Tiêu Thần tỉnh lại, nhưng lại không muốn ngồi dậy. Ánh mặt trời từ khe cửa sổ chiếu vào vào gương mặt, cảm giác ấm áp tràn trề, tròng mắt hiện lên màu vàng, tựa như mặt trời nhỏ.
“Thời tiết thật đẹp.”
Hắn làm biếng thì thào, dường như không còn thoải mái liền ngồi dậy sửa sang quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn đại sơn cao chót vót bị mây mù bao phủ, một cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, nhưng mà nhìn nhiều thì sẽ dần cảm thấy khó chịu.
Tiêu Thần như thường lệ đi đến bờ hồ câu cá, ngày hôm nay tiết trời rất tươi mát, hoa bồ công anh theo cơn gió bay đến rồi rơi xuống trên mặt hồ. Nếu như đổi thành một cánh hoa thì đẹp biết bao, Tiêu Thần thầm nghĩ. Nhưng ngẫm lại, hắn cảm thấy mình thích hợp với bồ công anh hơn, bởi vì hoa công anh trên đời này, nhìn thì tự do đấy, kỳ thật thân bất do kỷ, mệnh không tại mình.
Vung cần câu, dây câu vẽ ra một đường cong hoa lệ sau đó rơi xuống mặt nước, tiếng nước không vang, chỉ có bồ công anh không ngừng rơi xuống, che khuất mặt nước.
Hồ này không có cá, chỉ có mặt nước tĩnh lặng cùng mây trôi bồng bềnh. Nhưng mặc cho sự thật là như vậy, Tiêu Thần vẫn chưa hề từ bỏ thói quen nhìn như có vẻ vô vị này.
Lại ngẩng đầu nhìn ngọn đại quen thuộc kia, lúc này ánh mắt trời đã treo giữa cao xanh, mây mù bồng bềnh một màu một vẻ lũ lượt bay đến phủ lấy đỉnh núi, lộ ra tiên mang tráng lệ.
Kỳ thật thì chỗ đó không có nhiều mây bằng ở dưới này.
Hơn nữa, chỗ đó cũng không có người lợi hại hơn người ở dưới này.
Tiêu Thần nghĩ thế, trong lòng thì nghĩ về một chuyện khác.
...
Thế gian đại đạo huyền ảo, nhưng cho dù suối nhỏ có rẽ về trăm hướng, vẫn đổ về một biển.
Bên trên thiên hạ là người tu tiên, trên người tu tiên là tiên nhân, cao hơn nữa thì là đại năng, còn có cao hơn hay không người thường không biết.
Người tu tiên có thể dẫn kiếm múa lượn, nhưng chém địch vài chiêu không chết.
Tiên nhân có thể bay lượn trên trời, nhưng không thể vượt qua tầng trời.
Đại năng chạm đến đại đạo, con đường tu luyện gian nan trắc trở, lại có thể vượt qua tầng trời đi đến lôi cảnh, nơi đó chính là đỉnh của hạ giới.
Hạ giới mênh mông, không một ai biết được bên trên là gì. Tu sĩ chỉ biết nơi đó gọi là tiên cảnh, chỉ cần bước qua thập cảnh, liền rời xa hạ giới.
Nhân tộc thời đại này không nhiều cường giả cấp bậc đại năng. Một vị trong trong số đó đang ở trên Thánh Kiếm Tông. Người này không phải là chưởng giáo hiện tại, có thân phận rất thần bí, còn thân phận ra sao thì chỉ có chưởng giáo mới biết được.
Thánh Kiếm Tông có bảy ngọn sơn phong, trong đó ba ngọn sơn linh thủy tú là nơi tụ tập nhiều đệ tử nhất, thanh danh cực kỳ thịnh. Ba ngọn còn lại một ngọn dẫn lôi, một ngọn nạp hỏa và một ngọn đoạn thủy. Bảy ngọn sơn phong thiếu mất đi một, hết thảy có ẩn tình sâu xa.
Ngọn thứ bảy kia từng có thanh danh rất trội, từng là đệ nhất sơn phong của Thánh Kiếm, thế nhưng đó là chuyện của mấy trăm năm về nước. Hiện tại ngọn sơn phong này đã bị chưởng giáo phong cấm lại, ngoại trừ chưởng giáo ra thì không một ai được phép tiến vào. Nhưng tất nhiên vị kia thì không tính.
Bí mật chuyện này như thế nào, tthiên hạ không nhiều người biết, chưởng giáo tính là một vị, vị đại năng kia tính là hai... Tiêu Thần, cũng có thể tính là một người nữa, mặc dù hắn không hề để tâm đến chuyện này một chút nào.
....
Thành Tây dân khẩu đông đúc, là tuyến giao thương náo nhiệt nhất vùng Tây Nam.
Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn màu vàng bao phủ mặt đất. Từ cửa thành, Tiêu Thần từ cửa đông đi vào, xuyên qua dòng người náo nhiệt đi đến một quán rượu nhỏ.
Hiếm thấy có khách nhân tiến vào quán, tiểu nhị nhanh nhẹn chạy tới, vò khăn trong tay, xoa xoa nói: “Quý khách muốn rượu hay đồ ăn ạ?”
Tiêu Thần ngồi thẳng, tay đặt đầu gối, vai hơi run, cánh tay đưa lên đặt trên bàn một lượng bạc, thản nhiên nói: “Ta có việc muốn nhờ ngươi.”
