Chương 2: Sau đêm xuân sắc là dằn vặt

“Tiểu yêu tinh, nàng thật mê người” vuốt nhẹ thân thể nàng, nước da nàng quả thật rất mịn, lại hồng lớt phớt, thật câu dẫn

“Ngươi mau buông, thả ta về với phu quân của ta, xin ngươi….hức hức” Hy Nhược khóc nức nở, nàng không muốn ở đây, một chút cũng không muốn ở đây. Hôm nay là lễ cưới của nàng cơ mà, vì sao lại xui xẻo như vậy?

“Nhược, nàng nhớ cho kĩ ; ta…chính là phu quân của nàng, vĩnh viễn không có kẻ nào được động tới nàng” hắn cắn nhẹ vành tai Hy Nhược, lướt qua cần cổ trắng nõn của nàng để lại một nụ hồng đỏ chói.

Hy Nhược sợ hãi run bần bật, nước mắt chảy đều trên khuôn mặt trắng bệch đã sớm bị dọa sợ. Nam nhân này đối với nàng không có ấn tượng, thế nào lại nói hắn chính là phu quân của nàng? Chỉ là hắn không dừng lại, tiếp tục tiến xuống đôi gò bồng trắng mịn chơi đùa với hai nụ hoa nhỏ kia.

“Nàng xem, mới động chút đã cứng” Hắn cười tà mị, tay nhào nắn đôi gò bồng trắng trẻo kia khiến nàng run bần bật, bên còn lại bị cắn đến sưng đỏ, còn rỉ ra chút máu. Nữ nhân dưới thân hắn không ngừng vặn vẹo cầu xin buông tha, có điều nàng mê người như vậy, hôm nay không trừng phạt nàng thật nặng thì hắn không phải Diêm Vương

“Cầu xin ngươi, tha cho ta đi mà…hức” Hy Nhược khóc không ngừng, nàng muốn về với phu quân, đêm tân hôn không thể như vậy

“Tha? Nhược, ta để nàng dong chơi ở phàm giới suýt nữa nàng đã trở thành vợ kẻ khác, nàng bảo ta tha?” Ánh mắt hắn hiện lên sự âm u, hành động càng mạnh bạo hơn. Hy Nhược của hắn vẫn khóc như vậy, hắn cũng không nương từ mà mạnh bạo xâm chiếm nơi bí ẩn của nàng. Hoa huyệt của nàng gắt gao kẹp chặt ngón tay hắn, Hy Nhược đau đớn hơn cắn chặt môi, sớm đã in vết răng làm cánh môi nàng sưng lên

“ Không cho phép nàng cắn môi, Nhược, mau nhả ra” Diêm Vương nhìn Hy Nhược đau đớn cắn môi liền đau xót, cúi xuống tách môi nàng ra càn quấy trong khuôn miệng nhỏ. Nếu nàng đã không nghe như vậy, thôi miên nàng một chút vậy

“ Ưm” Hy Nhược bất ngờ bị hôn liền cắn răng, mà nam nhân kia lại nhanh hơn cắn nhẹ vào cánh môi nàng khiến nàng buộc phải để hắn càn rỡ

“ Nhược, nàng rất ngọt, ta thật muốn yêu nàng nhiều hơn” Hắn di chuyển nhẹ ngón tay trong bích huyệt của nàng, Hy Nhược mẫn cảm kẹp chặt hai chân lại, nhịn không được rên lên mấy tiếng

“ Ưm…. ngươi không được…. mau dừng” Nàng bị nam nhân kia thôi miên làm cho vặn vẹo, rõ ràng là khó chịu mà lại có chút khoái cảm, bích huyệt của nàng rất khó chịu rồi

“ Nàng thật sự muốn dừng, nơi này rõ ràng nhiều nước như vậy” Hắn vẫn tiếp tục khấy đảo bích huyệt xinh đẹp của nàng, trêu đùa nàng khiến bích huyệt càng gắt gao cắn chặt ngón tay hắn hơn. Xem ra, thôi miên có tác dụng

“ Ưm…ngươi rõ ràng ….ưm…cố tình” Khuôn mặt nàng hiện lên một tầng hồng nhạt, đôi mắt hổ phách còn đọng lại vài hạt lệ nhỏ, nàng thật sự xấu hổ, lại có thể tận hưởng như vậy

“ Vậy được, ta nghe nàng…rút ra vậy” Hắn rút ngón tay ra, dâm thủy theo đó trào ra khỏi bích huyệt. Nhưng mà hắn vẫn muốn trêu nàng một chút, cố tình vuốt ve bích huyệt đã đỏ ửng khiêu khích nàng nhiều hơn. Hắn tất nhiên sẽ không đễ dàng buông tha cho nàng, muốn để nàng nhớ rằng hắn chính là nam nhân của nàng.

