Bữa tiệc của Mạnh Bà vô cùng náo nhiệt, Hy Nhược dứt cuộc trở thành nữ chính bữa tiệc bị mọi người hỏi đến quay cuồng đầu óc, mệt mỏi muốn trốn đi. Ai nha, nếu không có Mạnh Bà tỷ tỷ giải vây nhất định đã bẹp dí giữa các yêu ma, quả thực mấy bữa tiệc này nàng thật không quen nổi.
" Các tỷ muội, Tiểu Hy của chúng ta nhất định là rất mệt rồi, các tỷ muội tha cho muội ấy đi"
" Mới hỏi được có một lát à, Tiểu Hy nhỏ, đành phải tha cho muội rồi"
Hy Nhược xin lỗi các tỷ tỷ rồi đến phòng của Mạnh Bà theo lời dặn lúc nãy. Cái lâu đài này rất lớn, nàng đi hết một dãy cũng không thấy được phòng của Mạnh Bà, nếu không nhờ một yêu ma chỉ dẫn chắc nàng đã lạc luôn trong cái lâu đài này rồi.
Phòng của đại cô rất nhỏ, nơi này bày biện đủ thứ hương liệu sắp xếp ngăn nắp, thêm mấy bông thạch toán đỏ tươi cắm ở lọ. Nhiều mùi hương như vậy nhưng tất cả đều không hòa lẫn vào nhau, giống như riêng biệt với mọi thứ, từ bông thạch toán đến hương liệu, tất cả đều không có sự hòa quyện.
" Muội đến rồi sao, ngồi xuống đi" Mạnh bà đang nấu canh nói
" Cám ơn tỷ" Hy Nhược ngồi xuống nhìn quanh, căn phòng nhỏ ấm cúng không có sự lạnh lẽo của âm giới, nàng đối với nơi này rất thích, không khoa trương cũng chẳng xa hoa
" Hôm nay ta chuẩn bị chút trà cho muội, muội uống đi chúng ta nói chuyện" Mạnh Bà đưa cho Hy Nhược một tách trà nóng, nơi này gió rất lạnh, Hy Nhược xét ra vẫn chưa gạch tên khỏi sổ sinh tử nhất định sẽ bị âm hồn ở nơi này quấy nhiễu phiền toái
" Tỷ à, uống trà xong...muội có quên tỷ là ai không?" Hy Nhược hỏi
" Đây không phải canh quên lãng, muội yên tâm đi" Mạnh Bà mỉm cười, Hy Nhược muội muội rất đáng yêu, nàng nhất định chiếu cố tốt cho tiểu đệ phụ
" Ở trên nhân gian muội nghe nói nhiều về canh quên lãng, đối với canh quên lãng chính là quên hết đi phiền muộn của đời trước. Nhưng tỷ à, liệu nhất định phải uống canh mạnh bà rồi mới luân hồi chuyển kiếp sao? Nhất định...phải quên đi người mà mình yêu đến xương tủy sao?" Hy Nhược hỏi, trong mắt tràn ngập bi thương.
Nếu nàng thật sư muốn quên nhất định là sẽ không sao, nhưng nếu là hai người đó quá yêu đến không phục đạo lí luân hồi, một bát canh Mạnh Bà có đủ hay không?
" Muội đừng quá sầu bi, nếu thật sự người đó không uống canh Mạnh Bà nhất định vẫn nhớ về người yêu kiếp trước. Nhưng muội phải hiểu rằng, ngàn kiếp mới có thể luân hồi, người kia có thể nhớ rõ người mình yêu nhưng người mình yêu thì tuyệt đối không thể nhớ"
" Chẳng lẽ...sau này DIêm Vương sẽ quên muội đi sao?" Hy Nhược nghe xong lo lắng
Mạnh Bà nghe câu này xong liền nhìn xa xăm vào Hy Nhược, Hy Nhược thực ra gặp diêm Vương cũng chưa lâu, hơn nữa còn từng kết phu thê với nam nhân nàng yêu sâu đậm. Nếu Hy Nhược đối với Diêm Vương là yêu nhất định không phải, hơn nữa nàng cũng bị Diêm Vương bắt về địa phủ ép làm nữ nhân của Diêm Vương hắn thì yêu tuyệt đối không nhanh như vậy. Nhưng sắc mặt kia lại là lo lắng, có chút không cam tâm, nộ tâm khó đoán như vậy cảm giác rất phức tạp
" Tiểu Hy, muội có yêu đệ đệ của ta không?" Mạnh Bà nàng hỏi
" Tỷ...muội...muội thực lòng không biết" Hy Nhược cúi xuống. Nàng không thể hiểu rõ tâm trạng của mình, đối với sự dịu dàng của Diêm Vương nàng hoàn toàn muốn chìm đắm, nàng từ bao giờ cũng đã nảy sinh tâm trạng chiếm hữu, nàng không muốn hắn thuộc về ai mà chỉ là của riêng nàng, sự ích kỷ này nàng thật rối loạn
