Hai Tiên Hạc có thân hình rất lớn, con to hơn cao hơn năm thước, con nhỏ hơn cũng phải chừng ba thước.
Đỉnh đầu cả hai đều có một chấm đỏ, từ đầu đến cổ trắng noãn, cánh và cơ thể có đường vân đen.
Diệp Trường Thanh tất nhiên biết, đây là yêu thú phi hành đỉnh cấp được Đạo Nhất tông, Tiên Hạc.
Đệ tử bình thường khi xuất hành đa phần chỉ dùng tới hắc lân mã, chỉ khi đến được cấp bậc của thân truyền đệ tử, trưởng lão nhất cấp, mới có tư cách cưỡi Tiên Hạc.
Mà hai Tiên Hạc này, hiển nhiên là do Hồng Tôn tự mình nuôi dưỡng.
Diệp Trường Thanh chút không thể tin nhìn Hồng Tôn rồi nói.
"Phong chủ, ngươi đây là. . ."
"Con nhỏ này tặng cho ngươi, sau này ngươi muốn ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn cũng thuận tiện hơn một chút."
Hồng Tôn cũng không thèm để ý, thậm chí còn tự mình ra tay, tiến hành khế ước chủ tớ cho Diệp Trường Thanh và con tiểu Tiên Hạc này.
Sau khi khế ước hoàn thành, Diệp Trường Thanh cảm giác mình và con tiểu Tiên Hạc này có thêm một loại liên hệ rất khó tả.
Trong lúc nhất thời, dù là Diệp Trường Thanh cũng nhịn không được mà kích động.
Đây chính là Tiên Hạc a, tọa kỵ đứng đầu Đạo Nhất tông, cái này cũng giống như mấy loại siêu xe ở kiếp trước, có người đàn ông nào lại không thích thứ này?
Hơn nữa, rõ ràng tiểu Tiên Hạc này còn nhỏ tuổi, bồi dưỡng từ nhỏ, sau này tình cảm cũng dễ phát triển hơn.
Không, vừa mới hoàn thành khế ước, tiểu Tiên Hạc liền dùng đầu cọ cọ Diệp Trường Thanh rất thân mật, trên người nó không có mùi khó chịu như yêu thú khác, ngược lại còn một loại mùi cỏ xanh nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Nhẹ nhàng sờ sờ, tiểu Tiên Hạc cũng khẽ phát ra tiếng hưởng thụ.
"Sau này sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch."
Đắm chìm trong niềm vui có được Tiểu Bạch, ngay cả tên cũng đã đặt xong, hoàn toàn không chú ý tới trong mắt của Lục Du Du cùng Liễu Sương ở bên cạnh lộ ra vẻ hâm mộ.
"Trường Thanh tiểu tử, chúng ta đi trước, buổi tối lại đến."
Cũng không có tiếp tục ở lại lâu, sau khi trợ giúp Diệp Trường Thanh thu phục Tiểu Bạch, Hồng Tôn liền mang theo Lục Du Du, Liễu Sương rời đi.
Diệp Trường Thanh đưa ba người đến cửa, mà sau khi con Tiên Hạc lớn cáo biệt với Tiểu Bạch, cũng vỗ cánh mà bay, rất nhanh liền biến mất ở phía chân trời.
Con Tiên Hạc lớn này chính là phụ thân của Tiểu Bạch, lúc trước Hồng Tôn đã nói qua.
"Sư phụ, người thiên vị."
Trên đường đi, Lục Du Du có chút ghen tuông nói.
"Nha đầu ngươi, không phải đã có tọa kỵ rồi sao?"
"Có thể giống nhau sao."
Tiểu Bạch tất nhiên không phải Tiên Hạc bình thường, là Hồng Đỉnh Tiên Hạc đứng đầu Đạo Nhất tông, trong cơ thể có huyết mạch tiên thú.
