Chương 1: Chương 1

Chương 1: Xuyên không

Vương Thiên Kỳ đau đầu nhíu mày, mí mắt nặng trĩu toàn thân như bị thứ gì đè ép đau đớn khó tả. Cô cảm thấy có vật gì đó bò lên người mình, dài chừng 30 xen-ti-mét, rất mềm và cũng hơi lạnh. Chỉ cần nghĩ đến đây cũng đủ biết nó là một con rắn, vừa tưởng tượng đến vật trên người mình xong thì cô đã khóc không ra nước mắt.

Cái quỷ gì! Ai hãy nói cho cô biết vật đang bò trên người cô không phải là con rắn đi! Làm ơn!!!

Vương Thiên Kỳ không sợ bất cứ thứ gì ngoài việc cô bị hù giật mình. Ai nói sát thủ không thể sợ? Cô có thể chết vì té trực thăng thì cũng có thể bị hù chết mà!

"Phì phì..."

Tuyệt vọng...

Con rắn không biết tâm trạng của người đang nằm trên giường đang cực kì khủng hoảng, nó ngây thơ bò đi lên, thấy cô vẫn còn không có tỉnh lại thì ỉu xìu chui vào áo cô, ngoan ngoãn nằm trên ngực của cô mà ngủ.

Cảm giác thật tuyệt vọng... Đây là bị một con rắn chiếm tiện nghi đó à!!!

Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị chiếm tiện nghi, lần đầu tiên tức quá ngất xỉu. Nếu đồng bạn của cô mà biết việc này chắc cười chết mất thôi!

Sáng hôm sau.

Vương Thiên Kỳ bị những tia nắng ấm áp buổi sáng rọi lên mặt làm cho tỉnh mộng, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Con rắn hôm qua ngủ trên ngực cô không biết từ bao giờ đã bò dậy vươn người cố làm cho Vương Thiên Kỳ nhìn rõ bản thân hơn, mắt còn cố mở to một chút tỏ vẻ bản thân rất dễ thương, cầu mong được uy thức ăn, ai ngờ, Vương bạn nhỏ của chúng ta nhìn thấy ánh mắt nó không quá năm giây đã lăn ra ngất tiếp. Ai có thể chịu nổi khi sáng sớm tỉnh dậy không phải là bạn gái... khụ người nào đó bên mình hoặc cái trần nhà lạnh lẽo mà là nhìn thấy một con rắn đang đói bụng á! Vương bạn học tỏ vẻ, trái tim yếu đuối của cô tan vỡ.

Quan trọng hơn nó màu đen! Mấy loại rắn màu càng lạ càng nhiều màu thì càng nguy hiểm!

Chờ cô lần nữa tỉnh lại đã là bốn giờ chiều. Vương Thiên Kỳ nằm bất động trên giường suy nghĩ.

Hôm qua cô thấy một con rắn nhỉ?Dưới địa ngục có rắn? Cũng đúng đương nhiên có rồi... Nhưng dưới địa ngục có ưu đãi tốt vậy sao? Cho cô nằm ngủ trên giường? Không phải bị đầy đi trả tội lỗi à? Thật kì quái.

A? Lẽ nào cô xuyên không? Làm sao có thể chứ, chuyện huyền huyễn như vậy dù có cũng sẽ không rơi trên đầu cô...

Vương Thiên Kỳ chậm rãi bò dậy lần này không còn bị con rắn hù doạ nữa nhưng sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng ném con rắn trên người sang một bên, bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Nhìn trong gương khuôn mặt anh khí tinh xảo mang đôi chút nét phương tây, mái tóc đen ngắn đến cổ, mày liễu, mắt hai mí đôi đồng tử màu xanh biển trầm tĩnh không một tia tạp chất, mũi cao môi hồng, đích xác là nam thần trong lòng các thiếu nữ mới lớn nhưng đáng tiếc thân thể này là con gái.

Khoan, này có phải gương mặt của cô đâu?

"Má! Xuyên không thật à???"

Quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi! Cô thật sự xuyên không!!!

Vương Thiên Kỳ mất bình tĩnh đi vòng vòng trong phòng tắm, không ngừng la hét làm con rắn đang ngủ bên ngoài nghi hoặc nhìn qua.

