Hy Nhược bị Diêm Vương kéo về phòng, vừa đến nơi nàng đã nằm gục vì rượu, điều này làm cho tâm tình Diêm Vương tệ đi không kém
" Trên hạ giới đã không uống được rượu, xuống đây còn thích thử mê hoặc tửu, nàng thích chết sao?" Hắn nhìn nàng say không cầm cự nổi nằm gục xuống, tất nhiên hắn rất khó chịu
" Ách...Diêm Vương, ngươi đừng trách ta mà" Nàng đung đưa tà áo Diêm Vương, bộ dạng như một đứa trẻ ngốc xin tha thứ
" Nhược, ta rất lo cho nàng" Hắn cúi xuống nhìn Hy Nhược chu chu môi nhỏ, tay nhẹ vén vài sợi tóc của nàng lên. Hắn đối với nàng bảo vệ tuyệt đối, không muốn nàng gặp bất trắc; hắn nhớ cách đây vài năm, nàng phải nhập viện vì uống rượu, tất nhiên rượu trên hạ giới còn không uống được làm sao mà đọ nổi với thứ rượu mê hoặc ở nơi này
Quả thực ngốc đến không tả nổi
" Diêm Vương....tha cho ta đi mà..." Nàng nũng nịu cọ vào lòng Diêm Vương, tay ôm lấy thắt lưng hắn thật chặt
" Nàng lúc nào cũng trẻ con như vậy" Hắn bế nàng lên giường rồi lệnh cho người hầu lui xuống
...........................................................................................................................................................................................................
Không khí ở Hắc Sử Môn giống như nhiễm hàn khí âm giới, lạnh lẽo đến đáng sợ. Ngự Kiều ngồi trên ngai mang sắc thái âm u, ánh mắt ngàn năm không đổi vẫn vô cùng lạnh lẽo giống như một núi băng khổng lồ khó tan, đủ bức chết các yêu ma ở đây
Tiểu Ngọc chung thủy cúi đầu không dám đối diện với hắn, sự lo sợ trong nàng giống như tràn ra tất cả các dây thần kinh, bao nhiêu run rẩy đều bọc ở ngoài nàng, hồ yêu tộc nhất định không cứu vãn được nàng rồi
" Nàng không ngẩng đầu lên nhìn ta sao?" Hắn chầm chậm nói, nhìn Tiểu Ngọc ở dưới run bần bật như một con thỏ bị sói vồ, trong hắn tất nhiên không cam tâm. Có điều nàng trốn kĩ như vậy, lục lọi từ thiên giới đến hồ yêu tộc đều không tìm thấy nàng, hắn rất tức giận
" Ma chủ, người tha cho ta đi được không?" Tiểu Ngọc nói rất nhỏ, lần trước nàng cùng hắn cãi nhau một trận thật to, nàng nói sẽ không quay lại nơi này thêm một phút nào nữa. Tất nhiên nàng biết một khi hắn tìm thấy nàng hắn sẽ rất tức giận, trong cơn thịnh nộ của hắn cũng sẽ không biết hắn làm ra cái gì nữa
" Tha?" Hắn nhếch môi cười lạnh " Ta để nàng tự do tự tại, cũng không hề ép nàng phải ở nơi này không được rời nửa bước, nàng làm hoàng hậu, kết hôn với ta không tốt?"
" Nhưng ta không yêu ngươi, ngươi giữ ta làm cái gì?" Tiểu Ngọc khó chịu nói
Nàng ở Hắc Sử môn là người hầu của hắn nhưng bao nhiêu lần hắn suýt mất kiềm chế mà chiếm đoạt nàng? Đối với chuyện này nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục, giống như trong mắt hắn nàng chỉ là một nữ nhân thích câu dẫn, lần nào lí do cũng là vậy...
Những lời này đến tai Ngự Kiều, thành công chọc giận hắn triệt để
" Nàng không yêu ta?" Hắn nhíu lông mày, đôi mắt phát ra từng tia âm u
" Phải, ta không yêu ngươi, chính là không yêu ngươi" Tiểu ngọc vẫn như một, trước sau đều nói không yêu hắn.