Toàn bộ Tiên Hạc trong Đạo Nhất tông được chia làm ba cấp bậc, Tiên Hạc thường, Hắc Đỉnh Tiên Hạc, cùng với Hồng Đỉnh Tiên Hạc.
Tiên Hạc thường là bình thường nhất, sau khi trưởng thành tu vi cao nhất cũng chỉ có Tử Phủ Cảnh.
Hắc Đỉnh Tiên Hạc thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ tới được Nguyên Anh, số ít có thể vượt qua Nguyên Anh.
Mà Hồng Đỉnh Tiên Hạc, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, nếu bồi dưỡng tốt, thậm chí có thể sánh ngang với phong chủ các phong.
Toàn bộ Đạo Nhất tông, số lượng Hồng Đỉnh Tiên Hạc cũng không vượt quá mười con, ngoại trừ tông chủ và Thái thượng trưởng lão ra, còn lại ba mươi lăm phong chủ các phong, cũng chỉ có Hồng Tôn là có được một đầu Hồng Đỉnh Tiên Hạc.
Mà Tiểu Bạch của Diệp Trường Thanh, được sinh ra bởi Tiên Hạc của Hồng Tôn cùng Tiên Hạc của tông chủ, cho nên cái này có thể giống nhau sao?
Tọa kỵ của Lục Du Du cũng chỉ là một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc.
Một màn vừa rồi khiến nàng hâm mộ chết đi được.
"Nha đầu ngươi, là không muốn ăn cơm của tiểu tử Trường Thanh nữa sao?"
"Muốn."
"Muốn là được rồi, tiểu tử Trường Thanh phải thường xuyên ra ngoài mua sắm, tu vi lại thấp, có Tiểu Bạch che chở thì mới an toàn hơn một chút, lỡ sau này xảy ra chuyện ngươi liền không thể ăn được cơm của tiểu tử Trường Thanh kia nữa a."
Nghe nói vậy, Lục Du Du sửng sốt, vừa nghĩ đến Diệp Trường Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, trong lòng nha đầu này liền trầm xuống.
Đã quen với tay nghề của Diệp Trường Thanh, nếu sau này không ăn được nữa, Lục Du Du có chút không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Trong lúc nhất thời liên tục gật đầu đồng ý nói.
"Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo."
Diệp Trường Thanh cũng không biết về phân chia Tiên Hạc, dù sao với tu vi của hắn, còn chưa tiếp xúc được với những thứ này.
Nghỉ ngơi ước chừng nửa canh giờ, sau đó Diệp Trường Thanh liền chuẩn bị xuất phát.
Tiểu Bạch cũng rất có nhân tính, lúc này liền cúi người xuống, để Diệp Trường Thanh đi lên.
Chỉ là theo một cú vỗ cánh, Diệp Trường Thanh suýt nữa dưới chân trượt ngã xuống, vội vàng ôm lấy cổ Tiểu Bạch, cả người nằm sấp trên lưng nó.
Lúc trước nhìn thấy trưởng lão tông môn cưỡi Tiên Hạc, phải nói là cực kỳ ngầu, một đám người đứng vững trên lưng Tiên Hạc giống như là mọc rễ dưới chân.
Nhưng trước mắt Diệp Trường Thanh mới Luyện Thể Cảnh, trong cơ thể còn không có linh lực, không cách nào làm được một bước này, cho nên chỉ có thể dùng một tư thế không được mấy nhã nhặn.
"Tiểu Bạch, chậm một chút, không thở nổi."
Trên bầu trời, tốc độ của Tiểu Bạch có chút nhanh một cách thái quá, Diệp Trường Thanh không thể không bảo nó chậm tốc độ lại một chút.
Ai, vẫn là vì tu vi còn thấp a, không có linh lực hộ thân, hoàn toàn không cách nào phát huy ra tốc độ của Tiểu Bạch.
Có điều lần đầu tiên cưỡi Tiên Hạc bay lượn trên chân trời, cảm thụ này hoàn toàn khác với lúc ngồi máy bay ở kiếp trước.
