Chương 79: Hồn thiện phách ác​

"Phong Lôi Dực..."

Đã bao nhiêu năm không nhìn thấy đạo ấn bản mạng xuất thế rồi?

Giọng Phù Đạo sơn nhân trở nên mê ảo như đang nằm mơ.

Mười giáp trước tu sĩ đại năng có đạo ấn bản mạng vẫn còn không ít, bây giờ đều lần lượt trở thành những lão quái ẩn nấp trên Thập Cửu Châu, rất khó thấy bọn hộ xuất hiện.

Một trận đại chiến, thay đổi quá nhiều.

Bây giờ đạo ấn bản mạng này không ngờ lại thành hình trong tay lão, khiến lão có cảm giác như vừa tự tay phá vỡ một thứ gì đó cấm kị.

Ánh mắt dừng lại trên đạo ấn đã hoàn toàn thành hình, Phù Đạo sơn nhân xúc động than thở.

Kiến Sầu đứng sau lưng lão.

Ánh vàng trong hang đá đã biến mất, đạo ấn trên chiếc đĩa màu đen lại vẫn còn phát sáng như vàng ngọc.

Chín đạo tử như quân cờ, những đường nét hiện ra khi cốt tủy rỏ xuống nối chín đạo tử này lại thành một đạo ấn nhìn giống hình chiếc cánh.

Đây chính là đạo ấn bản mệnh của Đế Giang thượng cổ.

Phù Đạo sơn nhân không động, Kiến Sầu cũng không lên tiếng.

Một hồi lâu sau Phù Đạo sơn nhân mới đưa tay ra, năm đầu ngón tay phát ra hào quang màu lam vồ xuống đạo ấn, không ngờ lại có thể bóc đạo ấn ra khỏi chiếc đĩa.

Chỉ sau nháy mắt, đạo ấn đã bị lão nắm trong lòng bàn tay.

Phù Đạo sơn nhân quay người lại, thoáng nhìn đạo ấn trong lòng bàn tay rồi nhìn về phía Kiến Sầu.

"Đạo ấn bản mạng Đế Giang đã xuất hiện, tiểu nha đầu nhà ngươi quả thật là người may mắn. Lại đây!"

Kiến Sầu nhìn lão, đứng yên không động.

Phù Đạo sơn nhân kì quái: "Chuyện gì thế?"

"Không có gì..." Kiến Sầu dừng lại một lát, cũng không biết nên nói thế nào: "Chỉ là cảm thấy sư phụ thoạt nhìn có vẻ khang khác".

Ngẩn ra.

Khang khác?

Phù Đạo sơn nhân giơ tay kia lên sờ cằm, cau mày suy nghĩ.

"Chẳng lẽ là sơn nhân ta lại đẹp trai hơn rồi à?"

Lẩm bẩm một tiếng, Phù Đạo sơn nhân lập tức sáng mắt lên nhìn Kiến Sầu: "Nói nhanh lên, vi sư khác ở chỗ nào? Mắt đẹp hơn hay là mũi đẹp hơn?"

"..."

Hai mắt sáng rực trên khuôn mặt nhem nhuốc nhìn Kiến Sầu đầy chờ mong.

Kiến Sầu yên lặng nhìn lão một hồi lâu, cảm thấy trong lòng hơi tắc nghẹn vì ánh mắt vô cùng chờ mong của lão, một hồi lâu mới nói được một câu: "Coi như đồ nhi chưa nói gì cả".

"Ơ hay cái con bé này, sao ngươi lại không thành thật như thế? Chẳng phải ngươi nói sơn nhân ta có chỗ nào không giống sao? Ngươi nói đi xem nào, đã bao nhiêu năm không có ai khen ta đẹp trai rồi".

Phù Đạo sơn nhân đột nhiên trở nên u sầu, bấm ngón tay tính toán rồi ảo não cúi đầu.

"Ôi, đúng là anh hùng lúc tuổi già không có người hỏi thăm, mất giá thê thảm... Ngay cả tiểu Kiến Sầu cũng không quan tâm đến ta nữa. Nhớ năm xưa sơn nhân ta tung hoành Thập Cửu Châu, một cái đùi gà, à không, một thanh kiếm gỗ đánh khắp Thập Cửu Châu không có đối thủ, không ngờ bây giờ lại suy bại đến nước này.

Từng chữ, từng câu.

Giọng Phù Đạo sơn nhân càng ngày càng ai oán.

