Chương 3: Cứu giúp
Nhà của Trần Nam là một căn tiểu biệt thự, nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì đặc biệt nhưng phía sau thì có một lò rèn, nhà hắn cũng không có ai đến nên không ai biết hắn có vũ khí. Chính vì đều đó mà đồng đội của hắn mới mặc kệ hắn.
Trần Nam mở cửa đi vào nhà dọn dẹp một chút chỗ sofa đã đống bụi, nói: "Vương tiểu thư, mời ngồi."
Vương Thiên Kỳ liếc nhìn một vòng quanh phòng khách mới ngồi xuống chờ cho Trần Nam cũng ngồi xuống cô mới mở miệng nói: "Trần tiên sinh, tôi muốn nhờ anh làm lại giúp tôi một vũ khí bền và nặng hơn."
"Nặng hơn? Cô đang đùa tôi à?"
"Anh đoán xem." Cô cười khẽ nói.
----------------------------------
Hai tuần trôi qua yên bình theo suy nghĩ của tụi cô nhưng đáng sợ trong suy nghĩ nhiều người, hôm nay trời mát với lại rảnh rỗi nên cô cùng với Y Nhiên chạy ra ngoài đi dạo sẵn hoạt động một chút gân cốt.
'Rống! Rống!'
Vương Thiên Kỳ nhíu mày quét mắt nhìn xung quanh xem có ai hay không mới thở phào nhẹ nhõm, nói ra suy đoán mà ai cũng biết: "Có lẽ là nhóm người nào đó đang chạy trốn nên kéo theo một đám tang thi từ bên ngoài vào, cô nghĩ sao Y Nhiên?"
"Chủ nhân đói bụng không?" Nó không trả lời mà hỏi về chủ đề khác.
"Ha ha, có cô hiểu tôi nhất! Đi, chúng ta đi ăn ngon một bữa." Vương Thiên Kỳ chớp mắt cười xán lạn nói, nhảy lên những nốc nhà đi về phía tiếng rống.
Chạy đến nơi thì thấy một nhóm 4 người 2 nam 2 nữ đang liều mạng chạy phía sau là một đàn tang thi gồm ba mươi con, Thiên Kỳ cau mày nhìn con tang thi đi cuối cùng khó hiểu hỏi: "Y Nhiên, hình như nó có trí tuệ?"
Y Nhiên thèm thuồng nhìn bốn người kia thì nghe thấy tiếng cô hỏi quay đầu lại nhìn, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã tổn hại mắt của nó, con tang thi này trên người nó không có một mảnh vải!
"Có lẽ là bản năng lúc làm con người nên vậy đi?" Nó không qua chắc chắn nói, dù sao nó chỉ là biết nhiều thứ hơn cô một chút thôi.
"Vậy nên bỏ mấy tên nam nhân ra rồi..." Vương Thiên Kỳ hơi tiếc nuối nói, dù sao vẫn có thể làm lương thực dự trữ mà bây giờ phải bỏ thì hơi uổng phí.
Y Nhiên gật đầu phụ hoạ nhìn đám người đang chạy xa nói: "Bất quá bọn họ chạy hướng nhà Trần Nam."
"Cái gì?" Vương Thiên Kỳ giật mình vội đứng dậy chạy vào một căn biệt thự lấy một cái dao làm bếp rồi mới đuổi theo, cô cũng thật bất đắc dĩ á... Hôm nay là đi dạo thì đem theo vũ khí làm gì nha?
----------------------------------
——---
"Cứ tiếp tục như vậy không được, chúng ta mau tìm nơi nào trốn đi." Nữ nhân thở hổn hển, chân truyền đến từng trận co rút đau đớn nhưng tốc độ vẫn không giảm còn có thể giữ được lý trí nói.
"Bùi Yên đại tiểu thư, cô cho là chúng tôi ngu sao?" Nam nhân quay mặt lại khinh bỉ nhìn nàng nói, nếu Trần Nam ở đây nhất định sẽ biết bọn họ là đồng bọn của mình lúc trước.
"Có! Minh ca, đằng kia!" Bố Vi Vi liếc mắt thấy có một căn biệt thự được bảo vệ kiên cố phía trước lập tức vui vẻ hô với Vương Minh cũng chính là nam nhân vừa nói chuyện.
"Mau! Nhanh lên một chút!" Mễ Khang thúc giục nhóm người.
Khi chạy sắp tới biệt thự thì chân Bùi Yên không đúng lúc bị chuột rút đau đến ứa nước mắt theo bản năng kêu lên một tiếng ngã sấp xuống mặt đất.
"A!"
"Nhanh lên, mặt kệ cô ta!" Vương Minh nhìn cũng không nhìn tiếp tục chạy, hai người kia chẳng tỏ thái độ gì chạy theo như là việc này làm rất nhiều lần.