Hôm nay hắn vận bạch bào, đi giày vải đen, điệu bộ cũng ra vẻ thượng nhân, khiến cho tiểu nhị không dám xem thường. Lời vừa ra cửa miệng, liền thấy tiểu nhị cười từ tốn thu một lượng bạc vào trong ngực, sau đó cúi người nhỏ giọng nói: “Khách quan cứ việc nói.”
Tiêu Thần nhìn về một góc nào đó trong quán rượu, chậm rãi nói: “Năm năm trước Thành Tây xảy ra một kiện hung án, người chết là một tán tu qua đường, thân phân bảy nơi, đến này vẫn chưa tìm được hung thủ...”
Tiểu nhị chăm chú lắng nghe, vừa nghe đến đoạn này, liền lắc đầu như trống bỏi, hoảng hồn: “Không, tiểu nhân không biết chuyện này...”
Lúc này tay đã móc ra một lượng bạc ban nãy, vừa tiếc vừa sợ đặt lên bàn.
Tiêu Thần nhếch miệng, bả vai có chút run rẩy, lần nữa móc ra một lượng bạc đặt ở trên bàn, nói: “Ngươi vẫn chưa biết ta nói chuyện gì...”
Tiểu nhị vò khăn lau mồ hôi, thở dài: “Ngài phải biết rằng hung án này liên can đến rất nhiều chuyện thần bí, hơn nữa ngài nhìn quán rượu này, sở dĩ ế ẩm đến như vậy hoàn toàn là vì năm xưa nơi này chính là hiện trường của vụ hung án đó. Lão bản đời trước vì chịu không được dày vò nên đã cáo lão hồi hương...”
Tiêu Thần cau mày, ngón tay có nhịp gõ mặt bàn, trầm giọng: “Nghe cho kỹ, chuyện ta nói với ngươi tuyệt đối...”
Tiểu nhị mếu máo nói: “Không, không, tiểu nhân đã không nhận bạc rồi mà.”
Tiêu Thần cảm thấy da mặt mình đủ dày, bằng không đã động thủ.
“Hung án năm năm trước ta đã tra được ngọn nguồn, hung thủ là người của Ma bộ, hành tung khó dò, một mình ta không thể bắt y, lần này đến mục đích chỉ đơn giản là muốn liên thủ với triều đình truy nã hung thủ. Chuyện chỉ có thế, ngươi nghe được bao nhiêu, nhớ kỹ trong lòng, sau này có người tìm ngươi, liền nói sự thật, tuyệt đối không được dấu giếm.”
Tiểu nhị kinh ngạc mà nhìn thanh niên trước mặt, nhưng vẫn ghi tạc câu này. Trong lòng thở phào, thầm nghĩ lẽ nào vụ án năm xưa đã tìm được hung thủ thật rồi sao? Đồng thời trong lòng cũng hoài nghi, ấy thế liền nhỏ giọng hỏi: “Nhưng mà khách nhân, tại sao lại phải làm như vậy?”
Tiêu Thần cầm một lượng bạc đặt trên bàn, chậm rãi nói: “Lão bản đã chết.”
Hồi lâu sau, tiểu nhị mới hoàn hồn lại. Vò khăn ở trong ngực, vô ngực ngồi xuống, sau cùng thở dài một cái.
“Như ngươi nói, chuyện này can hệ tới nhiều chuyện thần bí, năm đó lão bản trở về Trung Châu, trên đường gặp bất trắc, sớm đã không còn trên thế gian.”
Tiêu Thần bình thản nói.
“Ta chỉ muốn nhờ ngươi một việc, nếu như vài năm sau có người đến hỏi ngươi về ta thì nói với hắn chuyện mà ta vừa nói.”
Tiểu nhị còn muốn nói gì, đã thấy Tiêu Thần chậm chạp bước ra cửa. Bóng lưng kia thon dài kia nhìn thì như cao lớn vững trãi, kì thật gánh vác áp lực nặng nề. Hắn vẫn muốn nói gì đó thì đã thấy người thanh niên kia khoát tay, từ tốn nói: “Ta và lão bản là bằng hữu, ngươi và lão bản cũng là người quen, không cần nói khách sáo.”
Nói tới đây, người kia đã rời khỏi quán, lao vào dòng người náo nhiệt, như là bông bồ công anh gãy vỡ, không biết trôi về phương nào. Nhớ tới lời người nọ, tiểu nhị sửng sốt một hồi, liền ngồi xuống bàn, thở dài lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi, hi vọng ngươi có làm được chuyện mà ta không thể làm. Hung án này không phải hung án tầm thường, tán tu kia không phải tán tu tầm thường, mà người liên can tới nó, không một ai là tầm thường.”
Mấy giờ sau, một thanh niên mặt đỏ đi tới trước quán rượu, đôi mắt nhấp mở tìm tới chỗ quen thuộc, vừa muốn mở miệng gọi rượu cùng đồ nhấm, liền hoảng sợ lẩm bẩm: “Mặt trời lên ta còn chưa tỉnh, lúc tỉnh ta liền đến đây, trong người vẫn chưa có giọt rượu nào, cớ sao cảnh còn người mất?”
Dời mắt nhìn về phía mặt bàn, chỉ thấy ba lượng bạc nằm ở đó, không có người lấy, cũng không người dám lấy.