Kiến Sầu nghe mà buồn nôn, thấy Phù Đạo sơn nhân sắp bắt đầu ôn lại những năm tháng chói lọi ngày xưa của mình, nàng biết nếu lúc này còn không ngắt lời thì sợ là sẽ không còn cơ hội nữa.

"Sư phụ, đạo ấn này phải xử lí thế nào?"

"Hả?"

Phù Đạo sơn nhân đang chìm trong kí ức chợt ngẩn ra.

Đưa mắt nhìn đạo ấn trước mặt, lão mới vội vàng vỗ trán: "Trí nhớ dào này kém quá, suýt nữa quên cả việc lớn!"

Thấy lão không còn lải nhải nữa, cuối cùng Kiến Sầu thở phào một hơi trong lòng, cười một tiếng.

Phù Đạo sơn nhân cũng không phải người không biết nặng nhẹ, vẫn vẫy tay với nàng nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, đạo ấn bản mạng này khác đạo ấn thông thường. Đạo ấn thông thường chính là một loại pháp môn tu luyện, người người đều có thể tu luyện. Nhưng đạo ấn bản mạng lại là một loại kĩ năng thiên phú, một đạo ấn suy diễn ra chỉ có thể thuộc về một người, hơn nữa còn không nhất định có thể tu luyện được. Cho nên đạo ấn bản mạng vô cùng quý giá, lần này ngươi lãi lớn rồi. Mẹ nó chứ, chuyện tốt như cốt ngọc Đế Giang mà ngươi cũng vớ được!"

Giọng lão đầy cảm thán.

Kiến Sầu nghe xong cơ bản cũng hiểu được sự đặc thù của đạo ấn bản mạng.

Có nghĩa sau khi nàng có đạo ấn Phong Lôi Dực này, cả giới tu hành sẽ không có người thứ hai có đạo ấn giống như thế, trừ khi có người khác cũng dùng cái gì đó trên người Đế Giang suy diễn ra đạo ấn tương tự.

Có điều khả năng này thật sự là quá thấp.

Còn phải xem số mệnh và cơ duyên...

Kiến Sầu nhớ tới Tạ Bất Thần.

Đây vốn không phải số mệnh của mình, cũng không phải cơ duyên của mình.

Nghe nói đây chính là thứ Tạ Bất Thần Côn Ngô cần để tu luyện một đạo ấn, cũng có nghĩa nàng đã cướp được từ tay hắn.

Hắn từng đoạt mạng nàng, đoạt mạng đứa con chưa ra đời trong bụng nàng, nàng cướp lại một phần cơ duyên thì đã là gì?

Kiến Sầu bật cười bước tới: "Sư phụ nói như vậy cũng coi như là đồ nhi khổ tận cam lai rồi".

Khổ tận cam lai?

Phù Đạo sơn nhân nghe vậy nhìn nàng, thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt nàng, lúc nói ra câu này gương mặt nàng không có vẻ gì là đau khổ, lão lập tức trợn mắt: "Đắc ý cái gì? Mau đứng cho vững. Đấu bàn đâu?"

Kiến Sầu nghe lời gọi đấu bàn ra.

Đấu bàn trúc cơ hậu kì đã được một trượng sáu thước, xuất hiện trong hang đá càng tỏ ra rất to lớn.

Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy, chợt thấy răng hàm đau nhức, đấm ngực giậm chân nói: "Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công! Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thiên tài ta đây đúng là sóng trước sắp bị vỗ chết trên bờ cát rồi..."

Lại cái gì nữa đây?

Kiến Sầu tuyệt đối không dám nói tiếp, sợ Phù Đạo sơn nhân không vui sẽ mắng cho mình máu chó ngập đầu, chỉ bày ra vẻ mặt cực kì thành khẩn, ho một tiếng dò hỏi: "Sư phụ, đạo ấn này đồ nhi phải học thế nào?"

"À... Cái này thì đơn giản".

Phù Đạo sơn nhân lấy lại tinh thần, cười hì hì.

Trên đấu bàn, toàn bộ tuyến khôn đều sáng lên, như dùng những đường thẳng vuông góc chia bầu trời đêm thành từng ô nhỏ, hoặc như là vô số nét vẽ đan chéo trên mặt đất tạo thành một bức tranh phức tạp.

Vị trí thiên nguyên, trong phạm vi một thước dường như có một chiếc bát ngọc, linh khí dính đặc như thực chất, hóa thành chất lỏng trong suốt, được chứa trong chiếc bát ngọc thiên nguyên này.

Linh khí không ngừng được hấp thu vào đấu bàn, theo những tuyến khôn hội tụ vào giữa, chậm rãi đổ vào thiên nguyên.

