Chương 22: Ta Không Phải Hí Thần (Dịch)

Đối với Trần Linh đây là điều may mắn bởi vì chỉ có bốn người tận mắt chứng kiến hắn biến thành quái vật. Hai người thi hành công vụ đã bị "khán giả" giết chết. Nếu Lý Tú Xuân và Trần Đàn nói ra tất cả hắn sẽ ngay lập tức bị truy nã.

May mắn thay bây giờ Lý Tú Xuân và Trần Đàn đều đã phát điên thân phận của hắn sẽ không bị bại lộ hắn vẫn có thể đi lại trên đường phố một cách công khai dưới danh nghĩa Trần Linh.

Tất nhiên đây là trong trường hợp những người thi hành công vụ không điều tra ra hắn sau này.

"Vẫn không an toàn... Tốt nhất nên nghĩ cách ngăn chặn hoàn toàn cuộc điều tra của họ..." Trần Linh không thích mạo hiểm càng không thích số phận của mình bị nắm trong tay người khác. Đầu óc hắn hoạt động nhanh chóng cố gắng tìm ra phương pháp an toàn nhất.

Ngay lúc đó một bóng người lao ra từ bên cạnh hắn!

"Bố! Mẹ!"

Trần Yến kêu lên kinh ngạc chạy về phía hai bóng người đang bị đưa đi khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác đầy lo lắng.

Trần Yến không biết chuyện gì đã xảy ra cậu chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi nhìn thấy cha mẹ bị đưa ra khỏi đống đổ nát chẳng khác gì trời sập.

Trần Linh ánh mắt hơi ngưng lại theo bản năng muốn kéo Trần Yến lại nhưng sau một lúc do dự vẫn bước nhanh theo sau Trần Yến cũng gọi "Cha mẹ".

Nghe thấy tiếng gọi của họ các nhân viên thi hành pháp luật đồng loạt quay đầu lại thấy hai thiếu niên đang chạy đến sau đó cúi đầu xem tài liệu.

"Cặp vợ chồng này có hai đứa con một đứa mười tám tuổi một đứa mười lăm tuổi."

"Vừa nãy không tìm thấy thi thể trong nhà tôi đang định cho người đi tìm không ngờ lại tự xuất hiện..."

"Haiz tội nghiệp lũ trẻ."

"..."

Vài nhân viên thi hành pháp luật thì thầm với nhau.

Trần Yến chạy đến trước mặt Lý Tú Xuân đang định nói gì đó thì đồng tử của Lý Tú Xuân co rút dữ dội không biết làm sao bà ta nhổ miếng vải trắng ra trừng mắt về phía trước hét lớn:

"Tai ách!! Ngươi cũng là tai ách!! Ngươi cũng muốn giết ta?!"

Trần Yến sững sờ tại chỗ.

Cùng lúc đó.

Trần Linh chậm rãi bước đến sau lưng hắn ánh mắt xuyên qua đám đông chấp pháp giao nhau với Lý Tú Xuân.

Nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc đồng tử của Lý Tú Xuân lại co rút!

"Ngươi... là ngươi!!" Lý Tú Xuân như phát điên muốn giãy khỏi dây thừng nhưng bị các chấp pháp khác đè chặt tại chỗ "Ngươi nên chết!! Ngươi sớm đã nên chết!! tai ách!! Ngươi là tai ách!!!"

Tiếng gầm gừ của Lý Tú Xuân vang vọng dưới màn đêm Trần Linh cứ yên lặng đứng đó ánh mắt nhìn bà ta đầy phức tạp.

"A Yến... A Yến." hắn khẽ gọi Trần Yến bên cạnh "Em đi qua bên đó chờ trước đi... Để hắn giải quyết chuyện này."

Trần Yến ngây người nhìn Lý Tú Xuân đang điên cuồng bị giọng nói của Trần Linh gọi tỉnh im lặng hồi lâu cuối cùng vẫn gật đầu...

Cậu một mình đi đến góc tường vắng vẻ trong bóng tối hai tay ôm đầu gối co rúm lại cả người không khỏi run rẩy.

"Chuyện gì vậy ngay cả miệng cũng không bịt chặt được?"

Một chấp pháp trừng mắt nhìn đồng nghiệp lập tức cúi xuống nhặt miếng vải trắng lên nhét lại vào miệng Lý Tú Xuân.

Sau đó hắn thở dài một hơi an ủi: "Cậu bé đừng để trong lòng quá... Mẹ cậu đã điên rồi ngay cả mình nói gì cũng không biết."

"Vì sự an toàn của cộng đồng chúng tôi sẽ đưa họ đến bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị ổn định họ vẫn còn hy vọng khôi phục lại lý trí."

"Tất nhiên trong thời gian này cậu có thể đến thăm bất cứ lúc nào."

Anh ta đưa mắt cho các chấp pháp khác mọi người lập tức hiểu ý tăng tốc đưa hai người về trụ sở.

Trần Linh bình tĩnh nhìn cảnh này trong lòng không nói ra được cảm giác gì. Hai người này nuôi nấng nguyên chủ lớn lên lại cướp đi mạng sống của hắn từ góc độ của nguyên chủ ân oán của họ đã sớm kết thúc.

Trần Linh kế thừa ký ức của nguyên chủ cũng kế thừa tình cảm của hắn hắn có thể mơ hồ cảm nhận được nguyên chủ đối với chuyện này thực ra không có quá nhiều oán hận phần lớn là vì hắn thực sự rất yêu thương người em trai Trần Yến này.

Nếu Lý Tú Xuân và chồng nói rõ mọi chuyện với nguyên chủ nguyên chủ thực ra cũng sẵn sàng dùng mạng sống của mình để đổi lấy em trai.

Chỉ tiếc nguyên chủ tin tưởng họ còn họ lại không tin tưởng nguyên chủ... chỉ vì hắn là đứa trẻ được nhặt về.

"Cậu chính là Trần Linh?" Một bóng người đi về phía Trần Linh "Vừa rồi cậu đi đâu vậy?"

Trần Linh quay đầu lại như đang thất thần một lúc mới khàn giọng nói: "Ngài... ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bây giờ là tôi đang hỏi cậu." hắn nhíu mày nhưng nghĩ đến chuyện thiếu niên này đang gặp phải do dự một lúc vẫn nói thêm "Một tai ách xông vào nhà các cậu dọa cha mẹ cậu sợ... May là họ không phản kháng yên tâm đi tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."

"Ồ ồ."

Trần Linh như bừng tỉnh "Hôm nay tôi đưa em trai đi luyện tập."

"Luyện tập gì?"

"Kịch truyền thống."

Trần Linh giơ tay lên một bộ áo choàng hí kịch được gấp gọn gàng đang được hắn ôm trong lòng.