Chương 2: Có Tin Tức Bại Quốc Gì Không?

Gần tới canh năm.

Chắc khỏang bốn giờ rưỡi.

Có rất nhiều quan lại đi tới cửa cung, lẳng lặng chờ tiếng chuông vang lên, như vậy họ mới có thể vào tảo triều.

Lúc này trời vẫn chưa sáng, xung quanh một màu tối tăm.

Những người này lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần tỉnh táo nhất..

Bọn hắn biết đám Ngự Sử như sói trình mòi nhìn bọn hắn...

Không chừng bọn hắn chỉ ngáp cái cũng bị ghi chép lại, sau đó tâu trước mặt hoàng thượng để trị tội.

Đông đông đông...

Cũng tới canh năm.

Từng tiếng chuông vang ra từ trong cung.

Rầm rầm...

Cánh cửa luôn được cấm quân trấn giữ từ từ mở ra.

Rất nhiều đại thần chia làm hai hàng, đi vào cửa cung, hướng thẳng về 'Hàm Thiên Điện' để lâm triều.

Khi bọn hắn đi đến Hàm Thiên Điện, ngẩng đầu đã thấy được một bóng người ngồi trên Long Ỷ.

Đó chính là Hoàng đế của Đại Đường đế quốc!

Chủ nhân của Đại Đường đế quốc!

Cũng là chủ tử của bọn hắn!

Đông đảo đại thần lập tức quỳ xuống.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tiếp đó tất cả đại thần ba quỳ chín lạy, mới bước vào trong đại điện.

Bên trong Hàm Thiên Điện.

Lý Thành nhìn thấy những đại thần này ba quỳ chín lạy, thù ngập hưng phấn.

Hắn muốn mấy tên đại thần này tâu lên tin xấu gì đó.

Tốt nhất là tin Đại Đường đế quốc đang bị luân hãm hay đại loại vậy.

Đám đại thần ba quỳ chín lạy xong thì cũng mất mấy chục phút, cuối cùng cũng lâm triều.

Lý Thành nhìn đám đại thần , suy nghĩ gì đó , rồi khoát tay áo với một lão thái giám bên cạnh.

Lão thái giám gật đầu nhẹ, bước lên trước một bước, dắt cuống họng nói: "Thăng triều!"

Các đại thần nghe vậy, vội vàng quỳ xuống lần nữa.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lý Thành khoát tay, nói: "Bình thân."

"Tạ bệ hạ!"

Lúc này mấy vị đại thần mới đứng lên.

Lão thái giám thấy thế, đang muốn nói câu một câu 'Có việc bẩm tấu, không việc bãi triều' .

Đột nhiên, Lý Thành nhanh chóng nói: "Chúng ái khanh, có tin chúng ta chiến bại hay gì không? Nói trẫm nghe đi."

Chúng đại thần: "? ? ?"

Tin chiến bại?

Là bọn hắn chưa tỉnh ngủ, hay là Hoàng Đế chưa tỉnh ngủ?

Lý Thành sửng sốt một chút, chợt ý thức được hắn vừa nói sai, vội vàng nói: "Trẫm thấy các ái khanh còn chưa tỉnh, thử nói một câu, để xem chúng ái khanh phản ứng thế nào?"

Cái quỷ gì?

Rất nhiều đại thần ngản người, bọn hắn đứng ngoài bao lâu rồi, làm sao chưa tỉnh?

Nhưng Hoàng Đế đã nói vậy.

Có thể phản đối sao?

Không thể.

Chỉ đành nghe Hoàng Đế nói chứ sao.

Chưa tỉnh thì chưa tỉnh vậy.

Ngay sau đó, những tên đại thần lại quỳ xuống thêm lần nữa: "Đa tạ bệ hạ! !"

Lý Thành khoát tay áo, lúc này hắn quá vội, lẽ ra hắn không nên nói nhiều như thế?

Việc này phải nói với thái giám mới đúng.

Hắn quay đầu nhìn lão thái giám kia.

Lão thái giám gật đầu, lớn tiếng nói: "Có việc bẩm tấu, không việc bãi triều!"

Thái giám vừa nói ra.

Một gã đại quan lập tức đứng ra , nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần có việc muốn tấu!"

Cuối cùng cũng đến rồi!

Lý Thành nheo hai mắt lại, lóe ra vẻ hưng phấn, nói: "Chuẩn tấu!"

Vị đại quan kia thở dài, mở miệng nói: "Bệ hạ, ba ngày trước thần quan sát tinh tượng, phát hiện những năm tiếp theo, Đại Đường ta sẽ mưa thuận gió hoà..."

Hắn huyên thuyên một tràng.

Lý Thành nhìn nhìn tên đại thần kia, nói cái quỷ gì thế, rồi cúi đầu nhìn Long ngoa.

Bây giờ cởi giày ra ném hắn, chắc hắn không dám có ý kiến gì nhỉ?

Chỉ toàn biết nói nhảm!

Tên quan ấy đứng một buổi chỉ để nổ, cái gì mà tương lai Đại Đường đế quốc mưa thuận gió hoà cỡ nào, dân giàu nước mạnh ra sao.

Lý Thành phải nhớ kĩ mặt tên này.

Ty Thiên giám Giam Chính đúng không?

Bữa khác cắt chức ngươi!

Không đúng.