Từ lúc Diệp Trường Thanh xuyên không tới nay, cũng là lần đầu tiên hắn quan sát toàn bộ Đạo Nhất tông từ trên cao.
Ba mươi sáu ngọn núi, cao vút chạm tầng mây, trời sinh hình thành một trận đồ, bên trong dãy núi, dòng suối đan xen, cây cối rợp bóng mát, mây mù điểm xuyết giữa dãy núi, giống hệt tiên cảnh trong lòng người thế nhân.
Xa hơn nữa là hàng trăm thôn trang, ruộng lúa trải dài khắp nơi, khói bếp lượn lờ, một khung cảnh yên bình.
Phong cảnh đẹp như tranh vẽ làm cho tâm tình của Diệp Trường Thanh cũng rất tốt, đây mới là thiên địa mà tu sĩ tiêu dao.
Tuy nói hiện tại Diệp Trường Thanh còn cách bước này còn rất xa, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập tự tin.
Một đường bay về phía Nhất Nguyên thành, mặc dù đã làm chậm bớt tốc độ, nhưng cũng đã rất nhanh, nhiều nhất nửa canh giờ hẳn có thể đến.
Chỉ là ngay sau khi Diệp Trường Thanh bay được mấy trăm dặm, trong lúc bất chợt, phía trước truyền đến dư âm một trận chiến đấu, theo sau là từng tiếng quát giận dữ.
"Huyết Lệ Lão Ma, ngươi trốn không thoát.
Thúc thủ chịu trói đi ma đầu."
Trường Thanh nhìn lại, chỉ thấy ở phía chân trời, có mấy đệ tử Đạo Nhất tông đang đuổi theo một lão giả mặc áo bào đen tóc đỏ như máu đang cấp tốc hướng về phía mình.
"Lăng không hư độ, cường giả Tử Phủ Cảnh."
Thấy thế, trong lòng Diệp Trường Thanh nhảy dựng, xui xẻo như vậy sao, vừa ra khỏi cửa liền gặp phải ma tu?
Đối với Diệp Trường Thanh hiện tại mà nói, cường giả Tử Phủ Cảnh chính là sự tồn tại mà hắn hoàn toàn không có một chút lực hoàn thủ.
Mà lúc này Huyết Lệ Lão Ma kia đang hướng về phía mình, vài tên đệ tử Đạo Nhất tông phía sau cũng đã nhìn thấy Tiểu Bạch, chỉ bởi vì Diệp Trường Thanh nằm sấp, cho nên không nhìn thấy trên lưng Tiểu Bạch còn có người.
Nhưng trước mắt, mấy tên đệ tử Đạo Nhất tông này cũng nhận ra Tiểu Bạch, lúc này sắc mặt vui vẻ, đều kích động.
"Hồng Đỉnh Tiên Hạc?"
"Tiên Hạc tiền bối, kính xin ra tay bắt được ma đầu này."
"Huyết Lệ Lão Ma, hôm nay ngươi không còn đường trốn."
Vài tên đệ tử tràn đầy tin tưởng, mà Huyết Lệ Lão Ma nhìn Tiểu Bạch phía trước, ánh mắt lạnh như băng.
Trong khoảng thời gian này hắn bị vây quét cả một đường, đệ tử Đạo Nhất tông hoàn toàn cắn chặt không chịu buông, lúc này ngay cả một đầu Tiên Hạc cũng dám cản đường mình, lập tức sát ý chợt lóe.
"Muốn chết."
Nói xong, trực tiếp đánh ra một chưởng, huyết sắc chưởng ấn từ trên trời giáng xuống.
Đối mặt với một màn này, cả người Diệp Trường Thanh đều choáng váng, hôm nay mình ra ngoài thật sự là không nhìn hoàng lịch, hơn nữa ma đầu này cũng mẹ nó có bệnh sao, ta đều bảo Tiểu Bạch tránh ra, ngươi còn muốn ra tay?
Chẳng lẽ mạng ta đến đây là hết sao?