Chương 76: Khốn thú trường​

Khốn thú trường Nhai Sơn chính là mở ra một khu vực rộng rãi dưới đáy Nhai Sơn làm một sân luyện võ.

Khác Linh Chiếu đỉnh bên trên, trong khốn thú trường tràn ngập một loại hơi thở tàn khốc khó tả. Do nó nằm ở dưới nền đất, ánh sáng không đủ, hơn nữa xung quanh đều là đá đen sì nên mọi người ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một cảm giác kìm nén.

Trên vách đá xung quanh đều khắc những hình vẽ cổ xưa, dường như là tiền bối Nhai Sơn lưu lại.

Cả khốn thú trường có hình tròn, một phần mặt đất lõm xuống, xung quanh là khán đài.

Lúc này đưa mắt nhìn về phía đó, phía trên chen chúc toàn là đầu người, không ngờ lại có không ít đệ tử Nhai Sơn tụ tập xung quanh, đang tập trung tinh thần nhìn xuống dưới không hề chớp mắt.

Cùng với tiếng cơ thể người đập xuống đất, phía trên lập tức vang lên vô số tiếng thán phục.

"Thật mạnh!"

"Lợi hại thật!"

"Không hổ là nhị sư huynh..."

Trong sân đấu, Khúc Chính Phong chậm rãi thu nắm đấm lại, tay áo tung bay cũng từ từ rơi xuống.

Thiếu niên mặc trường bào đỏ thẫm ngã xuống đất, lăn ra ngoài hai vòng, cuối cùng chật vật dừng lại. Không xa bên cạnh còn đứng một người cũng đã khóe miệng rỉ máu, nhìn cảnh này với ánh mắt vừa hoảng sợ vừa kính nể.

Mọi người ở đây đều biết, người vừa ngã xuống đất đó chính là con trai trưởng lão Thích Bá Viễn, một trong bốn đại trưởng lão Nhai Sơn, mấy ngày trước vừa Kết Đan, tên là Thích Thiếu Phong, trên khuôn mặt còn có vẻ ngây ngô của thiếu niên, xem như một trong những đệ tử xuất sắc của Nhai Sơn mấy năm nay.

Người đứng cạnh đó cũng mới Kết Đan không lâu, chính là tọa hạ đệ tử của trường mi trưởng lão Hi Hòa, tên là Tôn Triều, thoạt nhìn chín chắn mà chững chạc, có điều lúc nhìn Khúc Chính Phong trước mặt, trong mắt lại lộ vẻ cuồng nhiệt khó có thể khống chế được.

Người tu vi cao nhất trong các đệ tử Nhai Sơn, Khúc Chính Phong.

Dù hắn vẫn dừng lại ở thượng đỉnh đã hơn một trăm năm, nhưng từ trước đến nay vẫn không ai có thể rung chuyển được địa vị của hắn.

Trận này vốn là hai đệ tử vừa Kết Đan Thích Thiếu Phong và Tôn Triều liên thủ giao chiến với Khúc Chính Phong, hơn nữa Khúc Chính Phong tuyệt đối không sử dụng tu vi vượt qua Kim Đan kì, thuần túy dựa vào sức mạnh cơ thể, vậy mà lại có thể đạt được hiệu quả như người lớn bắt nạt trẻ con.

Hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Tôn Triều đứng yên tại chỗ, thu lại ánh mắt từ trên người Thích Thiếu Phong chật vật rồi mới thi lễ với Khúc Chính Phong: "Đa tạ nhị sư bá chỉ giáo".

Thích Thiếu Phong vẫn đang nằm dưới đất vội vàng bò lên, trên mặt mang ba phần lúng túng bảy phần xấu hổ, hai tai cũng đỏ lên, vội vàng lên tiếng theo: "Đa tạ nhị sư bá chỉ giáo, Thiếu Phong học nghệ không tinh, để nhị sư bá chê cười rồi".

"Hai người các ngươi đều là vừa Kết Đan, căn cơ chưa vững, học nghệ không tinh, đạo ấn quá tạp, bị ta đánh bại chính là chuyện bình thường, cũng không cần lo lắng".

Nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, giọng của Khúc Chính Phong vẫn khá nhu hòa.

Khốn thú trường Nhai Sơn chính là một nơi để so đấu với nhau, đa số thời gian các đệ tử Nhai Sơn đều ở đây, Khúc Chính Phong thỉnh thoảng cũng đến một chuyến, đương nhiên cũng không thể thiếu việc chỉ bảo cho các hậu bối tu vi thấp.

Chuyện như hôm nay đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, mọi người đều không còn ngạc nhiên.

Sau khi luận bàn xong lại chỉ bảo một hồi, khiến tất cả mọi người đều nhận được khá nhiều ích lợi. Càng huống chi Khúc Chính Phong lại là đệ nhất nhân dưới xuất khiếu, có thể được nghe hắn nói chuyện nhất định sẽ có ích cho tu hành.

Có điều hôm nay Khúc Chính Phong không thể chỉ bảo xong được.

"Lão Nhị, lại đây!"

Một âm thanh vang dội từ xa xa truyền tới.

Tất cả mọi người ngẩn ra, sau đó khóe miệng đều giật giật. Có thể gọi như vậy, toàn bộ Nhai Sơn từ trên xuống dưới, ngoài Phù Đạo sư bá tổ không còn có người thứ hai.

