Chương 9: Chương 9

Chương 9

S thị vùng ngoại ô.

"Chung Vĩ Triết, anh đoán xem nếu chúng ta bắt con biến dị thú đó trở về căn cứ sẽ được cái gì?" Trần Nam cầm thanh đao trong tay hứng thú nhìn con mèo biến dị trước mắt.

Chung Vĩ Triết cười hắc hắc nham hiểm nhìn biến dị mèo nói:" Tôi thích ý nghĩ của cậu đấy, Trần Nam!" trong tay hắn lập tức xuất hiện một quả cầu sét nhỏ đánh vào hướng mèo biến dị nhưng nào có dễ như vậy?

Nó đơn giản lách người tránh thoát lợi dụng lúc hắn chưa kịp rút tay về phòng thủ thì nhào tới tấn công, móng vuốt sắc bén của nó khi sắp chạm đến cổ của hắn thì một một mảnh băng sắc nhọn như dao bay tới độ nguy hiểm không thua gì móng vuốt của nó, móng vuốt và mảnh băng đụng vào nhau, chỉ nghe keng một tiếng thân hình con biến dị mèo biến mất mảnh băng thì lại đâm vào mặt đất tạo ra một lỗ hỏng nhỏ..

"Hai người chú ý một chút đi!" Bùi Yên tức giận trừng mắt quát, nếu không phải nàng kịp thời ra tay thì Chung Vĩ Triết đã chết mà không biết mình vì sao chết rồi! Đây là biến dị thú chứ có phải là tang thi bình thường mà lo nói chuyện chứ? Thật hết nói nổi!

"X.. Xin lỗi!" Chung Vĩ Triết hoàn hồn, mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn nuốt một ngụm nước bọn bày ra tư thế phòng thủ quan sát bốn phía, hắn chỉ cần nghĩ đến việc khi nảy thôi là sợ chết khiếp rồi! Ai biết con mèo biến dị này lại nhanh như vậy chứ!

Trần Nam phóng ra tinh thần lực quan sát bón phía bắt lại thân ảnh đang ẩn núp của nó, hô:" Chú ý gốc 3 giờ!"

Tiếng hắn vừa dứt thì một thân ảnh màu đen nhỏ lao ra, đúng lúc này một lôi cầu bắn tới đánh tới chặn đường chạy của nó bắt buột nó phải lách người tránh nhưng chưa để nó kịp thở phào nhẹ nhõm tiếp tục ẩn núp thì ba đạo băng tiễn đánh tới trái phải và phía trên, biến dị mèo bực bội kêu một tiếng lùi về sau tránh ba đạo băng tiễn.

" Tưởng trốn? Dễ thế sao!" Ngay lúc nó đang định nhảy lùi về sau thì Trần Nam phóng thích tinh thần lực ngăn trụ nó, không thể cử động chỉ có thể trừng to mắt nhìn đạo băng tiễn kia xuyên qua sọ não mình.

Nó thê lương kêu lên một tiếng dài chói tai rồi ngã bịch xuống đất chết. Bùi Yên vừa thấy nó thét lên mặt đã biến sắc không chút để ý xác của nó mà chạy vào trong xe lôi thêm hai tên đầu gỗ kia đi.

"Chạy! Nó gọi tang thi lại đây đó!!"

"L.. Làm sao nó gọi được?!" Chung Vĩ Triết khó hiểu ngồi vào tay láy khởi động xe hỏi, mặt dù khó hiểu nhưng mà hắn tin tưởng Bùi Yên, nhờ có nàng mà bao nhiêu lần chạy thoát lưỡi hái của tử thần.

"Anh quên tang thi thính lực rất nhạy?!" Bùi Yên không thể tin tưởng nổi nói, chuyện đơn giản thế mà cũng không nghĩ ra? Với lại thực lực của bọn họ đánh với 2 con tang thi cấp 2 đã hết sức miễn cưỡng rồi thì sao có thể lo một đống tang thi cấp 1? Tuy nói S thị vùng ngoại ô là ít người nhất sống nhất nhưng nó nhiêu bằng một nửa các thành phố khác a!!