Linh khí giống như chất lỏng trong bát ngọc vẫn không ngừng đầy lên với một tốc độ mắt thường không thể nhận ra được.

Trên đấu bàn của Kiến Sầu đã có một số đạo ấn, lần lượt là các phép thuật nàng đã tu hành như Hồng Trần Phá Vọng Chỉ, Phiên Thiên Ấn, Phách Không Phủ.

Lúc này Phù Đạo sơn nhân đứng trên đấu bàn của Kiến Sầu, tay tóm hờ đạo ấn bản mạng, tỉ mỉ quan sát đấu bàn của Kiến Sầu.

"Đấu bàn có sự thân thiết tự nhiên với đạo ấn. Lát nữa ta sẽ đặt đạo ấn vào trong đấu bàn của ngươi, ngươi chỉ cần tập trung cảm nhận, làm cho nó rơi xuống vị trí thích hợp là được. Hồn phách của ngươi không đầy đủ, thứ này lại từng ngưng tụ một mảnh tàn hồn của Đế Giang nen càng phải đặc biệt cẩn thận".

Dường như Phù Đạo sơn nhân không yên tâm lắm.

Lão ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu rất lâu.

Suy nghĩ một lát, lão xòe bàn tay trái ra, một mũi ngọn bằng ngọc màu tím đậm xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Ta nhớ ngươi đã nói lúc ở trong Sát Hồng Tiểu Giới ngươi từng bị Cố Thanh Mi dùng tiếng chuông tấn công làm cho hồn phách không yên. Điều này đúng là sơ suất của sư phụ, cũng tại sư phụ không nghĩ rằng ngươi lại tình cờ ra khỏi sơn môn nên chưa kịp chuẩn bị cho ngươi vài món đồ phòng thân. Đây là một chiếc Định Hồn Đinh, có thể giữ yên hồn phách con người trong cơ thể, đồng thời có hiệu quả phòng hộ".

Định Hồn Đinh chỉ dài một ngón tay, xung quanh có ánh sáng màu tím long lanh lưu chuyển.

Nghe thấy Phù Đạo sơn nhân nói vậy, Kiến Sầu không khỏi nhìn về phía bàn tay lão.

Phù Đạo sơn nhân nói: "Thập Cửu Châu vốn rất ít có thứ này, cũng không phải để dùng trên người tu sĩ bình thường mà chỉ lúc giao chiến với đối thủ khó chơi mới sử dụng để phòng vạn nhất. Có điều đối với ngươi lại là thích hợp. Ngươi thiếu bốn phần hồn, ba phần vía, nếu lại gặp phải kẻ tấn công nhằm vào linh hồn tu sĩ như Cố Thanh Mi, chỉ sợ sẽ rất bất lợi. Sau này ngươi phải chú ý phòng hộ tinh thần một chút".

Nói xong lão cầm chiếc Định Hồn Đinh cắm thẳng vào mi tâm Kiến Sầu.

Kiến Sầu cảm thấy trước mắt có tia điện màu tím lóe lên rồi chui vào mi tâm mình. Một cảm giác lành lạnh cùng với tia điện này chui thẳng vào trong đầu mình rồi biến mất.

Ngón tay Phù Đạo sơn nhân rời khỏi đầu Kiến Sầu. Nàng không nhịn được sờ sờ mi tâm.

Trơn bóng, phẳng lì, không có bất cứ dấu vết bị đâm nào. Chiếc Định Hồn Đinh đó đã biến mất vô tung vô ảnh.

Có lẽ là cảm thấy động tác sờ mi tâm của Kiến Sầu đầy ngu ngốc, Phù Đạo sơn nhân không nhịn được cười hê hê: "Nhìn ngươi thật là ngốc nghếch, Định Hồn Đinh hữu hình mà vô thực, ngươi làm sao mà sờ được! Biết nó ở trong đó là được rồi. Sau này lúc gặp phải nguy hiểm, ngươi sẽ thấy sự tồn tại của nó. Bây giờ còn chưa tới tu tâm..."

Tiếng nói im bặt.

Sắc mặt Phù Đạo sơn nhân đột nhiên trở nên buồn bã.

Kiến Sầu vẫn cảm thấy rất kì diệu, thấy lão đột nhiên dừng lại, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

"Không có gì".

Phù Đạo sơn nhân lườm nàng một cái, thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là mẹ nó chậm hiểu! Có điều như vậy cũng tốt..."

"Sư phụ!"

Lúc mắng người ngài không thể nhỏ giọng hơn một chút sao?