Khúc Chính Phong quay đầu nhìn lại, ánh mắt vượt qua đám đông, nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân đứng xa xa, và cả...

Kiến Sầu đứng không xa phía sau lão.

Khúc Chính Phong khẽ nhướng mày, quay lại nói: "Hai người các ngươi tự mình tu luyện đi".

"Vâng".

Hai người Tôn Triều và Thích Thiếu Phong đều vội vàng ôm quyền thi lễ, đưa mắt nhìn Khúc Chính Phong đi.

Thích Thiếu Phong không nhịn được nhìn ra xa xa, nhìn thấy người phụ nữ mặc y bào màu lam đậm đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân.

Tuy chỉ nhìn thấy mấy lần xa xa, có điều...

Đây chẳng phải đại sư bá sao?

Không ngờ đã về rồi?

Bên kia, Kiến Sầu đứng sau lưng Phù Đạo sơn nhân cũng dưa mắt nhìn sang bên này.

Tình hình của Khúc Chính Phong đương nhiên được nàng thu hết vào mắt, thì ra đây mới là chỗ náo nhiệt nhất của Nhai Sơn. Không ít người nghe thấy tiếng gọi đều quay đầu lại, những người đứng gần còn thi lễ với Phù Đạo sơn nhân.

Từ khốn thú trường đi ra, người hai bên đều tách ra nhường đường cho Khúc Chính Phong, như một hồ nước bị tách làm hai phần.

Hắn mặc áo bào đen tuyền, bước chân không nhanh không chậm, cuối cùng đi tới trước mặt bọn họ, cười cười thi lễ: "Đệ tử bái kiến sư phụ".

Sau đó lại nhìn Kiến Sầu, ánh mắt dường như mang vài phần tò mò: "Đại sư tỷ đã về rồi..."

"Được rồi, chuyện của đại sư tỷ ngươi các sư đệ ngươi đều biết, ngươi thấy hứng thú thì về mà hỏi chúng nó".

Phù Đạo sơn nhân sốt ruột xua tay trả lời thay Kiến Sầu.

Lão lại nhìn Thích Thiếu Phong và Tôn Triều đang ra khỏi khốn thú trường, không khỏi cau mày nói: "Lại đang giáo huấn bọn nó à?"

"Thích sư điệt và Tôn sư điệt đều mới Kết Đan không lâu..." Khúc Chính Phong sờ sờ mũi, cười một tiếng: "Bọn chúng muốn thử xem mình có mấy cân mấy lạng rồi, đệ tử há có không phối hợp?"

"Thằng nhóc Thiếu Phong này chính là con trai bảo bối của lão già Thích Bá Viễn, ngươi không sợ đánh tàn phế nó rồi bị người ta làm khó dễ à?"

Phù Đạo sơn nhân thở dài, lẩm bẩm một tiếng.

Khúc Chính Phong nghe vậy buông mí mắt, lại có chút bất đắc dĩ: "Nói về tự bênh vực thì Thích trưởng lão còn thua kém sư phụ nhiều".

Nói xong hắn vô cớ nhìn Kiến Sầu một cái.

Lúc này Kiến Sầu đang nhìn hắn, tự nhiên bị hắn nhìn như vậy lại không hiểu ra sao, còn chưa nghĩ ra ánh mắt này rốt cuộc có ý gì, Phù Đạo sơn nhân bên cạnh đã nổi điên: "Tự bênh vực? Nói ai thế? Ngươi nói ai thế?"

Không hề do dự đá ra một cước, Phù Đạo sơn nhân bạnh cổ trừng mắt: "Tự bênh vực thì làm sao? Tự bênh vực không tốt sao? Trước kia nếu không có ta che chở ngươi, con bà nó, ngươi đã bị bốn trưởng lão đánh tàn phế rồi, còn có thể ngang ngược ở Nhai Sơn ta nữa không?"

"Đừng đá nữa".

XUng quanh có bao nhiêu người.

Khúc Chính Phong cố nén cảm giác muốn đánh cho sư phụ một trận, mỉm cười đánh trống lảng: "Sư phụ, hôm nay ngài tim ta có chuyện gì?"

"A..."

Một cước đá được một nửa, Phù Đạo sơn nhân lại chậm rãi thu chân về, vỗ đầu nói: "Trịnh Yêu bên kia tìm ngươi có chút việc, ngươi đi một chuyến, rất quan trọng".

Kiến Sầu nghĩ, chắc hẳn là chuyện ẩn giới Thanh Phong am.

Khúc Chính Phong lại không biết, hắn chỉ nhìn Kiến Sầu một cái, trong lòng nghi hoặc không biết Phù Đạo sơn nhân mang Kiến Sầu đến đây làm gì, có điều hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ chắp tay nói: "Vậy đồ nhi sẽ lập tức đến Lãm Nguyệt điện một chuyến".

"Đi đi, đi đi!"

Phù Đạo sơn nhân phất tay, vẻ mặt ghét bỏ.

Khúc Chính Phong cười bất đắc dĩ, đi về phía Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân.

Một bước, hai bước.

Bước chân hắn rất vững vàng, dường như không nhanh không chậm, có điều lúc đi qua bên cạnh Kiến Sầu đột nhiên dừng bước, quay sang nhìn nàng một cái.

"Hơn mười ngày không gặp, tu vi của đại sư tỷ Kiến Sầu lại tiến thêm một bước rồi, chúc mừng!"