"...Đến rồi! Một con tang thi cấp 3!" Trần Nam thu hồi tinh thần lực, mặt cắt không còn giọt máu lên tiếng.

"Tang thi cấp 3? Đùa nhau à!!" Chung Vĩ Triết giật mình tăng tốc.

"Nhang lên!!" Nàng hối thúc nói.

Con tang thi cấp 3 thấy con mồi đang chạy thoát thì rống giận vài tiếng triệu tập mấy con tang thi khác đuổi theo.

-------------------

"Làm sao bây giờ? Xe căn bản không chạy khỏi tầm mắt của nó được a!" Chung Vĩ Triết lo lắng nói, mồ hôi lạnh chảy xuống như thác ướt đẫm áo của hắn.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết mất." Trần Nam tuyệt vọng cuối đầu nói, hắn thật sự không nghĩ tới vùng ngoại ô lại có tang thi cấp 3 càng không nghĩ tới, bản thân lại yếu đuối như thế này thêm một lần nữa, tuyệt vọng mà chạy trốn!

Bùi Yên mím chặt môi trong ánh mắt tuyệt vọng loé qua một đạo tinh quang, giọng nói không khỏi có chút kích động hỏi:" Hai người có muốn sống không?"

"Đương nhiên! Ai mà không muốn chứ!" Chung Vĩ Triết nhíu mày khó hiểu mặt dù vậy vẫn trả lời nàng.

Trần Nam nghe vậy cũng ngẩn đầu nhưng vừa nhìn đến ánh mắt kiên định của Bùi Yên thì hoảng sợ, vội vã nói:" Bùi Yên, cô không được nghĩ dại dột! Dù cô có làm mồi cho nó đi chăng nữa chúng ta cũng sẽ chết đó!"

Bùi Yên trừu rút khoé miệng, khinh bỉ nói:" Tôi không có bị điên!"

"V.. Vậy cô muốn làm gì?" Hắn hơi xấu hổ gãi đầu hỏi.

"...Trở về căn cứ."

"CÁI GÌ?!!" Hai người vừa nghe thì giật bắn mình, chiếc xe vì vậy mà lạng qua lại một lúc mới chạy bình thường trở lại.

"Bùi Yên! Cô điên rồi!" Trần Nam siết chặn song quyền không thể tin tưởng nói, Chung Vĩ Triết cắn răng trầm mặc láy xe không nói gì nhưng nhìn vào sắc mặt của hắn cũng đủ biết không tốt.

"Vậy hai người muốn chết sao?!!" Bùi Yên quát, ánh mắt của nàng không chút che dấu sợ hãi cùng hoang mang, nói đúng hơn là không thể.

Trần Nam bị câu nói của nàng làm nghẹn lại không thể nói được câu nào, hắn cúi ngầm mặt không tiếp tục nói nữa.

Bùi Yên nói đúng, hắn không muốn chết ở đây! Cho nên... hắn ngầm chấp nhận.

"Xin lỗi..." Trần Nam nắm tóc nhỏ giọng nỉ non, mắt đỏ hoe.

Đột nhiên con tang thi cấp 3 rống lên giận dữ, nó khom người nhún mạnh một cái làm cho đường nứt nẻ tạo thành một cái lỗ hỏng khá lớn. Bọn họ chỉ nghe ầm một tiếng thì con tang thi đã nhảy lên sắp bám vào được chiếc xe.

Chung Vĩ Triết giật mình nhất mạnh chân ga, hô hấp cũng vì sợ hãi mà dừng lại. Ngay lúc tưởng chừng như cả bọn đều sẽ chết thì một tường băng hư không xuất hiện, con tang thi vì đang ở trên không nên không thể tránh bức tường đó chỉ có thể đáp xuống bức tường băng đó, giận dữ mà ngào thét. Tang thi tứ phương tám hướng như có ý thức ồ ạt tập trung về chỗ của nó.

"T.. Thoát rồi." Trần Nam nói, âm thanh có chút run rẩy sợ hãi khi may mắn thoát chết, hắn vô lực ngã về sau mà thở dài nhẹ nhõm.