Hy Nhược bị hắn khiêu khích ưỡn lên ưỡn xuống, trong người dâng lên một cảm giác trống trải. Bích huyệt liên tục bị khiêu khích, nàng thật hận nam nhân kia. Mỗi lúc một khó chịu hơn, mật dịch nơi đó không ngừng trào ra, nàng quá khó chịu rồi

“Ưm, ngươi….cho vào…..a”

“ Cho vào, cho vào cái gì hửm?” Hắn ấn nhẹ vào nụ hoa khiến nàng run lên

“Ngươi…hức…trêu ta” Hy Nhược cắn môi khóc nấc lên

“Nhược ngoan, nói ta biết nàng cần gì?” Hắn ghé sát tai nàng nói nhẹ, hơi nóng của hắn phả nhẹ vào tai nàng khiêu khích

“Ưm ….muốn…ngươi” Hy Nhược vặn vẹo

“ Nghe nàng” Hắn một đường đâm thẳng nam căn to lớn vào, nàng khôn chịu được liền cắn mạnh vào bả vai hắn

“Đau…..ngươi rút ra…mau…đau quá..hức hức”

Diêm Vương nhìn nàng đen mặt, hắn quên rằng đây là lần đầu của nàng nên mạnh bạo, nơi kia còn chảy ra chút máu, nàng có lẽ rất đau

“Ngoan, một chút sẽ hết đau” Hắn nhẹ di chuyển bên trong nàng để nàng từ từ thích ứng, bất quá bích huyệt của nàng chật như vậy thực sự vô cùng khó chịu

“Ngươi…đau quá…mau rút ra” Hy Nhược vẫn không chịu thả lỏng, nam căn của hắn sắp đâm rách rồi

“Nhược, nàng thả lỏng chút, sẽ dễ chịu hơn” Hắn nhẹ hôn vào má nàng, bây giờ nhìn nàng đau đớn như vậy, hắn thật không nỡ.

Trầm hương trong khuê phòng mờ ảo, đêm tân hôn của hắn và nàng quả thực mãn nguyện. Hy Nhược một lúc sau dần thích ứng được với cự vật kia liền ngọ nguậy, thân mình khó chịu vô cùng

“Ưm…di chuyển nhanh ….khó chịu” Nàng văn vẹo

“ Nàng chịu được không, ta rất sợ nàng đau”

“Đi mà…ta..ưm….khó chịu”

“Vậy được” Hắn luân chuyển nhanh dần trong nàng, hoa huyệt nàng thật chặt làm hắn phát điên. Nhìn nàng dưới thân vặn vẹo không ngừng như vậy lại càng kích thích, thật muốn hung hăng “chiều”nàng

Qua gần một đêm xuân sắc, hắn cuối cùng cũng nuối tiếc buông tha cho nàng, mặc dù nàng mê người nhưng hắn sợ nàng đau, dù sao trong lúc làm nàng cũng đã ngất lên ngất xuống nhiều lần rồi.

Chỉ là chưa được bao lâu, nàng không còn bị thôi mien..

“Ngươi…hôm qua xảy ra cái gì?” Hy Nhược nhìn trên người không còn mảnh vải che thân, bao nhiêu là dấu vết ám muội in trên làn da trắng nõn của nàng. Nàng hốt hoảng nhìn sang Diêm Vương, hắn vẫn điềm nhiên như vậy, là nàng và hắn phát sinh quan hệ gì rồi

“Ngươi mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì?” Hy Nhược càng hoảng loạn, gắt gao muốn hỏi hắn

“Nhược, hôm qua nàng còn rất hưởng thụ, hôm nay muốn quên hết?”

“Là ngươi, ngươi dứt cuộc đã làm gì ta?” Hy Nhược trừng mắt, trong mắt tràn đầy ý hận

“Xem ra thôi miên chỉ khiến nàng hưởng thụ không khiến nàng nhớ, lần sau có lẽ…dùng mị dược tốt hơn

“Ngươi, đồ khốn” Hy Nhược tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, dựa vào cái gì mà hắn có thể coi thường lần đầu của nàng như vậy? Nàng bây giờ mất hết sạch rồi, thật sự mất hết rồi

“Nàng còn không xem, rõ ràng đã hứa cưới ta lại quay sang kết phu thê với người khác, nàng xem ai quá đáng hơn?” Hắn lúc này tức giận, nàng nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ với hắn như vậy để quay lại với nam nhân kia sao? Hay lắm, nàng dám quên sạch như vậy, chọc hắn phát điên lên rồi.

“ Ta không hứa cưới ngươi, bản thân ta còn chưa gặp qua ngươi” Hy Nhược tức giận nói

“Ồ…uổng công ta yêu nàng như vậy” Hắn cười đau đớn

“Ngươi không yêu ta, là khinh dễ ta”