Âm thanh quá nhẹ, quá nhạt, dường như thật lòng thật dạ, lại dường như hư tình giả ý.

Kiến Sầu thật sự không nghe ra thật giả, không khỏi quay đầu nhìn về phía Khúc Chính Phong.

Lúc này Khúc Chính Phong cũng còn đang nhìn nàng, có điều sau khi thấy nàng cũng nhìn mình, hắn lại không nói thêm câu nào nữa, khẽ cong moi gật đầu với Kiến Sầu rồi xoay người đi ra bên ngoài.

Trong khốn thú trường không đủ ánh sáng, bóng dáng hắn mặc áo đen dường như hòa làm một với bóng tối xung quanh.

Đi thêm hai bước nữa, bóng dáng đó trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến mất.

Lúc đến, Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân nhảy xuống từ Quy Hạc tỉnh, phía dưới Quy Hạc tỉnh dường như có một đường hầm đặc thù, Khúc Chính Phong dường như cũng rời khỏi từ đường hầm này.

Kiến Sầu cau mày, thật lâu không thu ánh mắt lại.

Phù Đạo sơn nhân vốn đã chuẩn bị, thậm chí đã bước đi mấy bước nhưng phát hiện không có người đi theo nên không khỏi quay đầu lại nhìn: "Sao thế?"

"Không sao ạ".

Kiến Sầu vội vàng quay lên, cười cười đi tới bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, ánh mắt lại nhìn về phía khốn thú trường. Hai đệ tử Nhai Sơn giao chiến với Khúc Chính Phong trước đó, lúc này đã ra khỏi khốn thú trường đi sang bên cạnh.

"Khúc sư đệ thường xuyên so đấu với người ta ở đây à?"

"Gần như thế".

Phù Đạo sơn nhân đi men theo khốn thú trường hình tròn, phía đối diện dường như còn có một lối đi rất dài.

"Có lúc đánh nhau sẽ thoải mái hơn nhiều, càng huống chi..."

Âm thanh đột nhiên trỏ nên quái dị, Phù Đạo sơn nhân cười một tiếng: "Bọn đệ tử Nhai Sơn bây giờ đúng là nên ăn đòn nhiều chút".

Kiến Sầu không nói được gì nữa.

Trong đầu tự dưng hiện ra ảo cảnh chứng kiến trong Sát Hồng Tiểu Giới.

Nàng muốn hỏi một câu nhưng lại phát hiện Phù Đạo sơn nhân đi phía trước chợt trầm mặc một cách kì lạ, thế là cũng thu lại ý định muốn hỏi cho rõ chuyện năm xưa.

Vòng qua khốn thú trường, phía trước lại xuất hiện một đường hầm rất dài.

Lúc này đang có không ít đệ tử từ bên trong đi ra, có người ngáp, có người vươn vai, còn có người trên tay cầm một khối ngọc giản đang nghiên cứu. Bọn họ đi ra, vừa nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân liền dừng lại chào: "Bái kiến sư bá tổ, đại sư bá".

Phù Đạo sơn nhân dẫn theo Kiến Sầu, tùy ý gật đầu rồi đi thẳng vào.

Đường hầm ở đây hẹp dần.

Kiến Sầu nhìn thấy trong đường hầm có không ít cánh cửa, có cánh cửa bên trên treo biển ghi tên đệ tử Nhai Sơn, có cánh cửa trống không.

Phù Đạo sơn nhân giải thích: "Ngươi cũng tu hành được mấy tháng rồi, chắc cũng đã có hiểu biết cơ bản nhất về Thập Cửu Châu bây giờ. Tu hành là toàn bộ nền tảng của tu sĩ, có điều tu hành hoàn toàn không phải là mạnh hay yếu lúc chiến đấu với người khác. Cũng là nói, ngươi tu hành không phải là sức chiến đấu. Khốn thú trường Nhai Sơn vì thế được sinh ra, đây là một nơi để tôi luyện đệ tử".

Tu hành không phải là thanh tâm quả dục, thậm chí là thay đổi tàn khốc hơn.

Nhai Sơn dù cao cao tại thượng nhưng cũng không thể là ngoại lệ.

Thậm chí càng là môn phái siêu nhiên lại càng không nên xóa bỏ lòng tranh đấu.

Bởi vì nguy hiểm lúc nào cũng tồn tại.

Ánh mắt quét qua trên những cánh cửa, Phù Đạo sơn nhân nói: "Trước kia không dẫn ngươi đến đây là vì tu vi của ngươi còn thấp. Có điều bây giờ ngươi tiến bộ rất nhanh, lại đi theo con đường cương mãnh, tức là sức chiến đấu sẽ cao hơn tu vi. Sau này nếu có thời gian thì cứ thường xuyên đến đây".

Kiến Sầu gật đầu.

"Đồ nhi hiểu rồi".

Nàng cũng rất tò mò với khốn thú trường này, nhưng điều khiến nàng tò mò hơn là, chẳng phải Phù Đạo sơn nhân nói đến đây để giải quyết chuyện cốt ngọc Đế Giang sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bước chân của Phù Đạo sơn nhân cũng dừng lại.

Thì ra lúc này bọn họ đã đi tới cuối đường hầm. Cuối cùng của đường hầm này lại có một cánh cửa, nhưng rộng hơn những cánh cửa nhỏ lúc trước nhiều. Phù Đạo sơn nhân ấn lòng bàn tay lên cánh cửa, cánh cửa liền lập tức phát ra ánh sáng nhu hòa.