"Đi nh.. nhanh lên!" Bùi Yên vừa sử dụng một lượng lớn năng lượng để tạo ra tường băng nên sắc mặt bây giờ trắng bệch không chút máu, lực nhảy của tang thi đúng là không thể khinh thường. Khi nảy nếu mà nàng chỉ cần giảm đi một chút năng lượng thôi thì cả bọn đã chết không toàn thây rồi.

-----------------------

"Ah!!"

"Ah! Cứu mạng..!"

"Rút lui! Mau rút lui!"

"Tang.. Tang thi cấp 3!!"

"Ah!!"

Những tiếng la hét thảm thiết thê lương vang dội cả bầu trời, những tiếng gào rống vui sướng điên cuồng che lấp lấy âm thanh sợ hãi tuyệt vọng kia. Những con người lần lược bị xé rách, mùi máu tươi nồng đậm, huyết sắc lượng lờ trong không khí bao trùm căn cứ.

Không ai nhìn thấy, cũng không ai nghe thấy.. càng không ai biết.. Có một chiếc xe đã từng đến đây, đi ngang qua và để lại thảm kịch ngày hôm nay, càng không ai có thể cảm nhận được tiếng lòng áy náy không dứt của họ.

Câu nói xin lỗi nhẹ giọng được nỉ non, từ từ nhỏ dần rồi biến mất bỏ lại thứ đáng sợ phía sau, hướng đến một tương lai tâm tối không ánh sáng. Nhóm Bùi Yên sẽ không bao giờ biết được.. ngày hôm nay, nếu mà họ chết sẽ thoải mái biết bao nhiêu!

---------------------------

Bên W thị.

Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc làm cho người ta không kiềm nổi muốn nôn ra, những cái xác chết đã thối rửa nằm trên đất, đầu một nơi thân một nơi, ở gần đó là một cuộc chiến đang xảy ra. Một nữ nhân với mái tóc đen ngắn tới vai, sở hữu đôi đồng tử màu lam trầm tĩnh đến dị thường như không có bất cứ thứ gì làm cho nó bị kinh động vậy.

Con tang thi biến dị khổng lồ đứng trước mặt cô cũng chẳng thể gây cho ánh mắt này xảy ra biến hoá, mọi thứ cứ như đều nằm trong lòng bàn tay của cô vậy.

Con tang thi giơ lên tay phải đấm về phía cô, nhìn hình thể to lớn của nó như vậy thôi nhưng mà tốc độ của nó cũng chẳng thua kém gì về lực lượng của bản thân. Thiên Kỳ thấy vậy dùng sức nhảy lùi về sau tránh đi cú đấm đáng sợ kia, cú đấm rơi vào mặt đất, chỉ nghe oành một tiếng, mặt đất chỗ bị đánh trúng đã thành một lỗ hổng lớn sâu 3m, toàn bộ cát đá đều bị nó nghiền nát không còn dấu vết. Con tang thi thấy đánh nảy giờ mà cô vẫn còn sức thì thu hồi ý nghĩ tung ra cú đấm tiếp theo, cảnh giác lùi lại về sau, nó cầm lên những mảnh tường bị vỡ trên mặt đất ném về phía cô.

Thiên Kỳ cắn răng tức giận tặc lưỡi lách người né tránh những mảnh tường, con tang thi thấy vậy nắm lấy thời cơ lao đến dùng toàn lực đấm vào người cô. Thiên Kỳ thấy không tránh được nữa chỉ có thể toàn lực vung kiếm ý định chém bay đầu nó, lấy thân thể mảnh khảnh yếu đuối của bản thân đỡ lấy cú đấm của nó.

'Rắc'

Thiên Kỳ chỉ nghe âm thanh xương sườn của mình vỡ nát thì bị đánh văng ra xa, lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi mới dừng lại.

"Khụ.. Khụ.." Cô nhíu mày ho khan mấy tiếng, cũng tại vì hành động này mà phần bụng truyền đến cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế.

