Mở mắt lần nữa một ánh sáng quen thuộc tràn ngập tầm nhìn.
"Lại trở về rồi sao..." Trần Linh thích nghi với ánh đèn sân khấu ánh mắt chậm rãi quét qua xung quanh.
Sân khấu cũ kỹ màn đen ghế khán giả chật kín hắn lại trở về cơn ác mộng này.
"Xem ra chỉ cần ngủ thiếp đi hoặc chết sẽ quay lại đây." Trần Linh rút ra kết luận này thông qua vài lần kinh nghiệm.
Từ khi hắn giành lại quyền kiểm soát cơ thể những khán giả đã bỏ đi lại trở về nhà hát tuy ánh mắt có vẻ không vui nhưng ít nhất không có ý định ra tay lần nữa.
Trần Linh nhìn một cách tự nhiên vào màn hình trung tâm sân khấu:
"[Mức độ mong đợi của khán giả: 24%]"
Từ lịch sử ghi lại khoảnh khắc hắn giành lại cơ thể mức độ mong đợi tự động tăng lên 20% sau khi trải qua cuộc đấu trí với những Chấp Pháp Giả pháp mức độ mong đợi lại tăng lên cuối cùng ổn định ở mức 24%.
"Lần trước chết trực tiếp trừ 50% mức độ mong đợi nếu lần sau tôi chết mức độ mong đợi dưới 50%... sẽ xảy ra chuyện gì?"
Trần Linh không biết câu trả lời nhưng hắn đoán nếu mức độ mong đợi trở thành số âm hắn rất có thể sẽ chết hoàn toàn và bị "khán giả" chiếm hữu cơ thể vĩnh viễn không thể lật ngược tình thế.
Trần Linh đang định rời mắt đi đột nhiên phát hiện ở góc dưới bên phải màn hình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc rương kho báu nhỏ đang rung rinh.
Anh nhớ rõ ràng lần đầu tiên vào nhà hát chưa từng có thứ này.
Trần Linh do dự một lúc thử đưa tay ra chạm vào rương kho báu...
Đùng đùng đùng đùng—!
Khoảnh khắc đầu ngón tay Trần Linh chạm vào rương kho báu một đoạn nhạc hào hùng vang lên từ loa hai bên sân khấu.
Âm nhạc đột ngột khiến Trần Linh giật mình ngay sau đó vài chùm đèn sân khấu di chuyển ra sau lưng hắn hắn quay đầu lại nhìn thấy giữa sân khấu trống rỗng xuất hiện một chiếc bàn.
Đó là một chiếc bàn gỗ bình thường bề ngoài có vẻ hơi cũ kỹ trông không khác gì sàn gỗ trên sân khấu ánh đèn chiếu vào bàn một mảnh giấy phản chiếu ánh sáng trắng nhợt nhạt.
Trần Linh đi thẳng đến bàn gỗ hai chùm đèn sân khấu tiến lại gần nhau cuối cùng hòa làm một.
Phía trên cùng của mảnh giấy có vài dòng chữ nhỏ.
"Phát hiện mức độ mong đợi của khán giả lần đầu tiên vượt qua 60% mở khóa thành tích - 'Phần lớn đánh giá tốt'!"
"Bạn nhận được một quyền rút thăm may mắn."
"Sau khi sử dụng sẽ ngẫu nhiên rút ra một kỹ năng nhân vật từ tất cả các nhân vật xuất hiện trong vở kịch này để học."
Trần Linh nhìn lướt qua những dòng chữ này chưa kịp phản ứng tờ giấy trắng đột nhiên biến mất thay vào đó là những lá bài được đặt trên bàn.
Những lá bài này có màu sắc khác nhau đại đa số là màu trắng và xám thỉnh thoảng xuất hiện vài lá màu xanh lam hoa văn trên bề mặt cũng từ đơn giản đến phức tạp màu sắc càng tươi hoa văn càng cao cấp trông càng quý giá.
Ngay sau đó những lá bài này đồng thời lật úp để lộ mặt sau giống hệt nhau sau đó chồng lên nhau với tốc độ kinh ngạc cuối cùng tản ra và dừng lại trên bàn một cách gọn gàng.
Trần Linh cũng cố gắng lần theo dấu vết của mấy lá bài xanh lam đó nhưng cách chia bài kỳ lạ này căn bản không thể dùng mắt thường để theo dõi.
"Vậy mà còn có thể rút thăm may mắn... Xem ra trong nhà hát này cũng không phải toàn chuyện xấu."
Trần Linh hít sâu một hơi chọn ngẫu nhiên một lá bài trước mặt mình nhẹ nhàng lật úp trên bàn...
Đó là một lá bài xanh lam.
Sau khi Trần Linh chọn xong tất cả các lá bài còn lại đồng thời biến mất đồng thời vài dòng chữ nổi lên trên lá bài xanh lam.
"Kỹ năng: [Vũ khúc sát nhân]"
"Nguồn gốc: Binh Thần Đạo đường [Thẩm phán] giai đoạn thứ ba."