"Vào đi!"

Phù Đạo sơn nhân bước về phía trước một bước liền biến mất.

Trong cửa, bóng dáng lão một lần nữa xuất hiện.

Một hang đá rộng lớn hoa lệ cuối cùng xuất hiện trước mặt lão.

Trên mặt đất, những đường nét màu vàng tạo thành hình dáng một trận pháp, từ trung tâm hang đá lan ra xung quanh, dường như có chất lỏng màu vàng chảy theo các đường nét này, đưa mắt nhìn lại có cảm giác ánh sáng huyền ảo.

Trận pháp to lớn thậm chí còn kéo dài đến cả vách hang cao cao, từng đường từng đường tụ tập lại, cuối cùng chụm lại thành một trung tâm trận pháp thứ hai ở trên mái hang.

Trên đầu, dưới chân, hai trung tâm trận pháp đối diện nhau, như có cảm giác hô ứng lẫn nhau.

Ở trugn tâm dưới đất, cách mặt đất ba thước lại có một chiếc đĩa tròn to lớn bằng sắt đen lơ lửng, trung tâm đĩa tròn có hai mũi nhọn to, xung quanh đĩa sắt lại có mười sáu mũi nhọn khác nhỏ hơn.

Đĩa sắt trôi nổi trên không lại khiến người ta có cảm giác lạnh lùng dữ tợn.

Lúc Kiến Sầu bước vào lập tức bị màu sắc lạnh lẽo và tạo hình dữ tợn của chiếc đĩa sắt này hấp dẫn ánh mắt.

Sau đó nàng mới chậm rãi chú ý tới trận pháp màu vàng khắc họa trên đầu dưới chân.

"Đây là..."

"Đây là chỗ in ấn của Nhai Sơn". Phù Đạo sơn nhân cười hì hì, trong âm thanh mang vài phần tự hào, đặt cốt ngọc Đế Giang trong tay lên trên chiếc đĩa sắt: "Chiếc đĩa sắt lớn này được gọi là đĩa vạn pháp quy tông, phương pháp chế tạo sớm đã thất truyền. Cả đại địa Thập Cửu Châu có lẽ không có quá năm cái. Nhai Sơn chúng ta có một cái".

Đĩa vạn pháp quy tông?

Cái tên này khá là kì quái.

Ánh mắt Kiến Sầu hạ xuống, nhìn thấy cốt ngọc Đế Giang trên đường đi vẫn mở to mắt quan sát xung quanh lúc này đã đi lại trên đĩa vạn pháp quy tông, thỉnh thoảng còn nhảy lên mấy cái, dường như phát hiện thứ gì đó rất vui, không ngờ nó lại cười khanh khách.

"Nó không sao chứ?"

"Đương nhiên là không sao". Phù Đạo sơn nhân đi hai vòng quanh đĩa vạn pháp quy tông, ánh mắt bắt đầu nóng lên, xoa xoa tay cười hê hê: "Đĩa vạn pháp quy tông này chính là dùng để nghiên cứu đạo ấn bản mạng. Bây giờ thứ có thể nghiên cứu đạo ấn còn chưa xuất hiện".

"Đạo ấn bản mạng?"

Kiến Sầu đã dọc rất nhiều ngọc giản trong tàng kinh các, lại chưa có ngọc giản nào từng nhắc tới đạo ấn bản mạng, nhất thời không khỏi tò mò.

Phù Đạo sơn nhân chọc cốt ngọc Đế Giang đang chạy loạn một cái, dường như đang nghiên cứu xem nên hạ đao từ chỗ nào.

Cốt ngọc Đế Giang hoàn toàn không biết mình đã rơi vào nguy hiểm, còn chạy trên đôi chân trắng nhỏ bé đến bên cạnh hai mũi nhọn ở chính giữa đĩa sắt, dùng thân thể khẽ đẩy, đáng tiếc mũi nhọn vẫn không hề nhúc nhích.

"Đạo ấn mà tu sĩ tu hành chính là căn cứ kinh mạch của bản thân để nghiên cứu. Cũng có người biết xem tinh tượng, nhìn sao trên trời vận chuyển thế nào, từ đó có linh cảm tạo ra đạo ấn. Tất cả các đạo ấn loại này đều do chính bản thân tu sĩ sáng tạo ra, gọi là đạo ấn thông thường, cũng chính là đạo ấn mà chúng ta thường nói. Có điều, đạo ấn sở dĩ được gọi là đạo ấn cũng có nguyên nhân của nó".

"Nguyên nhân?"

Kiến Sầu dỏng tai nghe.

Phù Đạo sơn nhân cười: "Đạo ấn là dấu ấn tuân theo thiên đạo mà thành, đại diện cho pháp môn tu hành. Các tu sĩ tự cho là đạo ấn tuân theo thiên đạo, lại có ít người biết, có những thứ sinh ra đã có đạo ấn, gọi là đạo ấn bản mạng".

"Có thứ?"

Đã gọi là thứ thì chắc không phải người.

Kiến Sầu đã có dự cảm láng máng.

"Đúng thế".

Phù Đạo sơn nhân luôn luôn hài lòng với sự nhạy bén của Kiến Sầu.

Lão không nhịn được đi tới hai bước, quay lại sáng mắt lên nhìn cốt ngọc Đế Giang.