" Tiểu Hy, nếu muội không biết cứ để thời gian trả lời. Còn nữa, nếu như muội không yêu đệ đệ của ta thì đừng cố gắng, ta rất muốn hai người có thể thuận lòng yêu nhau, tổn thương vẫn là không nên"
" Tỷ à....muội ...không biết phải làm sao"
" Tiểu Hy, Diêm Vương có một quá khứ rất đáng thương" Mạnh Bà nàng sầu nói
Nếu ngày đó Mạnh Bà và Diêm Vương không kiên cường, nhất định đã chết sớm rồi. Gia đình không chấp nhận hắn, bị mẹ kế hãm hại đến mức phải bước nửa mạng vào âm giới, suýt nữa thì chết không toàn thây
Hắn đối với nhiều người sinh ác cảm, ngày đó hắn giống như ma quỷ trở về Diêm Gia giết từng người một, tất cả đều tưới máu. Ngày bước lên ngai âm giới đầy cô đơn, lạc lõng, hắn tàn nhẫn nhưng âm ngoan hiểm độc, chỉ ngầm ngấm khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Vậy mà Hy Nhược nàng lại khiến hắn yêu đến xương tủy, hắn đối với nàng cường bạo nhưng lúc nào cũng rất nương tay, hắn vì yêu nàng nên phá bỏ tất cả luật lệ đưa phàm nhân là nàng xuống âm giới kết phu thê với hắn, hắn hi sinh rất nhiều vì nàng
" Hắn...đã sống tệ đến thế sao?" Hy Nhược nghe xong bàng hoàng, nàng luôn nghĩ hắn là cầm thú...nhưng vẫn là nàng sai
Hắn chính là một đứa trẻ ngỗ ngược nhưng đáng thương...hắn không nơi nương tựa
Nàng đối với hắn khinh bỉ mà lại không biết hắn đối với nàng đã chịu bao nhiêu tổn thương vì sự khinh bỉ của nàng, hắn cứ như vậy để có thể yêu nàng sao?
Nàng quá nhẫn tâm, nhẫn tâm hơn cả hắn...
" Tiểu Hy, ta nói với muội nhũng điều hôm nay không phải là muốn muội sống trọn đời trọn kiếp bên đệ đệ của ta, ta chỉ xin muội nếu không yêu thì nhất định nói cho ta biết, đừng làm tổn thương đệ đệ của ta" Mạnh Bà nghiêm giọng nói
" Tỷ à...muội nhất định không" Hy Nhược sớm đã suýt khóc, trên mắt xuất hiện một tầng sương mù
" Được rồi, giờ để ta đưa muội ra ngoài"
Diêm Vương ở ngoài đợi Hy Nhược, gió âm giới rất lạnh, hắn sớm đã tập làm quen với loại gió này nhưng không có cách nào để khống chế cái lạnh đó. Hy Nhược ở đằng sau hắn từ lúc nào không biết, nàng chạy đến ôm hắn rất chặt, áp má ấm vào lưng hắn
" Nhược, nàng làm sao vậy?" Hắn quay ra sau, nhìn má nàng ươn ướt liền biết nàng đã khóc. Hắn dịu dàng hỏi nàng, lau nước mắt đi cho nàng ôn nhu
" Ta quá ngốc, ngốc tệ hại....Diêm Vương, ta không tốt chút nào...ta thật xấu hức hức" Hy Nhược nhìn hắn đầy tâm trạng, nước mắt được lau đi lại được thay bằng những giọt mới, nàng cắn môi đến in cả vết răng vào cánh môi anh đào, rỉ ra chút máu
" Ngoan, đừng cắn môi" Diêm Vương nhìn nàng nhiều phiền muộn rất đau xót, nàng làm sao rồi" Nhược, nàng không xấu, nàng đẹp nhất trong lòng ta" Hắn ôm nàng rất chặt, hắn không muốn nàng đau
Tất cả thị phi hãy để ta gánh, mọi đau khổ đàm tiếu nàng đừng để ý. Chỉ cần nàng có thể cam tâm tình ngyện ở bên ta, sau nữa là thuận tâm yêu ta; ta cái gì cũng có thể vì nàng mà làm
" Vương...ta muốn về"
" Nghe nàng" Hắn bế nàng đi ra kiệu trở về
Trên kiệu Hy Nhược ôm hắn không buông, nàng giống như rất sợ mất hắn. Diêm Vương để nàng dựa vào lòng hắn, tay vòng qua eo nàng siết nhẹ, gương mặt hắn chôn vùi vào cổ nàng tận hưởng mùi linh lan mê li trên người nàng, dục vọng xen lẫn tình yêu vô hạn của hắn lại càng dâng cao
