Chương 4: Có Người Đến Từ Hôn

Bạch Thanh Liên mỉm cười, giọng nói thanh thúy như ngọc, nói :

- Thật ra những năm qua cha ta cũng thường nhắc đến ngài, đáng tiếc sức khỏe của ông không tốt lắm, lại thêm công việc bận rộn vì vậy không có thời gian tới thăm ngài, còn hi vọng bá phụ thứ lỗi!

- Hiện tại ta cũng là gia chủ một gia tộc, hiểu rõ hiểu rõ…!

Tiêu Chiêm phất phất tay, cười nói:

- Ta nghe nói chất nữ đã bái nhập vào Thái Sơ thánh địa, trở thành đệ tử của một vị trưởng lão trong đó, thật là đáng mừng!

- Tất cả đều nhờ vào sư phụ không chê tiểu nữ ….

Hai người rãnh rỗi nói chuyện một lát, khi bầu không khí cũng trở nên hòa hợp hơn nhiều, Bạch Thanh Liên mang một tia đấu tranh và bối rối trên khuôn mặt, nói :

- Kỳ thật Tiêu bá bá, lần này ta đến….lần này ta đến là vì…Tiêu Hàn!

Mọi người nói thầm một tiếng ‘’ Đến…’’, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương.

Tiêu Chiêm hít một hơi thật sâu và nói:

- Bạch chất nữ, có chuyện gì ngươi nói cứ nói, không cần ấp a ấp úng!

- Vâng , Tiêu bá bá, vậy thì Thanh Liên sẽ đi thẳng vào vấn đề!

Bạch Thanh Liên cắn cắn răng ngà, nói:

- Ta nghe nói, nhiều năm nay Tiêu Hàn ca ca đã gặp bình cảnh trong tu luyện, tu luyện rất khó khăn, không có cách nào tiến thêm một bước….

- Nói đùa, thiên phú hắn không tốt, không có thiên phú tu luyện, kém xa với Bạch chất nữ!

Vừa nói , Tiêu Chiêm vừa đau lòng.

Chuyện này đã lan truyền ra từ lâu, nói thẳng còn hơn cứ giấu giấu diếm diếm.

Nhìn xem thiên kiêu chi nữ trước mặt, trong lòng hắn vô cùng u sầu, xem ra nhi tử ta không có tư cách có cô con dâu như vậy.

Bạch Thanh Liên vỗ vỗ tay, mấy lão già xung quanh liền mang ra mấy lọ đan dược.

Một trong những cái lọ được mở ra, một mùi đan dược hương từ bên trong bay ra, ngửi một hồi liền thấy thoải mái sảng khoái, tinh thần lên gấp trăm lần.

Không cần nói nhiều, đây tuyệt đối là Linh đan , rất có giá trị.

Bạch Thanh Liên ôn nhu nói:

- Chính vì thế mà xin sư phụ cho một ít đan dược, hi vọng rằng Tiêu Hàn ca ca có thể thoải mái một chút…Còn về cuộc hôn sự của chúng ta, ta hy vọng….

- Im ngay!

Một tiếng kêu lớn từ hậu viện truyền đến.

Mội người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiêu Hàn lao ra với khí thế dữ dội, lạnh lùng nhìn xem Bạch Thanh Liên, nói:

- Những lọ đan dược này ngươi lấy về hết đi, ta không cần!

Khuôn mặt của các vị trưởng lão biến đổi.

- Tiêu Hàn ngươi nói cái gì?

- Đây là lễ vật do Bạch cô nương đưa cho chúng ta, ngươi có tư cách gì từ chối?

- Ngươi không cần, nhưng chúng ta cần!

- Cái đồ phế vật , ngươi không tu luyện được còn muốn làm hỏng việc tốt của chúng ta?

- Ngốc, hừ!

…………..

Tiêu Hàn hét lớn:

- Người ta đã đến bắt nạt trên đầu ta, các ngươi còn muốn ta chịu đựng? Người ta đến là để từ hôn, những đan dược này đều là để nhận lỗi, các ngươi là muốn cả một đời của ta không ngẩng đầu lên được sao? Các ngươi là muốn để cho Tiêu gia chúng ta, cả một đời không ngẩng đầu lên được sao?