"Ngoài con người, thiên hạ còn có tinh quái yêu vật, ngày tháng lâu dài hấp thu thiên địa tinh hoa, hoặc có cơ duyên nên cũng có thể bước vào đường tu hành, gọi là yêu tu".

"Đám yêu tu này, con nào yếu cũng phải tu luyện không khác người thường, nhưng con mạnh như Đế Giang lại vừa sinh ra đã có năng lực thiên phú rồi. Trong đó có những con được trời ưu ái, có thể hô phong hoán vũ, có lực nâng cự đỉnh, có nuốt núi lấp biển, những năng lực này chính là đạo ấn bản mạng mang đến, từ nhỏ đã được khắc trong linh hồn của yêu tu, có loại vừa sinh ra đã có, cũng có loại tu hành đến một cảnh giới nhất định mới tự động xuất hiện. Do nó là trời sinh chứ không phải con người tạo ra nên thường có uy năng mà sức người không thể suy đoán được".

Nói tới đây, Phù Đạo sơn nhân đột nhiên nhún vai.

Kiến Sầu không hiểu.

Phù Đạo sơn nhân nói: "Tu sĩ tu hành không ngoài theo đuổi trường sinh, theo đuổi khả năng giơ tay nhấc chân có thể dời núi lấp biển, cho nên vẫn luôn mơ ước đạo ấn bản mạng của yêu tu mạnh mẽ. Cuối cùng có một thiên tài nghiên cứu ra đĩa vạn pháp quy tông này. Vạn pháp quy tông chính là có thể phá giải tất cả đạo ấn không phải của tu sĩ loài người. Chỉ cần ngươi có đủ vật liệu là được..."

Giọng Phù Đạo sơn nhân lập tức trở nên âm hiểm, lão cúi người xuống đĩa vạn pháp quy tông, hai mắt sáng ngời nhìn cốt ngọc Đế Giang ở chính giữa đĩa.

Kiến Sầu chợt có cảm giác nổi da gà.

Vật liệu?

Chẳng lẽ là phải giết chóc?

"Sư phụ, ngài sẽ không..."

"Yên tâm, chỉ cần một giọt cốt tủy là được". Phù Đạo sơn nhân lừ mắt xem thường, bất mãn nhìn về phía Kiến Sầu: "Ngươi xem lại ngươi đi, ánh mắt kiểu gì thế? Có phải ngươi hoài nghi sư phụ sẽ hạ độc thủ với cục xương này không? Hả? Sư phụ giống loại người tàn nhẫn đó sao?"

"Giống".

Kiến Sầu nghiêm túc gật đầu.

"..."

Lúc này Phù Đạo sơn nhân chỉ muốn nhảy dựng lên bóp chết con bé đồ đệ bất hiếu này, hai mắt càng trừng càng lớn.

Kiến Sầu vội vàng bổ sung: "Sư phụ giống, nhưng lại không phải".

"Coi như ngươi thức thời".

Phù Đạo sơn nhân đã chuẩn bị bùng nổ, thấy Kiến Sầu cũng coi như biết điều, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Không thèm chấp con đồ đệ ngốc nghếch này, chính sự mới là quan trọng.

Phù Đạo sơn nhân chỉ cốt ngọc Đế Giang, mở miệng nói: "Cốt ngọc Đế Giang này là tự mình thành tinh, lại không phải cốt ngọc tinh mà chỉ là cốt tinh. Trong cơ thể nó có một giọt cốt tủy Đế Giang, tàn hồn Đế Giang mà ngươi nói ngươi chứng kiến hiện kí sinh trong cốt tủy này, nhưng qua rất nhiều năm tháng nên đã suy yếu, không còn bao nhiêu sức mạnh".

Điều này không khác suy đoán của Kiến Sầu là mấy.

Nàng gật đầu.

Phù Đạo sơn nhân lại nói: "Đối với cốt ngọc, có một giọt cốt tủy này không phải chuyện tốt gì, nó sẽ bị tàn hồn Đế Giang chế áp. Cho nên lát nữa sư phụ sẽ lấy ra cốt tủy, nhân tiện cho lên đĩa vạn pháp quy tông thử xem, nếu may mắn không biết chừng sẽ có thể suy diễn ra một đạo ấn bản mạng của Đế Giang thượng cổ. Nếu thật sự có thể thành công thì chúng ta lãi lớn rồi... Hê hê, với thể chất của ngươi..."

Thật sự là không nhịn được, vừa nghĩ đến có khả năng thành công, Phù Đạo sơn nhân lại cười rất thô tục.

Long Môn? Bàng Điển? Chu Thừa Giang? Bí pháp tu luyện?

Chả là cái quái gì hết.

Đồ đệ của bố mày là thiên hư chi thể!

Thiên - Hư - Chi - Thể!

Mấy ngàn năm trước có không ít tu sĩ ao ước đạo ấn bản mạng của thần thú thượng cổ hoặc yêu tu mạnh mẽ, có điều sau khi không dễ gì suy diễn nhận được đạo ấn, bọn họ lại phát hiện mình căn bản không thể tu luyện được.

Cơ thể người có kinh mạch và khiếu huyệt đặc thù, còn yêu tu lại không phải con người.

Càng huống chi thần thú hoặc yêu tu có chủng loại phong phú, mỗi một loại đều có kinh mạch với đặc tính riêng.

