"Ca... Ngươi giết người?"
Trần yến ánh mắt nhìn về phía máu me khắp người Hàn được, non nớt khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Ta không giết hắn." trần linh theo bản năng trả lời, \ "Đây không phải là ta, là... \
Nhưng lời còn chưa dứt hắn đã sững sờ.
Anh không biết phải giải thích tất cả những điều này với Trần Yến như thế nào.
Trần Yến tận mắt chứng kiến cảnh hắn chui ra từ cơ thể con quái vật giấy đỏ hơn nữa cổ hắn còn có một vết thương dữ tợn toàn thân đầy máu nhìn thế nào cũng không giống một người bình thường... Nói với cậu ấy thực ra có một nhóm "khán giả" trong đầu mình? Thực ra mình vừa bị đoạt xác?
Đầu óc Trần Linh rối bời hắn kế thừa ký ức của nguyên chủ cũng kế thừa tình cảm của nguyên chủ dành cho em trai trong thâm tâm hắn thậm chí còn có chút sợ hãi... hắn sợ Trần Yến cũng giống cha mẹ cũng cho hắn là quái vật.
Mà Trần Yến chỉ lẳng lặng nhìn hắn trong đôi mắt màu hạt dẻ không có chút sợ hãi nào,
Cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc đi đến bên Hàn Mông dùng hết sức lực toàn thân cõng hắn lên sau đó loạng choạng đi vào nơi hoang dã sâu hơn.
"Em định làm gì?" Trần Linh sững sờ.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên cõng Hàn Mông nặng gần gấp đôi mình mỗi bước đi đều để lại dấu ấn sâu đậm trên vùng hoang dã ẩm ướt.
Mặc dù vậy cậu ấy vẫn nghiến răng loạng choạng bước tiếp.
"Anh hắn là chấp pháp quan."
"Anh biết."
"Giết chấp pháp quan là trọng tội. Một khi bị bọn họ phát hiện bất kể có phải hắn trai giết hắn hay không... bọn họ đều sẽ đến giết hắn."
"... hắn biết hắn..."
"Anh." Trần Yến nhẹ giọng nói,
"Em đi chôn hắn giúp hắn."
Nhìn thấy ánh mắt kiên định và nghiêm túc của Trần Yến trái tim Trần Linh khẽ run lên.
Anh sững sờ một lúc lâu cuối cùng mới mở miệng nói hết nửa câu sau:
"Không phải... A Yến ý của tôi là... hắn chưa chết đâu!"
Trần Yến: ?
Trần Yến ngơ ngác quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy mí mắt Hàn Mông phía sau khẽ động phát ra tiếng rên rỉ nhẹ dường như sắp tỉnh lại.
Anh kêu lên một tiếng mất trọng tâm ngã sang một bên kéo theo cả Hàn Mông đang hôn mê sau lưng ngã lăn xuống đất.
Mơ mơ màng màng đôi mắt Hàn Mông dần dần mở ra một khe hở...
Một bóng người màu đỏ đột nhiên lao đến bên cạnh hắn giơ cao nắm đấm đập vào sau gáy hắn!
Bịch -!
Hàn Mông vừa tỉnh dậy chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói hai mắt lại nhắm nghiền ngất đi.
Trần Linh xoa xoa bàn tay đau nhức thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa thì bị tên này phản đòn!
Vừa rồi Trần Linh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Hàn Mông giao đấu với quái vật giấy đỏ qua tấm màn sân khấu tuy không biết người đàn ông này dùng loại năng lực đặc biệt gì nhưng nếu không có quái vật giấy đỏ hắn nhất định không phải là đối thủ.
"Đi mau."
Đánh ngất Hàn Mông Trần Linh nhìn cơn mưa ngày càng lớn lập tức kéo Trần Yến rời khỏi đây.
Trong khu vực 3 không chỉ có một mình Hàn Mông là Chấp Pháp giả Hàn Mông xuất hiện ở đây có lẽ chỉ vì tốc độ của hắn là nhanh nhất... Nếu tiếp tục trì hoãn sau khi các Chấp Pháp giả khác đến họ sẽ không thể trốn thoát nữa.
Hàn Mông nằm thẳng đơ trong hố bất tỉnh nhân sự hai thiếu niên dần dần đi xa.
Mưa lớn cuốn trôi vùng đất hoang tàn bùn đất chảy xiết xóa sạch mọi dấu vết vài phút sau một nhóm người mặc đồng phục đen đỏ vội vã chạy tới...
“【Thẩm phán】đã biến mất.”
“Khí tức tai ách cũng biến mất.”
“Nếu không có gì bất ngờ hắn Mông hẳn là đã thành công.”
“Hàn Mông quá nhanh chúng ta dù muốn cướp công cũng không cướp được…”
Dưới cơn mưa đêm bốn bóng người mặc áo gió đen lao nhanh về phía chiến trường hoang dã chính là những Chấp Pháp giả còn lại của khu ba.
Họ nhìn lướt qua vùng hoang dã tan hoang thầm kinh ngạc.
Rốt cuộc là một trận chiến khốc liệt đến mức nào mới có thể biến nơi này thành ra như thế này?
“Tai ách lần này có vẻ hơi lạ…”
Vừa nói họ vừa nhìn về phía bên kia chiến trường chỉ thấy một bóng người đầy máu đang nằm ngửa trên mặt đất không nhúc nhích như xác chết.
“Anh Mông?!”
Một Chấp Pháp giả lập tức lao tới bế Hàn Mông trên mặt đất lên bắt đầu dò hơi thở của hắn một cách căng thẳng.
Ba Chấp Pháp giả còn lại đứng tại chỗ liếc mắt nhìn nhau trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ…
“Chết rồi sao?” Trong số ba người một Chấp Pháp giả hỏi.
Anh ta là người đứng thứ hai trong số các Chấp Pháp giả của khu ba Mã Trung.
“Không chết! Vẫn còn sống!”
Trên mặt ba người thoáng qua một tia thất vọng không dễ nhận thấy hai người trong số họ nhìn Mã Trung người sau do dự một lúc rồi lắc đầu với họ.
“Tai ách đâu? Sao không thấy xác?”
“Chạy rồi?!”
“Không thấy xác chắc là chạy rồi…”
Mọi người lập tức lục soát xung quanh dưới sự xối xả của nước mưa không hề để lại manh mối nào tai ách vừa mới ở đây giao tranh với Hàn Mông như bốc hơi khỏi nhân gian hoàn toàn biến mất.