"Được rồi được rồi, không mắng ngươi nữa". Phù Đạo sơn nhân vội vàng xua tay, nâng đạo ấn lùi lại một bước. Nhìn về phía Kiến Sầu, vẻ mặt đang uể oải lập tức biến thành bừng bừng phấn chấn, bật hơi lớn tiếng hô lên: "Đứng cho vững! Đạo ấn, đi nào!"

Thủ quyết giơ lên, đạo ấn đang bị lão nắm hờ trong tay không ngờ lại nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một quầng sáng màu vàng rơi xuống đấu bàn dưới chân Kiến Sầu.

Như một dòng nước chảy xuống mặt hồ yên tĩnh, lập tức có sóng linh lực lăn tăn chạy ra xung quanh.

Đạo ấn một lần nữa ngưng tụ rồi giãn ra trên đấu bàn của Kiến Sầu.

Đồng thời đấu bàn của Kiến Sầu cũng điên cuồng xoay tròn.

Đấu bàn xoay tròn, đạo ấn lại đứng yên.

Chỉ xoay tròn trong thời gian vài hơi thở, Kiến Sầu đột nhiên cảm nhận được, quát một tiếng: "Dừng!"

Cách!

Khi nàng vừa quát lên, đấu bàn cũng dừng xoay, đạo ấn lập tức hạ xuống một khoảng trống trên đấu bàn.

Những tuyến khôn trên đấu bàn lập tức ăn khớp với những tuyến khôn trên đạo ấn. Từng đạo tử màu vàng trên đạo ấn cũng rơi vào vị trí tuyến khôn giao cắt trên đấu bàn, trở thành một đạo tử trên đấu bàn.

Có điều đạo ấn này không giống bình thường, tuyến khôn bằng ngọc, đạo tử bằng vàng.

Lách tách!

Khi đạo ấn rơi xuống đấu bàn lập tức có vô số điện quang màu vàng rực rỡ quấn quanh, dù nhỏ nhưng lại có uy thế làm người ta kinh hãi.

Kiến Sầu cảm thấy một sức mạnh hùng hậu tràn khắp đấu bàn của mình khi đạo ấn này rơi xuống.

Mà lúc này những đạo ấn còn lại trên đấu bàn dường như đều không dám tranh đoạt ánh sáng với đạo ấn này, tất cả đều trở nên ảm đạm.

Đạo ấn thông thường được phân chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm, nhưng đạo ấn bản mạng chính là đạo ấn bản mạng, rốt cuộc uy lực như thế nào thì chỉ có lúc giao chiến mới biết, không hề có phân chia cấp bậc rõ ràng.

Tuy nhiên khi đạo ấn Đế Giang Phong Lôi Dực này hạ xuống đấu bàn, Kiến Sầu có thể cảm nhận được.

Nó tuyệt đối vượt trội so với các đạo ấn khác.

Chỗ xương bả vai bên phải sau lưng đột nhiên truyền đến từng đợt đau nhức, dường như có thứ gì đó nóng bỏng ấn vào đó.

A!

Nàng kêu một tiếng kìm nén.

Cùng với cảm giác bỏng rát, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.

Lông mày Kiến Sầu nhíu chặt.

Nàng cảm thấy như có từng mũi dao sắc từ xương bả vai mình đâm ra ngoài.

Một mũi, hai mũi...

Tổng cộng chín mũi.

Vừa bằng số lượng đạo tử trên đạo ấn Đế Giang Phong Lôi Dực.

Cùng với cũng đợt nóng rát hết lần này tới lần khác, từng quầng sáng vàng từ sau lưng nàng phát ra.

Phù Đạo sơn nhân đã lùi sang bên cạnh, không hề hoảng hốt mà chỉ nhìn cảnh này với ánh mắt gần như thán phục.

Giống như phá kén niết bàn.

Đấu bàn dưới chân sáng rực như trời sao, Đế Giang Phong Lôi Dực vàng ngọc đan xen bắn ra tia chớp màu vàng. Kiến Sầu đứng chính giữa đấu bàn, từ xương bả vai phải lại có ánh sáng màu vàng bắn ra, chậm rãi đan thành một chiếc cánh màu vàng to lớn.

Đó là cánh Đế Giang mà hai thầy trò nhìn thấy lúc trước.

Những chiếc lông vũ màu vàng kim đều tăm tắp, chiếc cánh đan từ sánh sáng trong suốt, có những kí hiệu cổ xưa lấp lánh trên đó.

Chiếc cánh giơ lên cao, dường như muốn đập cánh bay lên.