"Này!" Bùi Yên vừa tuyệt vọng vừa tức giận kêu họ, mặt dù biết là vô dụng nhưng nàng vẫn cắn răng từng chút một bò đi hướng căn biệt thự kia.
'Rống! Rống!'
Đám tang thi thấy có một thức ăn di chuyển chậm chạp thì vui vẻ tranh nhau chạy tới lúc mà thức ăn sắp bị chúng nó bắt được thì một con dao từ đâu xuất hiện nhanh như chớp cắt đứt tiểu não của tụi nó, chúng đồng loạt ngã xuống như đã được diễn tập sẵn từ rất lâu.
Bùi Yên về sau cũng không thể quên được tình cảnh hôm đó, cô một tay cầm dao hờ hững liếc nhìn đám tang thi đã bị mình giết dưới chân, trên người không một chút vết bẩn, rất sạch sẽ, kiêu ngạo mà đứng, kiêu ngạo mà ngẩn đầu khinh thường đám vô tri không thần thức mang tên tang thi.
"Có sao không?" Vương Thiên Kỳ nhìn nàng hỏi. Đám tang thi này cũng thật yếu... Chắc là đói qua nên suy yếu chăng?
"A? Một chút..." Bùi Yên ủ rũ trả lời, đã thời đại này rồi thì dù không có năng lực chiến đấu cũng phải có năng lực để chạy! Nhưng mà nàng bây giờ dù là bò cũng đã miễn cưỡng lắm rồi. Tên khốn kia cũng không chịu giúp đỡ mình...
Đang lúc ủ rũ thì bất ngờ bị bế lên theo kiểu công chúa, nàng kinh ngạc ngẩn đầu nhìn sườn mặt của cô không biết nói gì. Vương Thiên Kỳ thì không có để ý nhiều như vậy đơn giản vì thấy người này có chút thú vị nên đem về mà thôi dù sao cô cũng không có ăn thức ăn của con người còn lo nuôi không nổi một người?
--------——————-----
———
"Phù... cuối cùng cũng thoát." Bố Vi Vi thở phào nhẹ nhõm không chút ngét bỏ ngồi xuống đất.
"Mệt chết tôi." Mễ Khang thấy an toàn rồi thì nằm luôn xuống đất nghỉ ngơi.
"Lần này phải cảm ơn Vi Vi rồi." Vương Minh cũng ngồi xuống nghĩ ngơi nói.
"Haha, Minh ca không cần khách khí." Nàng cười ha ha khoát tay. Lúc cả bọn còn đang nghỉ ngơi thì Trần Nam xuất hiện làm bọn họ giật mình sợ hãi thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ.
"Tại sao mấy người lại ở đây?"
"Tôi... Tôi phải hỏi cậu mới đúng!" Bối Vi Vi lắp bấp nói, không trách nàng được dù sao cái tên này cũng vì cứu người khỏi miệng tang thi mà mới rời đi bọn họ mà.
"Đây là nhà của tôi!" Hắn nhíu mày khó chịu dời mắt khỏi người nàng.
"Hừ, lớn tiếng cái gì? Bây giờ cậu chỉ có một người mà chúng tôi lại có ba người, còn không biết điều?" Mễ Khang khinh thường hừ.
"Mấy người!!!" Trần Nam tức hộc máu, cơ thể vì tức giận mà run rẩy, nguyên cục tức nghẹn ở cổ họng chẳng thể nói cái gì. Nói cái gì bây giờ? Nói có một nữ nhân rất mạnh đang ở ngoài???
"Còn không mau lấy nước ra đây hầu hạ bọn tôi?" Vương Minh nhíu mày ra lệnh, hắn từ nãy giờ chạy đúng thật là rất khát á.
"Trần Nam, mấy người này là sao vậy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên, theo sau đó là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt họ, trong ngực còn ôm nữ nhân mà họ bỏ lại.
"Họ là đồng bọn trước của tôi." Trần Nam thấy cô về thì nhẹ nhõm một hơi, hắn thả lỏng cơ thể, khinh thường nhìn đám người, hắn chẳng ngại Vương Thiên Kỳ trên tay một cái vũ khí cũng không có, trong thời gian qua ở chung hắn cũng đã biết thân thủ cô không bình thường rồi, còn giỏi hơn cả mấy cảnh trong phim hành động.
"Nếu là như vậy thì để tôi dọn rác rưởi cho, anh chăm sóc cô gái này đi." Cô nhẹ gật đầu, chuyển Bùi Yên trên tay mình sang cho Trần Nam.
"Được, vậy tôi vào trong trước." Hắn không do dự tiếp nhận đi vào trong nhà.
