Lâm Bắc Phàm tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày hắn cũng sẽ xuyên qua.
Xuyên qua đến một cái đại thế giới Đại Huyền huyễn, trở thành đệ tử cuối cùng của đại trưởng lão thánh địa tu luyện, cũng là đệ tử duy nhất, thân phận hiển hách, thiên phú trác tuyệt, vạn chúng nhìn kỹ.
Nhưng mà đây không phải là điều mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là hắn xuyên qua còn khóa lại một cái hệ thống, tên là Thần Cấp bật hack hệ thống, là một cái hệ thống chuyên môn bật hack cho nhân vật chính hoặc là thiên kiêu, cũng chính là ngón tay vàng.
Sau khi đối phương tiếp thu ngón tay vàng cho Lâm Bắc Phàm cho ra thì thiên phú tu luyện, huyết mạch, kinh nghiệm, tu vi, công pháp tuyệt học, mệnh cách, dị bảo các loại vốn có hết thảy trên người bọn họ đều sẽ đồng bộ ở trên thân Lâm Bắc Phàm.
Nói cách khác, nhân vật chính có Lâm Bắc Phàm đều có, nhân vật chính không có, Lâm Bắc Phàm chưa hẳn không có.
"Không nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành ngón tay vàng, thật có ý tứ!" Lâm Bắc Phàm cười ha ha: "Hệ thống, bắt đầu quét hình đi!"
"Keng! Hệ thống bắt đầu quét hình bên trong phương viên 100 ngàn!"
"Keng! Phát hiện một nhân vật chính!"
Tiếp theo, tin tức cơ bản của vị nhân vật chính này truyền đến trong đầu Lâm Bắc Phàm.
Tính danh: Tiêu Hàn
Tuổi tác: 16 tuổi
Thân phận: Nhi tử của tộc trưởng Tiêu gia.
Thực lực: Phàm Nhân Cảnh cấp 3
Thể chất: Hỏa Thần thể
Thiên phú: Luyện dược
"Rốt cuộc phải cho hắn ngón tay vàng gì đây? Có rồi!" Lâm Bắc Phàm cười hắc hắc.
. ..
Hạ Viêm Thành, Tiêu gia.
Có một thiếu niên khoảng 16 tuổi đang ra sức liều đánh trên một cái cây đại thụ.
Cuối cùng tay thụ thương, mới dừng lại, phát ra tiếng gầm giận dữ: "Vì cái gì! Vì cái gì ta cố gắng như vậy, mỗi ngày tu luyện 8 canh giờ trở lên, không thấy thực lực tiến thêm? Chẳng lẽ ta thật sự là một người tầm thường sao? Chẳng lẽ ta không có thiên phú tu luyện, đời này nhất định tầm thường vô vi?"
Hắn tên là Tiêu Hàn, là nhi tử của tộc trưởng Tiêu gia, là một trong tam đại gia tộc ở Hạ Viêm Thành.
Mặc dù Tiêu gia không tính là gia tộc lớn, nhưng cũng không kém.
Theo lý mà nói, có bối cảnh như vậy thì hắn đã sớm có thể tu luyện tới Siêu Phàm Cảnh. Hắn cũng hết sức cố gắng, thế nhưng không đủ thiên phú, sức lực hết sức kém, đến bây giờ mới là phàm nhân cấp 3, skhông mạnh hơn người trưởng thành bình thường bao nhiêu.
Người trong gia tộc hết sức thất vọng.
Rất nhiều tộc nhân đều có ý kiến, bí mật nói hắn lãng phí tài nguyên, phải ngừng cung cấp.
Nội bộ trong gia tộc hội nghị quyết định, nếu như trước 18 tuổi hắn còn không cách nào đột phá đến Siêu Phàm, thì sẽ hủy bỏ chức vị thiếu tộc trưởng của hắn.
Vì không để phụ thân hổ thẹn, những ngày này hắn một mực cố gắng gấp bội.
Đáng tiếc trời vẫn không toại lòng người.
"Vì sao lão thiên lại đối với ta như vậy? Vì cái gì!" Tiêu Hàn bất lực ngược lại ngồi ở phía dưới đại thụ, hết sức chán chường, sau đó từ trong cổ móc ra một chiếc nhẫn có phong cách cổ xưa.
Đó là di vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn, hắn một mực mang theo bên thân. Mỗi lúc đau lòng khổ sở đều sẽ lấy ra nhìn xem, như vậy thì trong lòng sẽ tốt hơn một chút.
