Chương 10: Con Gái Mà Y Như Con Trai, 666 !

Có câu nói là con nhà nghèo sớm đảm đương, không có cha mẹ đứa bé hiểu chuyện sớm.

Sau khi cha mẹ qua đời, qua thời gian mấy năm, cả Giang Tiểu Bạch và Giang Tiểu Hinh đều có thể tự lập và nấu ăn rất tốt.

Có lẽ vì hôm nay là ngày Giang Tiểu Bạch thức tỉnh, Giang Tiểu Hinh mới khó khăn chủ động nhận nấu ăn.

Sau khi ăn tối xong, Giang Tiểu Hinh sực nhớ ra gì đó hỏi: "Đúng rồi, cái kĩ năng thiên phú kia của anh chỉ hiệu quả với con người hay cả những sinh vật khác?"

Sau khi Giang Tiểu Bạch tra xét trong hệ thống một lúc, vuốt cằm nói: "Hình như là hiệu quả đối với bất kì sinh vật gì, chỉ có điều vẫn phải dựa vào thực lực, nếu như quá mạnh, anh cũng không thể nào làm được."

"Hiệu quả là được rồi." Giang Tiểu Hinh hoàn toàn không để ý tới những lời nói phía sau kia.

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch nghiêng đầu tò mò: "Em muốn làm gì?"

Giang Tiểu Hinh vừa dọn dẹp bát đĩa, vừa đáp lại: "Gần đây em tăng trưởng tinh lực gặp bình cảnh, không cách nào vượt qua cửa ải năm ngàn điểm, cho nên em đang định đi thứ nguyên không gian săn giết vài con quái vật xem có thể xông phá bình cảnh thông qua tinh châu hay không."

Mặc dù Giang Tiểu Bạch cũng rất hiếu kì với thứ nguyên không gian.

Nhưng khi nghe xong, hắn vẫn không khỏi hoảng hốt: "Chuyện đó.. . anh vừa mới thức tỉnh, nghiêm chỉnh mà nói thì không khác người bình thường là mấy, em nhất định phải đưa tên trói gà không chặt như anh vào trong thứ nguyên không gian ư?"

"Em biết mà, cho nên lần này chỉ là dẫn anh đi thích ứng một chút, sẽ không quá nguy hiểm đâu." Giang Tiểu Hinh ngẩng đầu lên nói.

Dừng một chút, Giang Tiểu Hinh lại tiếp tục: "Mặt khác em cũng sẽ nhờ thêm vài bằng hữu trong lớp có kỹ năng tốt tạo tiểu đội tiến vào thứ nguyên không gian cùng chúng ta."

"Chu Giai sao? Cái đứa con gái mà y như con trai kia phải không?"

Trong trí nhớ, cái nữ sinh tên Chu Giai này chính là bạn học cùng lớp hồi sơ trung của Giang Tiểu Hinh, quan hệ của hai người tuy là bạn bè nhưng lại có thể nói là trên cả tình bằng hữu, có thể yên tâm đưa lưng cho nhau mà không lo lắng.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Thời điểm đang nói tới Chu Giai, tiếng chuông của bỗng nhiên vang lên, Giang Tiểu Bạch liền chạy ra mở cửa.

Khi cánh cửa vừa mở ra, Giang Tiểu Bạch liền thấy hoa mắt, hắn đột nhiên bị người khác ôm một cái.

Ngay lập tức hắn cảm thấy cơ thể của mình cọ xát với cái gì đó rất mềm mại như bông gòn, cảm nhận được sự ngọt ngào lâng lâng không nói nên lời.

"Giang Tiểu Bạch, tại sao ngươi lại mở cửa?"

Lúc này, người ôm Giang Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng, lời nói từ mừng rỡ chuyển biến thành ngạc nhiên, lại mơ hồ chứa một ít chán ghét.

Sau khi bị đẩy mạnh ra phía sau, nhìn thấy trước mặt là một mỹ nhân xinh đẹp, dáng vóc cao gầy, chính là Chu Giai, trong lòng Giang Tiểu Bạch vẫn có chút lưu luyến cảm giác vừa rồi, nhưng mặt lại không thay đổi ra lệnh: "Lui một bước."