- Tiêu Hàn ca ca, ta không phải…

Bạch Thanh Liên lo lắng, nàng muốn giải thích gì đó.

- Im ngay! Đồ tiện nhân !

Tiêu Hàn hét lớn.

Tiêu Hàn nở một nụ cười đắng chát , thân thể run rẩy, nói:

- Đúng, ta là một cái phế vật, không xứng với Bạch gia đại tiểu thư! Ta bất tài trong việc tu luyện, ngươi đã tiến vào thánh địa, trở thành thiên kiêu chi nữ cao cao tại thượng, ta càng không xứng với ngươi! Thế nhưng , ta là một tên nam nhân , ta cũng có tôn nghiêm của bản thân mình , ngươi lại đến cửa nhà ta từ hôn, ngươi coi ta là cái gì?

- Ta…

Bạch Thanh Liên há hốc mồm.

- Không phải chỉ là từ hôn thôi sao? Chuyện này ai cũng làm được!

Tiêu Hàn lấy một tờ giấy từ trong ngực, dùng sức ném tới trước mặt Bạch Thanh Liên, nói:

- Đây là thư từ hôn ta đã viết , lấy đi, không cần trả lại! Ngươi hãy nhớ cho kỹ, không phải là Bạch Thanh Liên chướng mắt ta mà là Tiêu Hàn chướng mắt ngươi!

- Ngươi!

Đôi mắt Bạch Thanh Liên đỏ bừng, thân thể mềm mại run rẩy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Nhưng vào lúc này, Tiêu Hàn cười càng thêm càn rỡ, như thể hắn đã được tuôn ra tất cả những nỗi oan ức khổ nhục mà hắn phải chịu đựng suốt nhiều năm qua, mang theo một chút biến thái, chế nhạo:

- Thiên phú trác tuyệt thì sao ? Bái nhập thánh địa thì sao? Bạch Thanh Liên, ba năm về sau, ta sẽ tiến vào thánh địa hướng ngươi lĩnh giáo tài nghệ! Bây giờ cút đi!

Cuối cùng, Tiêu Hàn hét lên một câu mà hàng trăm triệu dân mạng xúc động.

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!

Bạch Thanh Liên không còn có thể kiềm chế nội sự oan ức của mình, cầm lấy thư từ hôn bỏ chạy.

- Hàn nhi, ngươi….!

Tiêu Chiêm há hốc mồm, nói không nên lời, trong lòng tràn ngập áy náy.

Mấy cái trưởng lão và đệ tử Tiêu gia, đều bị vừa rồi sự nổi giận của Tiêu Hàn, nói không ra lời.

Còn có mấy cái lão bộc mà Bạch Thanh Liên mang đến cũng chưa có đi, nhìn Tiêu Hàn với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Tiêu Hàn lại hét lớn:

- Tại sao các ngươi vẫn chưa đi? Ở lại chế giễu ta có đúng không? Nhanh chóng mang những thứ này cút đi! Ta, Tiêu Hàn coi như nghèo, cũng sẽ không nhận đồ bố thí!

- Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý ngồi đợi ở đây?

Một trong những lão bộc nói :

- Sau khi nghe nói về sự tình của ngươi, tiểu thư nhà ta hướng trưởng lão xin lấy linh đan diệu dược, đồng thời có ý tốt đưa tới, hi vọng ngươi có thể vui hơn . Kết quả ngươi lại lấy ân báo oán, mắng nàng một trận còn còn từ hôn nàng trước mặt những người khác, để nàng chịu nhiều sỉ nhục, hiện tại ta hận không thể giết chết ngươi !

Tiêu Hàn kinh ngạc:

- Cái gì, nàng không phải đến từ hôn?

- Ta ngược lại hy vọng nàng làm như vậy, dù sao ngươi cũng chỉ là một tên phế vật, không xứng với tiểu thư nhà ta! Hiện tại tốt rồi, ta thực sự cảm thấy vui mừng thay cho tiểu thư!

Tiêu Hàn :

- …………..