Tu sĩ bình thường làm sao có thể đối chiếu với đạo ấn bản mạng để tu luyện?

Cho nên đạo ấn bản mạng được đĩa vạn pháp quy tông nghiên cứu ra, cuối cùng lại không khác gì gân gà.

Cho dù các tu sĩ mạnh mẽ săn hết thần thú yêu tu cũng không có cách nào phục chế hoàn mỹ năng lực thiên phú thật sự của chúng.

Dần dà, cùng với thần thú thượng cổ lần lượt chết đi, thế lực của yêu tu cũng bị trục xuất ra khỏi Thập Cửu Châu, việc nghiên cứu liên quan đến đạo ấn bản mạng của tu sĩ cuối cùng cũng tuyên cáo kết thúc, không còn có ai nhắc tới nữa.

Ngay cả đĩa vạn pháp quy tông cũng dần dần biến mất trong sông dài lịch sử.

Chỉ có Nhai Sơn lại ngẫu nhiên lấy được một chiếc trong bí cảnh ngàn năm, được bảo tồn hoàn hảo vô khuyết.

Phù Đạo sơn nhân cũng không ngờ thứ này lại có ngày phát huy được công dụng.

Ngón tay lão vuốt ve hoa văn tinh tế trên đĩa.

Chiếc đĩa này từng thấm máu tươi của vô số yêu tu.

"Ôi..."

Thở dài một tiếng, Phù Đạo sơn nhân nhìn về phía Kiến Sầu, nói: "Ngươi có thiên hư chi thể, trong thân thể không có kinh mạch cố định. Cho nên đạo ấn kì lạ huyền bí đối với ngươi cũng có thể tu luyện được. Nếu may mắn, dùng đĩa vạn pháp quy tông này suy diễn được một đạo ấn thì lo gì không thể xưng bá Tả Tam Thiên? Dù tu luyện chậm một chút, sức chiến đấu cũng được nâng cao rất nhiều".

"..."

Kiến Sầu không nói nên lời.

Cho dù tu luyện chậm một chút...

Nàng cười cười: "Sư phụ quả thật vẫn sợ đồ nhi tu luyện quá nhanh, bị chết quá sớm".

"Hừ! Ngươi biết cái gì!" Phù Đạo sơn nhân lừ mắt, gầm lên: "Rõ ràng là sơn nhân ta sợ ngươi thua mà! Đó là kho báu sơn nhân ta đã tích trũ mấy trăm năm đấy! Ngươi mà lười biếng không chịu tu luyện thì làm thế nào? Hả? Đến lúc đó thể diện của sơn nhân ta bỏ đi đâu? Ngươi..."

"Tốt tốt tốt rồi, đồ nhi biết lỗi rồi, đồ nhi biết lỗi rồi..."

Tiếng quát của Phù Đạo sơn nhân làm đầu nàng chấn động ong ong.

Kiến Sầu thầm bật cười, trong lòng lại ấm áp, vội vã đổi đề tài: "Thế bây giờ sư phụ phải lấy ra cốt tủy trong cốt ngọc à? Lấy kiểu gì?"

Lần nào cũng nhận sai rất nhanh.

Phù Đạo sơn nhân muốn quở trách nữa cũng không được, tất cả những lời sắp ra khỏi miệng lại phải nuốt vào bụng.

Quả thực nghẹn chết sơn nhân rồi!

Trong lòng mắng con ngốc Kiến Sầu đủ một trăm lần, Phù Đạo sơn nhân mới đưa tay ra, không biết lấy một chiếc đùi gà từ đâu ra đưa vào sát cốt ngọc Đế Giang, đồng thời nói với Kiến Sầu: "Lấy cốt tủy, ngươi yên tâm. Vừa rồi sơn nhân đã kêu ngươi dùng bút điểm mắt vẽ miệng cho nó, liền có thể tránh được bề ngoài cứng rắn của cốt ngọc Đế Giang, từ trong miệng nó lấy ra cốt tủy".

"Trong miệng?"

Khóe mắt Kiến Sầu giật giật, đột nhiên lại có một dự cảm chẳng lành.

Toàn bộ sức chú ý của Phù Đạo sơn nhân đều nằm trên người cốt ngọc Đế Giang, không hề để ý đến Kiến Sầu.

Lão lắc lắc cái đùi gà trong tay, giơ tới trước mặt cốt ngọc Đế Giang: "Ê, xương, xem cái đùi gà này này, mềm không? Béo không? Ngon không? Có muốn ăn không?"

Đúng là giọng điệu lừa trẻ con.

Cốt ngọc Đế Giang nghiêng đầu, hai con mắt một lớn một nhỏ chớp chớp nhìn Phù Đạo sơn nhân, lại nhìn đùi gà trước mặt, dường như cũng thấy hứng thú.

Phù Đạo sơn nhân thấy thế, nụ cười trên mặt càng trở nên hiền từ: "Đùi gà ngon quá, có muốn ăn không? Cục xương nhỏ..."

Sau lưng lão, Kiến Sầu hơi ngẩn ra. Nàng cảm thấy mình không biết nói gì nữa.

"Sư phụ... Rốt cuộc là ngài đang làm gì thế?"

"Suỵt!"

Phù Đạo sơn nhân đang dùng đùi gà dụ dỗ cốt ngọc Đế Giang, nghe thấy nàng hỏi vội vàng quay đầu lại ra dấu yên lặng.