Bùi Yên lo lắng liếc nhìn ngoài sân nói:"Cô ấy thật không sao chứ?" Dù đã chứng kiến màn giết tang thi đầy ngoạn mục của cô nhưng vẫn thấy lo lắng bởi vì lúc đó là có vũ khí còn bây giờ thì không tuy không hiểu cô vì sao ném cái dao kia rõ ràng nó rất hữu ích cơ mà!
"Cô lo làm gì? Thiên Kỳ rất là lợi hại!" Hắn không quan trọng nói, để nàng nằm lên sofa rồi đi phòng bếp lấy nước và chút đồ ăn.
Ngay lúc nàng còn đang muốn hỏi thì tiếng hét thảm thiết như heo kêu từ ngoài sân vang lên, Bùi Yên không cần nghĩ cũng biết mấy âm thanh này là của ai. Tiếng hét dần im bặt đi một hồi lâu sau cũng chưa có lại vang lên khi nàng và Trần Nam ăn uống xong cũng không có vang lên.
Vương Thiên Kỳ cùng Y Nhiên ăn no nê vui vẻ mở cửa nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Bùi Yên cùng với khuôn mặt say mê của Trần Nam mà nghi hoặc không biết hai người này làm việc gì lúc cô rời đi.
"Cho... Cho hỏi, mấy người đó vì sao..." Bùi Yên thấy cô vào thì lập tức hỏi không một chút ý thức bản thân đang hỏi chuyện thừa.
"À, tôi giết bọn họ rồi." Vương Thiên Kỳ nhún vai lấy con rắn nghịch ngợm luôn muốn chiếm tiện nghi của mình xuống, ôm vào ngực 'giáo huấn'.
"Hả? G... Giết?" Bùi Yên kinh ngạc nói.
"Trần Nam, anh làm xong chưa?" Cô không trả lời mà xoay qua hỏi cái tên đang ngắm gái say mê kia. Cái thời buổi tận thế này mà vẫn có người thiện lương? Sống được đúng là kỳ tích...
"Hả? À, xong rồi." Hắn hồi thần đáp.
"Ừm, vậy ngày mai tôi sẽ rời đi." Vương Thiên Kỳ gật đầu. Cô còn có kế hoạch của mình, ở lại đây lâu cũng không được.
Vương Thiên Kỳ liếc nhìn Bùi Yên, thầm nghĩ. Bùi Yên thật ra cũng là một mỹ nhân, da trắng thân hình thon thả cân đối mái tóc được cắt ngắn đến vai rất phù hợp với gương mặt mang chút nét phương tây và bộ đồ trung tính kia.
"Được rồi, bây giờ tiểu thư cần lấy thân báo đáp đấy." Cô cười quyến rũ nói, Y Nhiên nằm trong lòng cô vừa nghe thì bất mãn dùng cái đầu nhỏ đụng vào ngực cô mong sao hấp dẫn được lực chú ý, bất quá nó rất nhanh bỏ cuộc. Cái người này luôn không thích làm theo ý muốn của người khác, chắc chắn là sinh ra để làm nó tức chết mà!
"Lấy... Lấy thân báo đáp?" Nàng không quá tin tưởng đào lỗ tai hỏi lại, đến cả Trần Nam cũng khó tin nhìn cô.
"Ừm, là lấy thân báo đáp." Vương Thiên Kỳ gật đầu thảng nhiên nói hoàn toàn tự nhiên như đang nói 'đi ăn cơm' này nọ.
Trần Nam nghe cô khẳng định, gấp gáp đứng bật dậy. Nữ nhân với nữ nhân thật sự cũng không có gì nhưng để một cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào tay người bạo lực như Vương Thiên Kỳ... Hắn không yên tâm á! Hủy hoại đời con gái nhà người ta mới chịu sao?
Bỗng, âm thanh radio cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Xin chào mọi người, tôi là người của khu an toàn Z thị... Dị năng... Tang thi năm mươi phần trăm... Biến dị thú... Cảm ơn đã nghe." Âm thanh không hiểu vì sao bị nhiễu không rõ ràng vang lên.
Vương Thiên Kỳ nghe xong, không quan tâm tiếp tục chơi với Y Nhiên. Tại sao phải sợ hãi khi bản thân là tang thi đây? Không có loài nào sống hoà hợp với loài nào. Ừm... Ngoại trừ Y Nhiên và cô. Trần Nam với Bùi Yên thì liếc mắt nhìn nhau do dự nhìn qua một người một thú kia, hắn hỏi: "Thiên Kỳ, cô có dự định gì không?"
"Tôi? Tôi định đi Q thị để rèn luyện." Vương Thiên Kỳ vừa đáp vừa cúi đầu chơi với Y Nhiên.