Đau khổ của Kiến Sầu lúc này cũng lên tới đỉnh điểm.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thậm chí nàng đã không thể nào đứng được nữa mà phải quỳ xuống nền đá cứng, chống tay xuống đất mới có thể giữ thăng bằng được.

Lông mày cau lại, từ mi tâm bắn ra ánh sáng rực rỡ.

Đây...

Rốt cuộc là cái gì?

Cùng với cảm giác bỏng rát sau lưng, dường như có thứ gì đó chui vào đầu nàng.

Nàng đứng giữa một thung lũng mênh mông, trong tầm mắt nàng, kì hoa dị thảo đều rất lạ lẫm.

Có tiếng thú gầm vang lên không ngừng.

Đế Giang sáu chân bốn cánh hình thể còn nhỏ từ xa xa đập cánh bay tới, tiếng thú gầm trở nên điên cuồng.

"Ngao ngao..."

Trên trời, con Đế Giang giống như một chiếc túi to lớn cũng phát ra tiếng gầm đáp lại.

Cái cánh đầu tiên bên phải của nó giơ lên vỗ thẳng xuống thung lũng, một trận cuồng phong nổi lên cuốn theo vô số mãnh thú nấp trong rừng rậm, dường như còn có những lưỡi dao vô hình kém theo trong gió.

Máu thịt tung tóe.

Đế Giang tiếp tục bay về phía trước, vẫn là chiếc cánh đó.

Lần thứ hai giơ lên quét xuống phía dưới.

Rầm!

Còn nhanh hơn, mãnh liệt hơn vừa rồi.

Trên trời lại có tiếng sấm, vô số điện quang bắn về phía đám mãnh thú phía trước, vô số sinh linh lập tức hóa thành than, ngay cả một cây cổ thụ chọc trời cũng lập tức nổ tung, chậm rãi đổ xuống.

"Ngao..."

Đế Giang phát ra tiếng gầm đắc ý.

Cả thung lũng không có bất cứ sinh linh nào dám hoài nghi quyền uy của nó nữa.

Ánh mắt Kiến Sầu rơi vào trên người Đế Giang khổng lồ không thể thu lại được.

Đế Giang vẫn đang bay nhanh về phía trước dường như cảm thấy gì đó nên bỗng đổi hướng bay thẳng đến chỗ Kiến Sầu.

Lúc này tiếng gầm của nó trở nên hung ác.

Kiến Sầu đương nhiên biết mình không có sức mạnh chống lại Đế Giang, nàng muốn chạy trốn nhưng lúc này mới phát hiện hai chân nàng nặng như đổ chì, không thể di chuyển được chút nào.

Khí tức của Đế Giang đã khóa chết nàng.

Trốn không nổi!

Đế Giang vẫy bốn chiếc cánh lớn, chỉ một thoáng đã tới gần Kiến Sầu.

Giơ cánh, vỗ xuống.

Lần này gió và sấm sét cùng xuất hiện.

Một trận cuồng phong thổi đến bao quanh cánh Đế Giang, đồng thời vô số điện quang màu vàng từ cánh chạy ra, mang uy thế chấn động trời đất.

"Ngao!"

Tai hoạ đã sắp ập xuống đến nơi, Kiến Sầu muốn tránh cũng không tránh được. Nhưng đúng lúc này trên thân hình khổng lồ của Đế Giang đột nhiên bắn ra chín tia sáng thăm thẳm, sau dó biến mất giữa trời đất.

Chiếc cánh khổng lồ đang giơ lên bỗng dừng lại.

Đế Giang đang bay về phía nàng cũng dừng lại.

Dường như nó rất hoang mang, thân thể lắc lư, khí tức đang khóa chết Kiến Sầu cũng trở nên do dự.

Đột nhiên từ mi tâm Kiến Sầu lại có ánh sáng màu tím nở ra.

Định Hồn Đinh!

Đế Giang đang hoang mang chợt hét lên một tiếng sợ hãi như nhìn thấy hung vật gì đó. Một tiếng nổ vang lên, Đế Giang nổ tung giữa không trung, hóa thành một đám khói rồi biến mất.

Kiến Sầu bị ánh sáng màu tím bao lấy, đột nhiên cảm thấy sức cùng lực kiệt, sau đó rơi vào trong bóng tối dày đặc.

Ánh vàng tiêu tan, hư ảnh cánh Đế Giang phía sau xương bả vai Kiến Sầu cuối cùng cũng thu lại.

Kiến Sầu mất ý thức, toàn thân vô lực, mềm rũ ngã xuống đất.

Đấu bàn một trượng sáu bảy thước trên mặt đất cũng lóe lên rồi biến mất.