Một tiếng sau.

Vương Thiên Kỳ thở dài bình tĩnh lại, cô vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra, sẵn tay cầm lên một cây gậy bóng chày gần đó không biết là nguyên chủ để ở đây phòng tặc hay gì nữa, cô bước ra thấy nó vẫn còn ngủ say mới bắt đầu quan sát con rắn nhỏ này.

Làm một vị ưu tú sát thủ... Bỏ qua chuyện rớt trực thăng té chết thì khả năng thích ứng của cô phi thường mạnh, nếu không thích ứng được... Thì sống thế nào?

Vương Thiên Kỳ xoa huyệt thái dương cố nhìn rõ những hình ảnh đứt gãy mà nguyên chủ để lại, có bạn học, có số ngân hàng, số tuổi... Những hình ảnh đa phần là lúc lớn nhìn có vẻ là từ 17 tuổi bắt đầu tuy không quá hoàn hảo.

Con rắn không to lắm chỉ tầm hai mươi đến ba mươi xen-ti-mét, màu da của nó khá lạ là màu tím đậm nếu nhìn sơ qua thì chỉ thấy màu đen mà thôi. Đúng lúc này con rắn tỉnh lại, đôi mắt màu xám của nó linh động đảo quanh phòng khi tìm thấy thân ảnh của cô thì lộ ra sự vui sướng, nhanh như chớp bò đến không để cô kịp trở tay! Vương Thiên Kỳ nhìn nó tiến đến cũng không tốt di chuyển chỉ có thể căng cứng cơ thể mặc nó bò lên người mình.

"Phì phì." Nó vui mừng dùng đầu cọ cọ vào mặt cô, không ngừng biểu đạt tâm tình kích động của bản thân.

Vương Thiên Kỳ cắn răng, chậm rãi đưa ngón tay tiếp cận đầu nó rồi khẽ vuốt, thấy nó không phản kháng mà còn di chuyển đầu chủ động cọ vào ngón tay cô mới yên lòng thở ra một hơi.

"Có lẽ nó là vật nuôi của nguyên chủ? Sở thích kì lạ..." Cô vừa lẩm bẩm vừa xoa bụng đi xuống bếp, đi đến tủ lạnh thì thấy mặt trên dán một tờ giấy nhìn qua giống với thời gian biểu.

Tám giờ, cho Y Nhiên ăn hoặc tắm rửa.

Mười một giờ, mang Y Nhiên lên trường.

Mười bảy giờ, cùng Y Nhiên về nhà.

Mười tám giờ, mang Y Nhiên đi công viên.

Hai mươi giờ, cùng Y Nhiên xem TV.

Hai mươi hai giờ, mang Y Nhiên đi tắm rửa.

Hai mươi hai giờ, đi ngủ.

Cô có thể đem con rắn này ném không? Phiền phức chết được.

"Phì phì..." Y Nhiên như biết được suy nghĩ của chủ nhân mình mà bò lên chân của cô, cái đầu nhỏ đáng thương ngước lên nhìn cô.

Vương Thiên Kỳ im lặng nhìn nó, bốn mắt nhìn nhau, cô nghiêm trọng hoài nghi con rắn này đã thành tinh rồi đấy!!! Ánh mắt đáng thương đó là sao?

Động vật ở thế giới này thật đáng sợ!

Vương Thiên Kỳ bó tay, gỡ Y Nhiên ra cho nó bò lên tay mình rồi đi đến sofa mở TV lên xem tin tức, đầu tiên phải biết thế giới này như thế nào đã rồi muốn làm gì thì làm.

Mở được mấy kênh, toàn là những tin tức tào lao không hữu dụng đến lúc mà cô sắp hết kiên nhẫn thì...

"Theo thông tin mà chúng tôi nhận được, ở khu xxx hàng loạt người dân đột nhiên lên cơn sốt cao và có những hành động kì lạ. Mong mọi người khi thấy hãy liên hệ đến cảnh sát ngay lập tức!"

Vương Thiên Kỳ nghe xong thì sợ hết hồn, cô vừa nghe thấy gì? Vừa nghe thấy cái gì vậy? Đây không phải là điển hình của mạt thế sao? Thế giới trước ghét cô có phải hay không? Có phải hay không???