Lúc này vẻ mặt lão trở nên cực kì đứng đắn: "Ta đang dụ dỗ nó chảy nước miếng".

"..."

Kiến Sầu nhìn lão, không nói được một câu nào.

Phù Đạo sơn nhân lập tức bất mãn: "Ngươi có ý gì? Ánh mắt ngươi kiểu gì thế? Vì đạo ấn của ngươi, sư phụ còn bán rẻ cả hình tượng, à không, bán rẻ cả đùi gà của mình. Ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa!"

"Đồ nhi còn chưa kịp..."

Kiến Sầu muốn giải thích cho mình.

"Giỏi lắm! Thì ra là còn chưa kịp!" Phù Đạo sơn nhân quả thực không thể tin được tai mình, lập tức che ngực: "Tim ta đau quá..."

"Sư phụ..."

Ánh mắt Kiến Sầu vô tình nhìn ra phía sau lão, lập tức trợn tròn mắt.

Phù Đạo sơn nhân vẫn che ngực: "Không được nói chuyện với sơn nhân! Sơn nhân không có nghịch đồ như ngươi!"

"Sư phụ!"

Kiến Sầu cố gắng lên tiếng.

Phù Đạo sơn nhân vẫn thiếu kiên nhẫn: "Ngươi có thể đừng ngắt lời ta mắng ngươi được hay không?"

"..."

Được rồi.

Kiến Sầu chớp mắt, đưa tay chỉ ra sau lưng lão.

"Sư phụ, đùi gà của ngài!"

"Sao?"

Đùi gà?

Phù Đạo sơn nhân đột nhiên giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn, suýt nữa tức giận đến ba hồn xuất khiếu!

"Đùi gà của ta!"

Trong lúc lão quay người lại, cốt ngọc Đế Giang đã cắn lấy chiếc đùi gà. Chỉ sau chớp mắt, đùi gà đã bị gặm mất hơn nửa!

Tim Phù Đạo sơn nhân rỉ máu, mắt lập tức đỏ lên.

"Ai da, cục xương chết tiệt, ngươi trả lại đùi gà cho ta!"

Kiến Sầu đang đứng chỉ nhìn thấy một bóng trắng lóe lên, cốt ngọc Đế Giang đã có mắt ngậm cái đùi gà còn to hơn mình co chân chạy trốn.

Phù Đạo sơn nhân không chút do dự đuổi theo, cũng chạy rất nhanh.

Lão vừa chạy vừa kêu: "Dám ăn đùi gà của ta, xem ta có đánh chết ngươi không! Đứng lại cho ta!"

Không biết vì sao Kiến Sầu cảm thấy trong lòng trống rỗng, có chút vô lực. Nàng đưa tay bóp trán, nghe Phù Đạo sơn nhân hò hét, im lặng nghĩ: Mình vẫn nên ra ngoài trước là hơn.

Nghĩ vậy, nàng xoay người đi về phái cánh cửa cực lớn đó.

Tiếng quát giận dữ của Phù Đạo sơn nhân và bóng dáng cốt ngọc Đế Giang đều khuất lại sau cửa.

Kiến Sầu cảm thấy đầu pcs tỉnh táo hơn, quay đầu lại nhìn cánh cửa tỏa ra ánh sáng êm dịu, thở dài một hơi.

"Càng ngày càng không đáng tin..."

"Đại... Đại sư bá?"

Trong lúc Kiến Sầu cảm thán, một giọng nói chần chừ và ngượng ngùng đột nhiên vang lên, có vẻ không chắc chắn lắm.

Kiến Sầu ngước mắt nhìn, một thiếu niên mặc trường bào đỏ thẫm đứng không xa phía trước, môi đỏ răng trắng, trong mắt lộ ra vài phần linh khí, có điều trên mặt còn có vết xanh tím, lộ ra một chút ngây ngô.

Đây chẳng phải thiếu niên vừa đối chiến với Khúc Chính Phong sao?

Kiến Sầu nhận ra hắn, có điều không biết thân phận của hắn.

Thích Thiếu Phong đương nhiên biết Kiến Sầu không biết mình, vội vàng chắp tay nói: "Thích Thiếu Phong bái kiến đại sư bá".

Thích Thiếu Phong?

Kiến Sầu ghi nhớ cái tên này, tiến lên hai bước, trên mặt mang nụ cười: "Không cần đa lễ như thế. Vừa rồi ta đã gặp ngươi, ngươi và một người khác tỉ thí với Khúc sư đệ ở đây".

Vừa rồi đích xác Kiến Sầu đã nhìn thấy.

Thích Thiếu Phong hơi lúng túng, hai tai đỏ lên, có vài phần bối rối.

"Vừa rồi cùng ta lãnh giáo Khúc sư bá chính là đệ tử của trưởng lão Hi Hòa, sư huynh Tôn Triều. Có điều bây giờ Khúc sư bá đã đi rồi, Tôn Triều cũng không ở lại nữa. Ta mới Kết Đan không lâu, còn kém quá xa, chỉ sợ phụ thân khiển trách, chuẩn bị tiếp tục tu luyện".

"Phụ thân?"

Đây là lần đầu tiên Kiến Sầu nghe thấy từ này ở Thập Cửu Châu, đặc biệt là ở Nhai Sơn, vì thế không khỏi kinh ngạc.