Chu Giai nghe nói như thế ngẩn ra một cái, theo bản năng lui về sau một bước.

"Lui thêm bước nữa" Giang Tiểu Bạch tiếp tục nói.

Chu Giai càng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Cũng sau khi bước một bước này, trọng tâm thân thể Chu Giai đã đứng bên ngoài cửa.

Ngay lập tức, Giang Tiểu Bạch dùng tay phải đẩy mạnh, đóng cửa phòng lại, đồng thời dùng tay trái chốt then cửa.

Sau khi nhìn thấy cửa phòng trước mặt đóng chặt, Chu Giai mới kịp phản ứng, khóe mắt nhịn không được chớp vài cái, vẻ đầy phẫn nộ.

"Tên khốn Giang Tiểu Bạch kia, ngươi có mở cửa không? Nếu không chút nữa đừng hỏi tại sao bị ta đánh què giò."

Đối với việc Chu Giai vừa đập cửa vừa uy hiếp mình, Giang Tiểu Bạch bĩu môi: "Hứ, lớn như vậy mà vẫn cứ như trẻ con, dạng này mà cũng đòi uy hiếp ta."

Năm phút sau, Chu Giai ngồi thở phì phò trước mặt Giang Tiểu Bạch, hầm hừ uống sữa.

Bởi vì Chu Giai uống vội vàng, bên miệng bị dính vào một vài giọt sữa trắng, bị nàng liếm môi vài vòng, khiến cho Giang Tiểu Bạch ngồi đối diện phải liếc qua vài lần.

Dừng lại một chút, Giang Tiểu Bạch nhìn về phía Chu Giai bằng một ánh mắt khó hiểu kỳ lạ.

Thấy vậy, Chu Giai vỗ bàn một cái: "Giang Tiểu Bạch, ngươi nhìn như vậy là có ý gì?"

Giang Tiểu Bạch thở dài: "Đây chính là ánh mắt tiếc hận, ông trời đã cho ngươi cái túi da tốt như vậy, lại còn tặng thêm một linh hồn thô ráp của hán tử, đúng là phung phí của trời mà."

Ngụ ý chính là âm thầm nói xấu cái tính cách nam tính của Chu Giai.

Chu Giai sầm mặt lại: "Tên Giang đích, ta nghĩ ba ngày nay ngươi không bị đánh nên ngứa đòn nha"

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch quay đầu nói: "Tiểu Hinh, Chu Giai vừa mới nói muốn thu thập em đó."

Chu Giai: ? ? ? ?

"Tên khốn, ta nói muốn thu thập Tiểu Hinh khi nào, ta nói ngươi thì có." Chu Giai đứng lên cao giọng nói.

Cũng biết tính cách Chu Giai có hơi sai sai từ lâu, Giang Tiểu Hinh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu bưng chén nước lên rồi nói: "Thôi, hai người các ngươi đừng quậy nữa, nói chính sự đây, xế chiều ngày mai, Tiểu Bạch sẽ tiến vào thứ nguyên không gian cùng chúng ta."

Chu Giai sửng sốt: "Hắn cùng chúng ta đi thứ nguyên không gian? Chuyện này quá nguy hiểm!"

Giang Tiểu Hinh nhạt tiếng nói: "Tiểu Bạch hôm nay đã thức tỉnh."

"Đã thức tỉnh? Bao nhiêu điểm tinh lực?" Chu Giai nghe xong hỏi.

"666" Giang Tiểu Bạch bất thình lình mở miệng nói.

Chu Giai nhíu nhíu mày: "Ta đang hỏi ngươi điểm số tinh lực sau khi thức tỉnh."

Giang Tiểu Bạch tiếp tục nói: "666 "

Chu Giai: "? ? ? ?, Giang Tiểu Bạch ngươi bị choáng váng à? Cứ nói đi nói lại con số 666 làm gì?"

PS: Có sai sót gì xin góp ý để mình hoàn thiện bản thân hơn. Cảm ơn mọi người đã xem truyện. Cầu tlt, kim phiếu, cầu đại gia bao nuôi.