Lý Thành suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn muốn Đại Đường đế quốc ngày càng bại hoại, không phải càng nhiều tên quăng bom thế này thì càng tốt sao?

Nghĩ vậy, hắn vẫn cố ngồi nghe tên đó luyên thuyên một lúc, ánh mắt ôn nhu không ít.

Ngươi đúng là trụ cột nước nhà!

Lúc này Giam Chính không hiểu vì sao rùng mình một cái, luôn cảm giác Hoàng Đế nhìn mình có chút cổ quái.

Bỗng hắn muốn lui về hàng quá.

Nhưng nói được có chút, không thể bỏ chạy thế được?

Cho nên hắn phải cắn răng chịu đựng.

Lát sau Giam Chính vừa nói xong.

Lại có một tên quan khác bước về phía trước.

"Bệ hạ! Thần có việc muốn tấu!"

Lý Thành nhìn hắn.

Ngự Sử chuyên môn mắm người sao.

Hắn khoát tay nói: "Chuẩn tấu."

Ngự Sử ra vẻ chính nghĩa mà nói: "Bệ hạ! Thần muốn vạch tội Tể Tướng! ! Hắn dám thẳng nhiên ngủ gật lúc lâm triều! Dựa theo luật pháp Đại Đường, có hành động khiếm nhã lúc lâm triều, chính là bất kính với bệ hạ! Phải cắt chức hắn, giam vào Thiên Lao, chờ ngày tru di tam tộc!"

Cắt chức.

Giam vào Thiên Lao.

Chờ ngày xử trảm.

Tru di tam tộc.

...

Lý Thành đều sửng sốt nhìn về phía tên quan kia, hắn chỉ thấy một gã trung niên đang cúi đầu gật gật..

Người đó không ai khác chính là Tể Tướng đương triều, Chư Cát Vô Minh.

Hoàng đế cũng chú ý tới hắn rồi.

Nên tất cả quan viên đương nhiên cũng quay sang nhìn hắn.

Thoáng cái, Tể Tướng kia đã biến thành tiêu điểm.

Tể Tướng chợt thanh tỉnh lại, mồ hôi rơi như mưa, hung dữ nhìn tên Ngự Sử kia, hắn đang muốn quỳ xuống thỉnh tội.

Đột nhiên, hắn thấy được thân hoàng bào đi tới trước mặt hắn.

Trong lòng tên Tể Tướng phát lạnh, chẳng lẽ hôm nay Hoàng Đế tâm tình không tốt sao?

Chỉ vì hắn ngủ gà ngủ gật, nên Hoàng Đế tức giận tới mức chạy thẳng xuống đánh hắn à?

Hắn vội vàng muốn quỳ xuống.

Hai đầu gối còn chưa rơi xuống đất.

Lý Thành đã đỡ lấy Tể tướng, giọng nói rất ôn nhu: "Tể Tướng, hà tất quỳ xuống, trẫm biết Tể tướng mỗi ngày đều vì Đại Đường , bận đến nỗi mất ăn mất ngủ, cho nên ngủ gật cũng là bình thường, ngược lại trẫm phải thay mặt con dân Đại Đường đa tạ Tể tướng."

Hắn vừa nói vừa mừng như điên.

Lần này được về chắc rồi!

Một quốc gia mà có Tể Tướng thế này không sập cũng uổng, trời cũng giúp ta!

"Bệ hạ thế là. . ."

Nhất thời Tể Tướng đứng hình.

"Hứa công công, lấy áo choàng cho trẫm."

Lý Thành quay đầu lại nói với lão thái giám một tiếng.

Lão thái giám nháy mắt ra dấu cho tiểu thái giám.

Tiểu thái giám lập tức chạy đi, không bao lâu, cầm theo một cái áo choàng lấp lánh đi tới.

Lý Thành nhận lấy, rồi choàng cho Tể Tướng nói: "Khanh chính là đại ân nhân cửa Đại Đường, là trụ cột của quốc gia, có thể ngủ gà ngủ gật, nhưng tuyệt đối không thể ngã bệnh."

Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác.

Ngươi chính là tên cầm đầu để diệt quốc!

Nên ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngươi còn sống, ta tin tưởng có ngày ta sẽ được trở về làm tên phú nhị đại.

Lý Thành vừa nói xong quay lưng đi, sau đó ngồi vào long ỷ lần nữa.

Tể Tướng ngơ ngác nhìn Hoàng Đế, nội tâm lẫn lộn.

Hắn là người như thế nào, chắc hẳn Hoàng Đế biết rõ hơn.

Tuy rằng bình thường Hoàng Đế không chú tâm lắm, nhưng bọn hắn đã làm gì thì ắt hẳn Hoàng Đế phải hiểu rõ?

Cái này áo choàng...

Hắn làm sao nhận nổi.

"Tiếp tục Lâm triều!"

Lý Thành khoát tay nói.

Lại có một tên đại quan bước ra: "Thần có việc muốn tấu..."

...

Lầm triều này kéo dài tận bón giờ.

Lý Thành ngồi cả đau lưng.

Nhưng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu quốc gia gì mà cả một buổi lầm triều không có đến một tin xấu.

Trái lại toàn tin vui, tại sao đâu đâu cũng bội thu thế chứ...

Trời muốn diệt hắn sao.

Xem ra, muốn diệt quốc chỉ có thể trông cậy vào đám quan chỉ biết chém gió với tên Tể Tướng ngủ gật kia thôi.