Ngự kiều im lặng một hồi lâu, lúc sau bỗng chốc cười lớn; ai cũng biết nụ cười này đầy nguy hiểm, lần này Tiểu Ngọc thật sự thảm rồi
" Ngươi có ý gì?" Nàng nhìn hắn đầy hoảng loạn, hô hấp bắt đầu nặng nề không lưu thông nổi. Nụ cười này nàng không phải chưa thấy qua, chính là lần hắn giết người nàng đã thấy sự âm hiểm của nụ cười này. Lúc hắn xuống tay có biết bao nhiêu tàn nhẫn, cái xác đó nhìn rất thảm, thảm đến mức hốc mắt cũng ứa ra máu tươi, hòa trộn với nước mắt cầu xin tha thứ, thảm đến mức tứ chi mỗi pương một phần, trên thân thể không còn bất kì thứ gì nguyên vẹn, trở thành một cái xác nát
Nàng một lần nữa lại thấy cái nụ cười chết chóc này, tâm hoảng loạn không yên nổi....
Chẳng lẽ...bi kịch năm đó lại xuất hiện?
Nàng không đoán nổi, lòng dạ Ngự Kiều thâm sâu khó đoán, trong tim hắn có máu đỏ hay máu đen nàng cũng không thể biết
Sự tàn độc của hắn, sự chết chóc trong dã tâm của hắn...tuyệt đối không ai biết
" Ngươi mau trả lời ta" Tiểu Ngọc hét lên
Tiếng cười lạnh lẽo kia im bặt, đổi lại là một sự lạnh lẽo, muốn bức tử nàng...
" Lại đây" Hắn vẫy tay, ngũ quan vẫn mang một màu lạnh giá
Tiểu Ngọc cố cầm cự đứng vững, ai biết rằng hai chân nàng thật sự bị sự lạnh giá kia làm cho mềm nhũn, không còn có khả năng chống đỡ sự lạnh giá kia
" Ta không nói lần thứ hai"
Tiểu Ngọc bị dọa cho sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hai tay nhỏ của nàng nắm chắc y phục, nàng cắn môi tiến lại chỗ hắn
Ngự Kiều vẫn uy nghi ngồi trên ngai lười biếng nhìn nàng từng bước run rẩy tiến đến chỗ hắn. Nhìn hắn có bao nhiêu biếng nhác, bên trong lại càng thâm độc, giống như một con rắn nguy hiểm tiến lại người không chút thanh âm xao động, nhẹ nhàng từng bước đâm hai răng độc vào trong cơ thể, tiêm cái chất cực độc vào tê liệt thần kinh đối phương
Nàng đi lại phía hắn, giống như đi vào bóng tối...không chút ánh sáng....
" Rất ngoan" Hắn kéo nàng lại phía hắn, nàng vẫn giống trước đây theo đó mà nép trong lòng hắn run rẩy
Hương vị nàng hắn có bao nhiêu nhớ mong, làn da trắng nõn ẩn hiện qua làn nước khi nàng tắm, hai đôi gò bồng ẩn hiện qua lớp xiêm y, khuôn mặt e lệ khi nàng ở trong lòng hắn, hắn đều rất nhớ
Đặc biệt, hắn nhớ nhất là một tiểu hồ ly hồn nhiên thích trêu đùa hắn, thích một tiểu hồ ly ngoan ngoãn ở trong Hắc Sử vui đùa cùng các tiên ma
Hắn nhớ tất cả hình ảnh của nàng, nhớ tất cả những phong tình trên nàng, nhớ rất nhiều
" Ma chủ" Tiểu Ngọc bị vòng tay rắn chắc của hắn chế ngự, có chút khó chịu khẽ cựa quậy
" Làm sao?" Hắn nhìn khuôn mặt đáng yêu kia, nhất thời dục vọng tăng cao, nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng giống như kích thích hắn, còn cả môi nhỏ hồng đào mím chặt, thật muốn cắn nàng một phát
" Ta....ngươi thả ta ra chút"
" Muốn đi?" Mắt hắn hiện lên tầng âm u
" Ách...không, ngươi ôm...chặt" Nàng nhìn qua sự âm u trong mắt hắn liền sợ hãi co rụt lại
Hắn chỉ nới lỏng tay hơn chút, vùi đầu vào hõm cổ Tiểu Ngọc cọ cọ. Hắn nhớ mùi bạch yến trên người nàng, mỗi lần ngửi thấy mùi này hắn sẽ rất yên tâm; yên tâm là vì hắn không cô đơn ở Hắc Sử một mình, còn có nàng ở bên hắn
" Nàng đừng đi nữa, ở lại đây làm hoàng hậu, làm thê quân của ta dứt cuộc có điểm nào không tốt?"