"Nhân vật: Hàn Mông."
Nhìn thấy hai chữ "Hàn Mông" trong đầu Trần Linh tự động hiện lên hình ảnh chiếc áo khoác gió chiến đấu qua lại với con quái vật giấy đỏ đêm qua... Lúc này trong lòng hắn chỉ còn lại một ý nghĩ.
Lần này lời rồi!
Từ khi Trần Linh xuyên không đến đây trong số những người đã gặp Hàn Mông chắc chắn là người có sức mạnh chiến đấu cao nhất mặc dù Trần Linh không hiểu "Binh Thần Đạo" "【Thẩm Phán】đường đi" "giai đoạn thứ ba" có nghĩa là gì nhưng không còn nghi ngờ gì nữa hắn ấy đã rút ra lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Lá bài màu xanh biến thành hư vô Trần Linh cảm thấy trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó vô cùng huyền bí.
"Cảm ơn vì món quà." Trần Linh bây giờ cảm thấy khá xấu hổ.
Bản thân hắn đã đánh cắp... không học được kỹ năng này từ Hàn Mông theo một nghĩa nào đó Hàn Mông là quý nhân của hắn... nhưng chỉ vài giờ trước hắn vừa đánh "quý nhân" một trận còn đánh mạnh vào gáy.
Cú đánh đó... chắc không đánh chết quý nhân chứ?
Anh có chút chột dạ.
...
Tai họa đỏ son cuồng loạn trên đỉnh đầu,
Áp lực khủng khiếp khiến tâm thần người ta run sợ;
Một bàn tay thon dài thò ra từ tai họa đặt lên đỉnh đầu hắn... như bàn tay của thần linh rơi xuống từ bầu trời thống trị thế gian.
Trên giường bệnh Hàn Mông đột nhiên mở mắt ra cả người suýt nhảy dựng lên.
"Hự ——"
Cơn đau dữ dội ở phía sau đầu khiến hắn nhăn nhó thế giới trước mắt hắn chao đảo lại ngã xuống giường.
"Anh Mông!" Một người thi hành công vụ đang ngủ gật bên cạnh hắn giật mình hoảng sợ lập tức đỡ lấy hắn "Anh Mông! hắn làm gì vậy? Đừng cử động lung tung đừng làm đứt chỉ..."
Hàn Mông nằm trên giường cuối cùng cũng tỉnh táo lại mơ màng hỏi:
"Đây là đâu?"
"Bệnh viện!"
"Cái tay dài đó... không cái tai họa màu đỏ đó đâu?"
"Nó..." Người thi hành công vụ dừng lại một chút "Nó chắc là đã chạy thoát khi chúng tôi đến hiện trường chỉ thấy hắn Mông nằm đó..."
Những ký ức rời rạc ùa về trong đầu Hàn Mông hắn không nhịn được sờ lên phía sau đầu mình đau đến nhăn nhó.
Con tai họa này... còn thích đánh lén sau gáy?
"Tình hình thế nào rồi? Còn thương vong nào khác không?"
"Tạm thời không có sau khi đánh nhau với hắn con tai họa đó không xuất hiện nữa có lẽ là hắn Mông đã làm nó bị thương quá nặng."
"Tôi..."
Hàn Mông định nói thực ra mình căn bản không làm nó bị thương do dự một lúc vẫn nuốt lời đó vào trong.
Trước mặt cấp dưới vẫn cần duy trì hình tượng của mình.
"Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ năm mươi."
"... Đỡ tôi dậy."
"Anh Mông bác sĩ nói hắn cần nghỉ ngơi..."
"Nghỉ ngơi cái rắm!" Hàn Mông nghiến răng đứng dậy "Con tai họa đó rất âm hiểm cứ để mặc như vậy sớm muộn gì cũng gây ra chuyện lớn!"
"Âm hiểm? hắn Mông hắn có phải muốn nói nguy hiểm..." Vị thi hành công vụ này cũng coi như là người từng trải nhưng lần đầu tiên nghe thấy có người dùng hai chữ "âm hiểm" để hình dung tai họa.
"Nguy hiểm nhưng càng âm hiểm!"
Hàn Mông theo bản năng sờ lên phía sau đầu "Hơn nữa tôi nghi ngờ nó có thể thực sự đã dung hợp với một người nào đó..."
"Người dung hợp?" Nghe thấy ba chữ này sắc mặt người thi hành công vụ thay đổi "Có cần lập tức thông báo cho thành phố Cực Quang không?"
Nghe thấy nửa câu sau Hàn Mông dần bình tĩnh lại "Không trước tiên không cần tôi còn phải điều tra thêm... bây giờ đây chỉ là suy đoán của tôi không có bất kỳ cơ sở lý luận nào."
"Vậy bây giờ chúng ta..."
"Trước tiên đến trụ sở những người dự bị mới đến đó chắc sắp đến rồi tình hình cụ thể chúng ta nói trên đường."
"Được."