Trong hang đá, Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy cảnh này vội vàng bước tới.

"Kiến Sầu, Kiến Sầu!"


"Đánh cuộc nào, đánh cuộc nào! Các ngươi nói xem lần này đại sư tỷ có thể tỉnh lại hay không?"

"Tứ sư huynh, cái này mà cũng phải đánh cuộc nữa à? Sư phụ đã nói rồi, đại sư tỷ chỉ là nhất thời không chịu nổi tác động của đạo ấn thôi, ngươi có thể tin tưởng đại sư tỷ một chút hay không?" Tiểu mập mạp Khương Hạ bất mãn cãi lại.

Ánh sáng màu đỏ nhạt từ bên ngoài len vào qua khe cửa khép hờ.

Rốt cuộc là bình mình hay là hoàng hôn?

Lúc Kiến Sầu mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh này.

"Tặc tặc, con bé vô lương tâm nhà ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi".

Một giọng nói giễu cợt vang lên rất gần.

Kiến Sầu kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, trước hết nhìn thấy một ngọn lửa, sau đó mới thấy Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh ngọn lửa này.

Cảnh tượng quen thuộc, đây là gian phòng nhỏ của nàng ở Nhai Sơn.

Kiến Sầu lập tức nhận ra.

Trên chiếc chân dèn bằng gỗ trong phòng đặt một chiếc bát nhỏ bằng bạch ngọc, ngọn lửa bập bùng trong bát chưa bao giờ tắt.

Ngón tay Phù Đạo sơn nhân lướt qua ngọn lửa, lẩm bẩm một câu: "Trận pháp tụ hỏa này đúng là tinh xảo, nhỏ như vậy mà vẫn có thể vận hành trơn tru..."

"Sư phụ..."

Từ trên giường ngồi dậy, Kiến Sầu phát hiện toàn bộ cảm giác đau nhức trên người đã hoàn toàn biến mất.

Những đau khổ lúc ở dưới hang đá dường như chỉ là một giấc mơ.

Nàng không khỏi nhíu mày.

Phù Đạo sơn nhân ngáp một cái, đi tới: "Lần này còn đỡ, chỉ ngủ có hơn một ngày đã tỉnh lại rồi. Xem xem có gì không khỏe không?"

Kiến Sầu nghe lời dẫn một luồng linh khí vận chuyển trong thân thể, không có trở ngại gì...

Có điều nàng lờ mờ cảm thấy lúc linh khí chạy qua xương bả vai sau lưng, hình như sau lưng nàng có thêm thứ gì đó.

"Sau lưng đồ nhi..."

"Là đạo ấn".

Phù Đạo sơn nhân biết rõ chuyện này, gãi cằm nhìn Kiến Sầu như nhìn một báu vật hiếm có, dường như muốn xé xác nàng ra nghiên cứu cho thật kĩ.

"Đạo ấn bản mạng sinh ra cùng với yêu tu, ngay từ đầu đã được in trên người chúng, không thể nào phục chế được. Có điều đạo ấn được suy diễn bằng đĩa vạn pháp quy tông giống như là được xáo trộn lên rồi sắp xếp lại, xóa bỏ liên kết với huyết mạch do thiên đạo để lại, cưỡng chế trói buộc nó vào người tu sĩ, đương nhiên vẫn cần phải có một chỗ để nó bám vào. Đạo ấn Phong Lôi Dực của ngươi có lẽ là cánh thứ hai của Đế Giang cho nên được in vào chỗ xương bả vai bên phải. Nó sẽ không ảnh hưởng đến sự tu hành bình thường của ngươi, chỉ có lúc ngươi dùng đến mới hiển hiện ra".

Lúc dùng đến?

Kiến Sầu đứng xuống đất, thân thể đích xác không có gì khác thường, dù có thể cảm nhận được sự tồn tại của đạo ấn sau lưng nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự vận hành của linh khí. Thậm chí lúc linh khí đi qua vị trí xương bả vai, nàng còn cảm thấy ấm áp, rất là thoải mái.

Cau mày một cái, Kiến Sầu giơ tay bắt quyết, hút thiên địa linh khí hội tụ về phía mình.

Đấu bàn lập tức xuất hiện dưới chân, đạo ấn Đế Giang Phong Lôi Dực vẫn mang uy thế hiển hách nằm trên một góc đấu bàn, chậm rãi xoay tròn theo đấu bàn.

Thiên địa linh khí vừa tràn vào đấu bàn liền lập tức hội tụ về phía đạo ấn đó.