Tiểu Ngọc im lặng một hồi lâu, nàng ở trong lòng hắn được hắn cưng chiều, đối với các tiên ma ở đây nàng tất nhiên được sống trong nhung lụa, được bảo vệ như một con yến ở trong lồng son vàng. Có điều đây chính là chiếm hữu, nàng không muốn bị coi thành sủng vật
" Không có điểm nào không tốt nhưng ta không muốn"
" Vì sao?"
" Ta không có cách nào tiếp nhận ngươi, cũng không muốn bị ràng buộc ở nơi này" Nàng nói cương quyết, đối với hắn mềm mỏng không có tác dụng, chỉ có thể cứng rắn như vậy
" Ta cho nàng tất cả, nàng vẫn không ở lại sao?"
" Ngươi không cho ta tình yêu, là sủng ta" Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn nói" Nếu ngươi không yêu ta đừng giữ ta lại, cả hai đều không có hạnh phúc, chỉ có dằn vặt ngươi vui nổi không?"
" Nếu ta nói ta yêu nàng, nàng có ở lại không?" Ngự Kiều hắn đối với nàng yêu sâu đậm, vì nàng kiềm chế đi lửa dục không muốn khi dễ nàng. Nhưng dục vong nam nhân lớn như Thái Sơn, hắn dứt cuộc không kìm được mà đã suýt cướp lần đầu của nàng, khiến nàng hiểu lầm sâu sắc
" Đừng nói những gì dối lòng nữa, thế gian này hồng trần ba vạn dặm, ngươi thử tìm người khác rồi sẽ quên đi ta"
" Ta không quên được, không quên được" Ngự Kiều đau đớn giữ chặt lấy nàng, nàng nói hồng trần ba vạn dặm nhưng mà ba vạn dặm hắn đều chỉ có nàng trong lòng, không thể quên nàng đi cũng không thể tìm thấy ai thay thế được nàng, chỉ có nàng mới khiến hắn thần hồn điên đảo, điên cuồng chiếm giữ lấy nàng không để ai cướp nàng đi, hắn không có cách nào giữ nàng nên dùng cái cách cực đoan này để nàng ở cạnh hắn
Chỉ như vậy mới giữ được nàng
" A Kiều, ngươi yêu ta được bao nhiêu?" Nàng gỡ tay hắn ra hỏi
" Ta yêu nàng không đếm được đâu, đừng có hỏi ta"
" Ta đang nghiêm túc, ngươi mau trả lời cho ta"
" Tình yêu là thứ vô hạn, của ta dành cho nàng lại càng không thể có sự chính xác" Hắn mặc kệ nàng gỡ tay hắn ra vẫn tiếp tục ôm nàng" Ngọc nhi, nàng gọi ta là A Kiều ta rất thích, sau này mỗi ngày có thể tiếp tục gọi như vậy không?"
" Ngươi thân là ma chủ Hắc Sử môn mà lại dùng cái tên này sao? Mà đừng có đánh trống lảng, ta vẫn không ở lại đây mãi được, cũng phải thăm Nhược tỷ và Mạnh tỷ, cũng cần tự do chứ không thể như oanh yến ngày ngày chịu cảnh bị nhốt trong lồng son vàng"
" ta vẫn cho nàng tự do, chỉ xin nàng đừng đi, ta sợ cô đơn"