Nàng tỉ mỉ hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ ra từng nghe có người nhắc tới chuyện này.

Trong số bốn đại trưởng lão Nhai Sơn hện nay chỉ có trưởng lão Thích Bá Viễn từng có đạo lữ, có một con trai.

Ánh mắt trở lại trên người Thích Thiếu Phong, Kiến Sầu lập tức hiểu ra: "Phụ thân ngươi là Thích trưởng lão?"

"Ơ..." Thích Thiếu Phong đưa tay lên sờ sờ gáy, rất xấu hổ, gắng gượng nói: "Để đại sư bá che cười rồi. Ta luôn làm mất mặt phụ thân..."

Trưởng lão Nhai Sơn không ai không có tu vi xuất khiếu trở lên, hắn lại mới vừa Kết Đan, tu vi cũng khó mà so với các thiên tài đỉnh cấp trong môn phái, vừa rồi còn bị Khúc Chính Phong dễ dàng đánh bại, quả thực không phải chuyện vinh dự gì.

Kiến Sầu không hề biết chuyện này có căn nguyên ra sao, chỉ cảm thấy thiếu niên này dường như quá nhútnhats.

Nàng quay lại nhìn vào trong cửa, không có một chút động tĩnh nào, có lẽ Phù Đạo sơn nhân còn đang phân cao thấp với cốt ngọc Đế Giang.

Thôi thì...

Làm biếng một lát vậy...

Ánh mắt lóe lên, Kiến Sầu nhìn Thích Thiếu Phong, tò mò nói: "Ngươi cũng thường xuyên đến khốn thú trường này à?"

"Cũng không phải quá thường xuyên. Tôn sư huynh tới nhiều hơn".

Thích Thiếu Phong cũng đã tò mò với vị đại sư bá này rất lâu rồi, có điều nếu không nghe nói đại sư bá đang bế quan thì cũng đang đi lịch lãm, mấy tháng qua lại không có cơ hội nào tiếp xúc.

Bây giờ nói chuyện lại thấy đại sư bá rất bình dị gần gũi, hoàn toàn không giống Khúc sư bá.

Thích Thiếu Phong không nhịn được nói nhiều hơn bình thường một chút.

"Tôn sư huynh rất kính trọng Khúc sư bá, Khúc sư bá thường đến đây nên bọn họ cũng thường đến đây".

Kiến Sầu nghe vậy, cất bước đi ra bên ngoài.

Khốn thú trường lại dần dần hiện ra trước mắt.

"Khúc sư đệ cũng thường xuyên đến à..."

Thích Thiếu Phong gật đầu, không hiểu ý Kiến Sầu lắm, chỉ nói những gì mình biết: "Đúng là thường xuyên đến, có điều lúc ra tay vẫn rất kiềm chế. Khúc sư bá cũng không dùng đạo ấn, không sử dụng tu vi, dù vậy bọn ta cũng không có ai đánh bại được Khúc sư bá".

Lúc này sân thi đấu hình tròn bên ngoài đã hoàn toàn hiện ra trước mắt Kiến Sầu.

Thích Thiếu Phong nói xong, nàng đột nhiên khẽ nhướng mày, quay lại nhìn hắn.

Thích Thiếu Phong lập tức đỏ mặt: "Đại... đại sư bá, sao vậy?"

"Không cần đạo ấn, cũng không dùng tu vi, lời này phải hiểu thế nào?" Kiến Sầu hỏi thẳng.

Thích Thiếu Phong không ngờ Kiến Sầu lại hỏi cái này.

Hắn nghĩ đến một chuyện khác.

"Không dùng đạo ấn, cũng không dùng tu vi, nghĩa là Khúc sư bá chỉ dùng sức mạnh của thân thể giao chiến với bọn ta. Có điều nói ra thật xấu hổ, vài chục năm nay bọn ta lại không có ai đnáh bại được Khúc sư bá, bất kể là cảnh giới nào..."

Câu nói kế tiếp Kiến Sầu đã không nghe vào được nữa.

Khốn thú trường trước mặt không biết đã vắng vẻ từ khi nào, không còn nhìn thấy một ai nữa, dường như bởi vì một người rời khỏi mà nơi này cũng không còn ai chú ý.

Trong đầu nàng hiện ra bóng dáng Khúc Chính Phong.

Và cả...

Trên đỉnh Hoàn Sáo ngày trước, đòn tấn công sắc bén cương mãnh.

Quả nhiên hắn cũng luyện thể.

Rất mạnh.

Tầm mắt Kiến Sầu trở nên kì dị, nàng nhìn không gian to lớn dưới nền đất này, không ngờ lại nheo mắt mỉm cười.

Nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn thiếu niên Nhai Sơn ngây ngô phía sau: "Ngươi vừa Kết Đan?"

Thích Thiếu Phong ngẩn ra, cảm thấy ánh mắt Kiến Sầu...

Hết sức ép người.

Không phải uy áp, lại sáng ngời khiến mọi người không khỏi chấn động.

Hắn dừng lại một lát mới trả lời: "Mới Kết Đan ba ngày".

"Còn sức đánh một trận không?"

Ánh mắt Kiến Sầu rơi vào vết thương xanh tím trên mặt Thích Thiếu Phong, mơ hồ hỏi một câu.

Đánh... đánh một trận?

Thích Thiếu Phong ngẩng đầu lên, kinh ngạc trợn mắt nhìn Kiến Sầu.