Đồng thời cảm giác nóng rực cũng xuất hiện sau lưng Kiến Sầu, hư ảnh hình chiếc cánh dài một trượng đột nhiên hiện lên sau lưng nàng.

Chiếc cánh dài một trượng lấp lánh ánh sáng cổ xưa, chỉ có một bên nên nhìn rất mất cân đối. Tuy nhiên khi nó xuất hiện liền có một khí tức mạnh mẽ nàng tàng tràn ngập gian phòng.

Kiến Sầu đang định rót thêm nhiều linh lực hơn để thử xem uy lực của đạo ấn Phong Lôi Dực này thế nào.

Có điều ý nghĩ này vừa xuất hiện, đạo ấn Đế Giang Phong Lôi Dực lập tức như một cái động không đáy hút sạch mọi linh lực trong gnf nàng.

Trống rỗng, không còn lại một chút nào.

Hơn nữa sức hút cực mạnh này vẫn chưa biến mất.

Thân thể nàng trở nên yếu ớt, toàn thân đau nhức.

Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy mà suýt nữa rớt con ngươi ra ngoài, vội vàng bắt quyết điểm tới: "Dừng!"

Phụt!

Chiếc cánh to lớn lập tức biến mất sau lưng nàng.

Kiến Sầu suýt nữa lại ngã bệt xuống đất, kịch liệt thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Tiểu tổ tông, đừng nghịch bừa nữa!" Phù Đạo sơn nhân bị nàng làm tức chết, rút một chiếc đùi gà chỉ thẳng vào mũi nàng bắt đầu trăchs mắng: "Với tu vi của ngươi bây giờ, kịch kim là phát động được một lần Phong Lôi Dực tấn công. Ngươi vừa tỉnh lại đã thử phát động rồi, không muốn sống nữa hả?"

"Đồ nhi..."

Kiến Sầu không nói nên lời, nàng thật sự chỉ thử một lần xem sao thôi mà.

Phù Đạo sơn nhân tóm người nàng kéo lên, khinh thường lườm nàng một cái.

"Bọn trẻ các ngươi đúng là lỗ mãng. Đạo ấn bản mạng đương nhiên là thứ tốt, có điều trong thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp của sơn nhân ta, bình thường tu sĩ xuất khiếu trở lên mới có thể sử dụng thoải mái được, tu sĩ dưới xuất khiếu có đạo ấn bản mạng gần như là chuyện không thể xảy ra. Ngươi bây giờ mới trúc cơ, dùng một lần đã có thể hút khô linh lực trong người rồi. Thứ này bây giờ chính là thủ đoạn cuối cùng dùng để phòng thân, đừng làm dụng, cẩn thận không tư giết mình đấy".

"Nguy hiểm thế cơ à?"

Kiến Sầu đứng thẳng lên, cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực. Nghĩ lại tình hinhd vừa rồi, trong lòng nàng cũng không khỏi có chút sợ hãi.

"Sư phụ còn có thể lừa hay sao?"

Phù Đạo sơn nhân chỉ hận không thể dùng đầu ngón tay đâm chết nàng.

"Ngươi nói đi, vừa mới ngất xỉu một lần tỉnh lại đã nghịch dại rồi, ngươi muốn làm cái gì?"

Vừa mới ngất một lần...

Kiến Sầu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng kì dị mình thấy trong đầu, không nhịn được mở miệng nói: "Sư phụ, đồ nhi có việc thỉnh giáo".

Nàng vội vàng kể lại toàn bộ những gì mình chứng kiến.

Phù Đạo sơn nhân nghe mà trợn tròn mắt: "Ngươi nói Đế Giang đó vốn hung ác, đúng lúc giơ cánh định đập xuống đột nhiên lại có chín tia sáng từ trong thân thể nó bay ra, nó ngẩn ra không biết làm gì, bị Định Hồn Đinh dọa cho sợ quá nổ tung?"

"Đúng".

Mặc dù nghe có vẻ hơi khó tin, nhưng Kiến Sầu đích xác đã nhìn thấy hình ảnh này.

Định Hồn Đinh đã phát huy tác dụng có nghĩa thế giới tâm linh của nàng đã bị đe dọa.

"Vậy thì..."

Phù Đạo sơn nhân suy nghĩ một lát, cuối cùng vỗ trán, nghĩ ra rồi.

