này cũng có chút cảm thấy kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì mấy tên tiểu tử này vậy?
Là do mình giảng không tốt sao? Tại sao tất cả mọi người đều rời đi?
Ba gã đệ tử rời đi, khiến cho tên trưởng lão này đều không thấy tự tin, dù sao trước kia cũng chưa từng phát sinh chuyện như vậy a.
Không khí trong đại điện trở nên có chút kỳ quái, có điều ba gã đệ tử kia hoàn toàn không thèm để ý. Sau khi rời khỏi đại điện, ba người không chút do dự, trực tiếp thi triển thân pháp võ kỹ, đi thẳng đến chân núi.
Ba đạo thân ảnh ngươi đuổi theo ta, chỉ một thoáng nhanh như chớp.
Cùng lúc đó, các nơi trên Thần Kiếm Phong đều xuất hiện một màn như vậy, trên đỉnh núi, mấy đạo lưu quang xẹt qua, một người nhanh hơn một người.
Cho dù co là đệ tử tạp dịch, cũng liều mạng chạy điên cuồng.
Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, đại quân ăn cơm đúng hẹn mà đến, mà Diệp Trường Thanh trong phòng bếp, cũng đã chuẩn bị xong cơm chiều.
Mọi người chạy tới từ các phương hướng khác nhau, gặp nhau ở cửa phòng bếp.
Đông đảo đệ tử nhìn nhau, trong lúc nhất thời ánh lửa tung tóe khắp nơi, ai cũng không chịu lùi bước nửa bước.
"Hừ, nhìn Lưu Quang Bộ của ta."
"Tài cán nhỏ mọn, Miên Chưởng."
"Mẹ kiếp, ngươi động thủ?"
Có người thi triển thân pháp võ kỹ trước, mà có người càng thêm khoa trương, trực tiếp thi triển võ kỹ.
Đương nhiên, không phải loại võ kỹ công kích, mà là loại võ kỹ khống chế.
Tạm thời khống chế hành động của đối phương, giúp cho mình có thể nhanh trước một bước, đoạt được một vị trí tốt.
Đây cũng là kết quả suy nghĩ khổ não cả một buổi chiều, vì đoạt được một vị trí tốt, đông đảo đệ tử lại tiến hóa.
Thấy có người ra tay, những người khác tất nhiên không thể cam lòng yếu thế, trong lúc nhất thời, các loại võ kỹ xuất hiện tầng tầng lớp lớp ngoài sân.
Đệ tử ngoại môn cùng đệ tử nội môn hoàn toàn đánh nhau điên rồi, mà đáng thương cho một đám đệ tử tạp dịch.
Không phải đối thủ của những đệ tử nội môn đệ tử ngoại môn này, những đệ tử tạp dịch này chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.
"Nhìn Miên Chưởng của ta."
"Ta tránh."
"Muốn đi sao? Ngươi đã hỏi qua ta? Tuyệt Thủ, ta hút."
"Kim Chung Tráo."
"Thốn Bộ."
Các loại thủ đoạn, tất cả mọi người vây quanh cửa, đều muốn là người đầu tiên đi vào, chỉ là đúng lúc này, có mấy thân ảnh chợt lóe lên, rõ ràng chính là ba đệ tử thân truyền Lục Du Du, Từ Kiệt, Liễu Sương đã tới.
"Hỏng rồi, là đám người Từ sư huynh."
Có đệ tử nội môn nhận ra thân phận của ba người, nghe vậy, đông đảo đệ tử đều tập trung ánh mắt trên thân ba người, một giây sau, không biết là ai hô một câu.
"Cùng nhau ra tay, ngăn cản bọn họ."