Con tang thi thấy cô như vậy thì đắc ý tiến đến, nhưng nó chưa kịp đi mấy bước thì cái đầu to như cái thao mà não như trái nho của nó đã rơi xuống đất, cái đầu của nó nhẹ tưng lên vài lần rồi lăn lóc qua một bên, thanh kiếm không biết vì sao mà đã bị ghim lên bức tường gần đó, phía trên của cái đầu.

Thân thể nó ầm ầm ngã xuống, khói bụi bay mù mịt chẳng thể nhìn thấy gì.

Từ bên trong đi ra một con rắn bình thường, dài khoảng 30cm, đôi đồng tư màu xám gian xảo như hồ ly chuyển động, làn da màu tím sẫm như có như không lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Đặc biệt, trên đầu của nó có một hình xăm màu đỏ kì lạ.

"Cô thật sự rất mạnh." Nó bò đi đến bên người cô nói.

"Haha, vậy có thưởng sao?" Thiên Kỳ cười nhạt suy yếu hỏi.

"Thưởng? Thưởng cái gì?" Y Nhiên khó hiểu hỏi, hình dạng của nó bây giờ thì làm được cái gì để thưởng a?

"Ví dụ như khi cô có thể biến thành người thì ban chút tiện nghi cho tôi?" Thiên Kỳ cười cười trêu đùa nói, cô cũng đã biết Y Nhiên khi đạt đến một cấp độ nhất định có thể biến thành người, thậm chí là sở hữu thêm một dị năng nữa ngoài dị năng vốn có.

"Từ khi nào cô lại đen tối vậy?" Nó bất đắc dĩ hỏi, thật không nghĩ tới cái người trong sáng hiền lành trước kia nhặt nó về chết đâu rồi nữa!

"Haha..." Thiên Kỳ cười cười không trả lời, cô nhấm mắt lại nghỉ ngơi chờ cho vết thương hồi phục.

Tang thi thật đúng là nổi tuyệt vọng của nhân loại!Không chỉ sức mạnh đáng sợ, thính giác và khứu giác bá đạo mà còn có cả khả năng khôi phục đầy biến thái! Nếu cứ tiếp tục như vậy không biết loài người có bị diệt vong không nữa.

Cô thật sự không hiểu vì sao bản thân vẫn còn cảm giác đau nhưng mà, như vậy cũng bớt gây chút phiền phức.

Cô nằm nghỉ ngơi được một lúc thì đứng dậy, đến đi bên tường rút thanh kiếm ra rồi đi đến bên cái đầu con tang thi, cậy trong não nó ra một viên tinh thạch.

"Bảo vệ tôi một lúc đi." Thiên Kỳ ngồi xuống dưới đất, bắt đầu luyện hoá viên tinh thạch.

Y Nhiên thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn trời, cái người này rốt cuộc là tin tưởng nó hay là muốn chặn họng nó vậy? Biết tổng khi nó suy nghĩ vu vơ sẽ theo bản năng trả lời nếu cô nói mà!! Nghẹn chết tiểu xà á!

Gần 1 tiếng sau, Vương Thiên Kỳ thở ra một ngụm trọc khí, cô đứng dậy xoay eo mấy cái thư giản gân cốt mới cầm thanh kiếm lên nói.

"Đi thôi."

Y Nhiên chủ động bò lên người cô, cái đầu nhỏ nằm lên bên vai Vương Thiên Kỳ. Cả hai bình yên đi trở về, dưới ánh nắng chiều ấm áp có hai con 'người', bình yên mà trở về ngôi nhà của bọn họ, cái bóng dài chậm chạm bước theo sau như đang bảo vệ cho sự bình yên hiếm có này.

Vương Thiên Kỳ dù có chết cũng không thể nghĩ đến, cảnh bình yên tươi đẹp hôm nay, sẽ là bước ngoặt cho số phận của cô.

Số phận ngang trái hay lòng người dối gian? Mọi thứ là sự trêu đùa của Chúa dành riêng cho họ, hay vốn dĩ hai người không thuộc về một cái thế giới?

Mọi thứ đã được định sẵn, bởi bàn tay của Chúa...