"Lục Diệp lão tổ từng nấu Đế Giang, đánh tan hồn phách Đế Giang. Trong cốt ngọc ngươi nhặt về có giấu một mảnh tàn hồn Đế Giang. Từ xưa tới nay người có ba hồn bảy vía đều là hồn thiện mà phách ác. Lúc đầu con Đế Giang bay tới chỗ ngươi còn đủ ba hồn bảy vía, bị phách ảnh hưởng nên phải tìm ngươi báo thù. Nhưng trên thực tế nó đã mất hai hồn bảy phách từ trước rồi. Một khi phách ác rời khỏi thân thể, mảnh tàn hồn còn lại vốn là thiện niệm, đương nhiên sẽ không ra tay với ngươi nữa. Định Hồn Đinh đe dọa, nó lại không còn chỗ để kí sinh nữa nên tự động tiêu tan..."

Kiến Sầu nghe xong không khỏi yên lặng, nghĩ đến con Đế Giang xuất hiện trong đầu nàng, nghĩ đến vẻ hoang mang do dự của nó, lại nghĩ đến lời Lục Diệp lão tổ quát mắng Đế Giang ở trong Sát Hồng Tiểu Giới, nhất thời lại hơi thẫn thờ.

Hồn thiện phách ác.

Có nghĩa tàn hồn đó cũng là thiện?

"Hê hê, đừng nghĩ nhiều nữa".

Trước kia nếu biết việc này, chưa chắc Phù Đạo sơn nhân đã khác Kiến Sầu bây giờ. Có điều hiện nay suy nghĩ của lão đã khác rồi.

"Không cần phải nghĩ về thiện ác gì nữa, hồn phách hồn phách, vốn chính là một thể, cho nên người mới phân ra thiện ác, thậm chí một người có lúc thiện có lúc ác. Nguyên nhân chính là hồn ở trên hay là phách ở trên. Đế Giang làm nhiều việc ác, từng ăn vô số môn đồ của lão tổ, lão tổ há có thể vì ba hồn thiện của nó mà bỏ qua cho bảy phách ác của nó? Phải diệt cỏ tận gốc!"

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng...

Kiến Sầu chỉ có thể nói, những gì mình nghe hiểu được đầu rất có lí.

Nàng chậm rãi mỉm cười, gật đầu.

"Cốc cốc cốc".

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đám Thẩm Cữu đã chờ bên ngoài rất lâu rồi.

"Sư phụ, đại sư tỷ tỉnh rồi à?"

"Vào đi!"

Bây giờ Phù Đạo sơn nhân mới nhớ ra bên ngoài còn có mấy tên đồ đệ lắm chuyện đang chờ, vội vàng gọi một tiếng.

Lão tiện tay phất xuống đất, mấy chiếc ghế dài bằng gỗ tự dưng xuất hiện. Lão ngồi xuống một chiếc trong đó, thế là chiếc ghế dài này lại biến thành ghế bành thoải mái.

Cả người Phù Đạo sơn nhân lập tức biến thành không xương, lười nhác nằm ườn ra, há miệng cắn một miếng đùi gà thật to.

"Ôi, ngon quá..."

Két!

Thẩm Cữu vừa mở cửa vào đã nhìn thấy vẻ ngả ngớn này của sư phụ, lập tức không nói được gì.

Các sư đệ đi vào, đều thi lễ nói: "Bái kiến sư phụ, đại sư tỷ!"

Thấy Phù Đạo sơn nhân vừa từ cao nhân đã biến thành lười nhác không xương, Kiến Sầu cũng không biết nói gì, chỉ muốn ngẩng đầu lên nhìn về phương xa. Đúng thế, nàng không quen biết người này!

Phù Đạo sơn nhân mở mắt ra, thuận miệng nói: "Suốt ngày chỉ toàn là lễ nghĩa vô vị, có hiếu thảo với sư phụ chẳng thà làm nhiều đùi gà cho sư phụ một chút, đúng là nhìn các ngươi cũng thấy ngán rồi. Lão Nhị đâu? Tại sao vẫn không nhìn thấy nó?"

Thẩm Cữu bị mắng là lễ nghĩa vô vị, nhất thời không nói được gì.

Tiểu mập mạp Khương Hạ vẫn lanh lợi nhất, vội vàng trả lời: "À thì chẳng phải nghe nói Côn Ngô sẽ phái tên thiên tài gì đó đến ẩn giới Thanh Phong am sao? Chưởng môn cũng phái nhị sư huynh đi mà. Nhị sư huynh tối nay sẽ lên đường, nói lát nữa sẽ đến đây chào từ biệt".

Kiến Sầu nghe vậy cực kì kinh ngạc.

Phù Đạo sơn nhân nghe xong lại chớp chớp mắt, dường như giờ mới nhớ ra: "Không nói thì ta cũng quên mất..."