Tay hắn thụ thương, giọt máu nhỏ lên trên mặt nhẫn.
Đúng lúc này, chiếc nhẫn phát ra tia sáng chói mắt.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Hàn giật mình, vứt chiếc nhẫn này xuống chạy ra xa 10 mét, trốn ở dưới một thân cây nhìn chằm chằm.
Trong giới chỉ toát ra một cái bóng giống như u hồn, đó là một nam tử trưởng thành, người mặc một thân áo khoác màu trắng bạc, mặt như Quan Ngọc, góc cạnh ngũ quan rõ ràng, mày kiếm tinh mâu, mái đầu bạc trắng như tuyết, nhìn phong độ rất nhẹ nhàng, dáng vẻ bất phàm.
Tiêu Hàn đố kỵ, có như tuổi của người này đã cao, thế mà dáng dấp còn đẹp trai hơn hắn!
Người này chính là Lâm Bắc Phàm biến hóa ra.
"Ngươi ngươi. . . Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện từ trong giới chỉ của mẫu thân ta?" Tiêu Hàn sợ hãi hỏi.
"Ngươi có thể gọi ta một tiếng Dược lão!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Vốn dĩ thần hồn của ta ngủ say bên trong chiếc nhẫn, không biết qua bao nhiêu năm tháng, là máu của ngươi đánh thức ta!"
"Thần hồn? Nói thì thì ngươi đã chết rồi sao?" Tiêu Hàn phản ứng rất nhanh.
"Không sai, ta đã chết, chết không biết bao nhiêu năm, thương hải tang điền, thế sự thay đổi, hết thảy đều biến! Là ngươi đánh thức ta, ta thiếu ngươi một cái nhân tình!" Lâm Bắc Phàm cảm khái, nói.
Trong lòng Tiêu Hàn sợ hãi lại cuồng hỉ, đây là thiên đại cơ duyên!
Người trước mắt đã chết, thần hồn còn có thể sống nhiều năm như vậy, tuyệt đối là một lão tiền bối thâm bất khả trắc!
Nói không chừng có thể giải quyết vấn đề tu luyện của ta!
Tiêu Hàn quyết định dò xét thăm dò: "Như vậy. . . Lão tiền bối Dược lão, ta có thể mạo muội hỏi ngươi một vấn đề không?"
"Hỏi đi, cũng đã lâu ta không có mở miệng nói chuyện!" Lâm Bắc Phàm phất phất tay, nhìn lên hết sức thoải mái.
Tiêu Hàn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy thì lão tiền bối, trước khi ngươi vẫn lạc thì có tu vi?"
Lâm Bắc Phàm giống như cười mà không phải cười nhìn xem hắn, phảng phất đã xem thấu thủ đoạn nhỏ của hắn, nói: "Thần Thánh Cảnh!"
Tiêu Hàn hít vào một hơi.
Trên thế giới này, cảnh giới tu luyện chia làm mười đại cảnh giới Phàm Nhân Cảnh, Siêu Phàm Cảnh, Ngự Không Cảnh, Thiên Nhân Cảnh, Niết Bàn Cảnh, Trường Sinh Cảnh, Đại Năng Cảnh, Thần Thông Cảnh, Thần Thánh Cảnh cùng Chí Tôn Cảnh chí cao vô thượng.
Trong đó, cường giả chí tôn mấy chục vạn năm không có một người, tạm thời không đề cập tới.
Cao thủ cấp Thần Thánh chính là vô địch dưới Chí Tôn Cảnh, trên vạn năm mới có một người, nhân vật phong vân vì một thời đại hết sức thưa thớt, toàn bộ thế giới cũng không có bao nhiêu người.
Cao thủ cấp Thần Thông lại xưng là bậc đại thần thông, ngàn năm mới có một người, số lượng cũng không nhiều, chỉ có thần giáo đỉnh tiêm hoặc là thánh địa mới có, bình thường đều xử lý chuyện trong môn phái, không tùy tiện ra tay.
Hiện nay, tất cả đại thần giáo thánh địa có chiến lực mạnh nhất kỳ thật chính là Đại Năng Cảnh.
Giống Tiêu gia bọn hắn, một trong tam đại gia tộc của Hạ Viêm Thành, người mạnh nhất cũng chỉ là Ngự Không Cảnh. Nguyện vọng trước giờ của hắn cũng chỉ là trở thành một tên cường giả Ngự Không Cảnh cường đại.
Tiêu Hàn không nghĩ tới người trước mắt lại có địa vị to lớn như thế!