Y Nhiên không hiểu gì nằm im bất động, nó sợ bị cái con người này ném một lần nữa, nó rất là đáng thương khi có người chủ nhân như vậy nha.

Ôi... nhớ lúc trước chủ nhân hiền lắm mà. Vì cái gì chỉ mới một đêm mà như vậy rồi... thật đáng sợ.

Sau một lúc bình ổn lại tâm tình, cô tức tốc kiểm tra thẻ ngân hàng cũng may là nguyên chủ có ghi trong notebook về mật mã và mấy thứ cá nhân nhưng  nguyên chủ không sợ bị mất hay sao trời? Kiểm tra xong thấy nguyên cái tài sản kết xù có thể cho cô ăn chơi thả ga một năm thì thở phào nhẹ nhõm. Hai cái bụng một người một thú không đúng lúc vang lên, Vương Thiên Kỳ mệt mỏi 'lăn' vào phòng bếp mở ra tủ lạnh lấy ra mấy quả trứng làm phần ăn cho mình trước, ăn uống no nê cô mới mở cửa đi ra ngoài mua thức ăn cho Y Nhiên.

Do không có ký ức của nguyên chủ nên phải đi hai đến ba tiếng mới đến chợ. Mua thịt tươi cho nó ăn mới trở về nhà bắt đầu lên kế hoạch cho mạt thế sắp tới. Đầu tiên là cần thức ăn nước uống và vũ khí nhưng cô lại không có không gian này nọ giống trong tiểu thuyết không thể mua quá nhiều được. Vương Thiên Kỳ ném Y Nhiên lên giường cho nó đi ngủ trước còn mình thì mở máy tính lên bắt đầu đi tìm kiếm, nguyên chủ dường như ngoài sở thích kì lạ này ra còn yêu thích katana nên không quá mất tâm trí đi tìm. Vương Thiên Kỳ lấy di động ra nhấn số điện thoại của người nọ.

"Alo? Có phải Trần tiên sinh không?"

"Phải, là tôi. Cô là?" Giọng nam đầu dây bên kia vang lên, giọng không quá trầm có lẽ là tầm 30 tuổi trở về.

"À, tôi muốn nhờ anh làm giúp một thanh kanata mà thôi." Cô lười nói vòng vo đi thẳng vào vấn đề chính.

"Ồ? Cô gái, cô chắc chứ?" Hắn kinh ngạc hỏi vì rất ít những cô gái mua mấy thứ này.

"Chắc chắn." Vương Thiên Kỳ khẳng định nói.

"Vậy cô muốn nó như thế nào?" Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới vang lên.

"Tôi cần nó bền, sắc bén và nặng khoảng... hai kí lô gam. Đương nhiên, tiền không thành vấn đề." Cô hơi suy tư xoa cằm nói, thật sự cô muốn nó nặng ba kí lô gam nhưng với thời gian tập luyện ngắn thì hai kí lô gam nhất lên không biết nổi hay không nữa.

Biết vì sao cô lại dùng thanh kiếm nặng thế không? Là bởi vì những thanh kiếm nhẹ rất dễ di động không theo ý muốn của mình.

"Hai... hai kí lô gam?" Hắn sửng sốt hỏi, có ai mà dùng kiếm lại nặng hai kí lô gam đâu á? Huống chi là một cô gái.

"Đúng vậy."

"Làm thì làm được nhưng mà tôi cần một tuần." Hắn lần thứ hai trầm tư nói.

"Có cần tôi chuyển khoản không?" Cô hỏi.

"Đến lúc đưa hàng rồi giao tiền luôn đi." Hắn đáp.

"Tốt, cảm ơn. Tạm biệt!"

"Tạm biệt."

Cô cúp máy mệt mỏi dũi cái lười eo sẵn tay đặt hàng mấy dụng cụ giúp tập luyện rồi mới đi đến bên giường nằm xuống ngủ, Y Nhiên cảm nhận được ấm áp từ người Vương Thiên Kỳ, yên lặng chui vào trong người cô ngủ say.

Một đêm an tĩnh như thế trôi qua.