" Nhược, ta rất muốn nàng ôm ta như vậy, cũng muốn nàng... với ta" Hắn khẽ nói vào tai nàng, giọng hắn trầm thấp mê hoặc giống như lửa, ấm áp mà nguy hiểm
" Ừm" Hy Nhược chỉ nói một tiếng
" Nhược" Hắn càng ôm nàng chặt hơn, mái tóc đen mượt của nàng mềm mại giống như nàng vậy, hắn rất thích mái tóc của nàng, yêu cả nàng
Tất cả những gì thuộc về nàng hắn đều yêu, đều bảo vệ
" Vương, ngươi yêu ta không?" Nàng quay người hỏi hắn, ôn nhu này của hắn nàng muốn giữ mãi, giây phút ngắn ngủi này nàng nhất định giữ kĩ
" Nhược, ta vĩnh viễn yêu mình nàng" Hắn nói, tất cả đều thật tâm
" Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, ngươi chấp hận sao?" Nàng càng cố gắng hỏi
Nàng biết rằng hắn cao cao tại thượng, nhưng nàng ích kỉ...muốn hắn bỏ tất cả vì nàng
" Nữ nhân khác dù có là công chúa thiên tộc ta cũng không yêu, lòng ta chỉ có mình nàng...nhất định yêu nàng...đến vạn kiếp bất phục" Giọng hắn nhẹ nhàng như nước, chảy vào làm ấm lòng Hy Nhược
" Ngươi biết ngươi yêu ta là một điều ngu ngốc không? Ngươi cao cao tại thượng như vậy, bao nữ nhân mơ ước; họ đều tốt đẹp hơn ta, ngươi có chắc là sẽ không động tâm với ai khác ngoài ta không?" Hy Nhược không can đảm nhìn vào mắt hắn, nếu hắn chung thủy với nàng chỉ là nhất thời, nàng vẫn muốn giữ những gì tốt đẹp nhất hiện tại, dù đau cũng muốn giữ
" Nhìn vào ta này Nhược, nàng nhất định phải tin ta yêu nàng, có một điều nàng phải biết...bổn vương đây...sớm bị nàng làm cho ngu xuẩn đến yêu nàng mất lí trí rồi. Hy nhược, nàng bây giờ không tin ta cũng không sao, nếu nàng không thể tin thì đừng yêu ta, để mình ta yêu nàng cho nàng tin" Hắn điên cuồng hôn nàng, nụ hôn nhẹ nhàng lại nóng đến cháy hết tâm trí, hai người cuốn lấy nhau trông tình yêu vô tận, từng cảm xúc hòa lẫn vào nhau...đều là kết tinh giữa hắn và nàng
Căn phòng mang làn khói của trầm hương nóng rực, hắn và nàng đều chìm trong biển dục vọng. Hy nhược cùng hắn cháy hết tâm trí tận hưởng từng tấc thịt của nhau, mê mẩn không thể tách rời...
" Nhược...Nhược" Hắn điên cuồng thúc vào nơi sâu nhất trong nàng, từng nơi trên nàng mang dư vị của hắn, nàng bây giờ đẹp đến mê người, giống như đóa anh túc mỹ lệ khiến người ta không ngừng muốn thưởng thức. Hắn muốn tất cả của nàng, muốn nàng thuộc về hắn cả đời cũng không tách rời
" Vương...Vương...ưm..a" Hy Nhược đón nhận dục vọng của hắn, thân thể không ngừng run lên
" Ta yêu nàng, nhất định sẽ yêu đến vạn kiếp bất phục, yêu sánh ngang trời đất, nhất định không buông" Hắn lại một lần nữa hôn lấy nàng, hắn muốn tất cả của nàng lưu giữ hương vị của hắn, muốn trái tim của nàng giành ra cho hắn một góc, góc nhỏ cũng được. Hắn không cần nàng phải yêu hắn quá mãnh liệt, một mình hắn yêu nàng mãnh liệt là đủ
Chìm vào hoan lạc, ta cùng nàng hưởng hết tất cả của nhau, cùng nhau trải qua tình mê ý loạn, buông thả tất cả để đến với nhau
Vĩnh viễn là một nửa của nhau, không có phần thứ ba
Yêu sánh ngang trời đất, âm dương tương hợp nghịch thiên cũng vì nàng
Yêu đến khi tất cả phải kính trọng, yêu đến vạn kiếp luân hồi cũng không buông tay
Canh mạnh bà không ngăn được tình yêu ta giành cho nàng, dù cho uống bao nhiêu cũng vĩnh viễn đặt nàng trong tim....