Chương 19: Ngươi Thật Sự Có Bản Lãnh

Bệ hạ đang diễn?

Có ý gì?

Ở trong Hàm Thiên Điện có rất nhiều đại thần nhìn Chư Cát Vô Minh một cách khó hiểu.

Chư Cát Vô Minh lắc đầu một cái, thở dài nói: "Các ngươi không chú ý tới, lúc bệ hạ mới vừa vào triều, bệ hạ cười liên miên, mà vừa nghe tiệp báo, thì trông như có rất nhiều tâm sự."

Cả đám đại thần đều gật gật đầu.

Đúng vậy, lúc vừa mới vào triều, rõ rang bệ hạ rất cao hứng.

Tại sao vừa nghe tiệp báo, thì than thở ngay?

Thật là vô lý.

Chư Cát Vô Minh híp híp mắt, nói: "Vì thế ta mới bệ hạ đang diễn, bệ hạ luôn vì việc đông chinh mà lo âu, chỉ bất quá ở trước mặt chúng ta, người phải gia bộ cao hứng, bởi vì bệ hạ chính là Hoàng Đế! Tuyệt không thể để lộ tâm sự."

"Hôm nay đông chinh thắng lợi, bệ hạ mới kìm lòng được mà thở dài... Vậy mà đám các ngươi còn dùng việc đông chinh để thị uy với bệ hạ."

Nói xong, hắn sãi bước rời đi, không thèm nhìn mặt đám đại thần kia.

Còn đám đại thần kia sau khi nghe Chư Cát Vô Minh giải thích, đều lộ cảm giác áy náy.

Từ khi bắt đầu đông chinh, bọn họ đã không tin sự lựa chọn của bệ hạ.

Đừng nói bọn họ, mà người khắp thiên, lkhông ai nghĩ tới lần này đông chinh có thể giành chiến thắng?

Bệ hạ gánh áp lực toàn thiên hạ, còn đám bọn họ chỉ biết cười cười đùa đùa trước mặt người ...

Bọn hắn thật là...

"Hay là chúng ta đi thỉnh tội với bệ hạ kia thỉnh tội chứ ?"

Một tên đại thần không nhịn được nói.

Bất quá những đại thần khác lắc đầu than thở, nói.

"Thay vì đi thỉnh tội với bệ hạ, chi bằng chúng ta dồn hết sức mình giúp quản lý quốc gia, xây dựng và phát triển Đại Đường ngày càng vững mạnh."

"Nói không sai, nếu bệ hạ đã giấu, thì tất nhiên không muốn để cho chúng ta thấy."

"Các ngươi nói đều chí phải..."

"Lão Hoàng, hôm nay ta không đi Xuân Phong các, ta muốn về nhà xử lí công văn."

" Ừ, hôm nay Xuân Phong các mới vừa tuyển một nhóm cô nương, vốn định hôm nay đi... bất quá, ta cũng phải về nhà xử lí công văn..."

"Không đúng, tạo sao Gia Cát Tể Tướng đi mất rồi, chúng ta còn chưa hỏi hắn, tại sao bệ hạ rút quân ..."

"..."

...

Hai ngày sau.

Bên trong một tòa thành trì Đông Di Quốc.

Hàn Vũ đang ngồi ở phủ thành chủa thì nhận được hai thông báo, một là thánh chỉ, một là phong thư của Chư Cát Vô Minh.

Sau khi hắn xem xong, không nhịn được cười một tiếng.

Gia Cát Tể tướng lại lo lắng hắn sẽ kháng chỉ, nên cố ý viết thư khuyên ngăn.

Mọi thứ hắn có đều do bệ hạ ban thưởng, làm sao hắn có thể kháng chỉ được chứ, thật là.

Hàn Vũ để thánh chỉ và phong thư xuống mặt bàn, tự lẩm bẩm: "Nếu tiếp tục đáng, chắc chắn Đông Di Quốc sẽ diệt vong, nhưng quốc lực Đại Đường cũng sẽ hoàn toàn rơi vào tê liệt, bây giờ mỗi ngày ta hành quân đều sẽ tiêu hao rất lớn..."

Hắn cảm thấy ý tưởng của hoàng đế vô cùng hợp lí.

Đại Đường Đế Quốc đã sớm không chống đở nổi chiến tranh, lần này xuất chinh cũng chỉ vì ý chỉ của bệ hạ, nếu không chả ai dám dụng binh vào lúc này.

Mặc dù bây giờ thắng lợi, nhưng tiếp tục đánh tiếp, hậu quả sẽ rất lớn.

Nào là Ltiêu hao lương thực ,vật liệu, binh sĩ thương vong, dù cho là vấn đề gì thì cũng làm cho cuộc sống con dân Đại Đường trở nên ngày càng khó khăn...

Hắn cảm thấy, bệ hạ nhìn ra vấn đề này, cho nên mới ra lệnh rút quân.

Hắn thật lòng bội phục trước lựa chọn của bệ hạ.

Nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ lấy được Đông Di Quốc, bệ hạ sẽ vượt qua các vị tiền nhân.

Khai quốc không thì dễ, nhưng trị quốc cũng rất khó.

Chớ nói chi là vừa trị quốc, vừa mở rộng lãnh thổ.

Lúc này bệ hạ quyết rút quân, tránh cho con dân Đại Đường rơi vào cảnh lầm than.

Bệ hạ, quá nhân từ!

Hàn Vũ nhìn về hướng Triêu An Thành, cúi đầu thật lâu.

Sau đó, hắn hạ lệnh ba quân hồi triều.

...

Đại quân đông chinh toàn thắng, đánh chiếm Thiên Ưng Quan, lấy luôn mười lăm thành trì, đánh tới quốc đô Đông Di Quốc, việc nào cũng truyền khắp thiên hạ.

Vô số người kinh ngạc, vô số dân chúng hoan hô.

Người kinh ngạc bởi vì cuộc chiến tranh không có kết quả này, lại thắng, hơn nữa còn có thể mở mang bờ cõi.

Dân chúng hoan hô vì lý do rất đơn giản, không cần đánh trận, bọn họ cũng không cần chịu đâu khổ nữa.

...

Đại quân đông chinh hồi triều.

Một đường trở về dân chúng khắp nơi chào đón họ.

Đặc biệt lúc trở lại Triêu An Thành , dân chúng vô cùng náo nhiệt.

Nếu không phải quân đội đã sớm phân phối xong, áp chế dân chúng, sợ rằng toàn thành đã đại loạn.

Ba quân tiến vào Triêu An Thành.

Hàn Vũ cưỡi ngựa đen đi đầu, nhìn thấy những ánh mắt nồng cháy của dân chúng, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cách đây không lâu, hắn còn là một tên Vũ Lâm Quân bình thường...

Nhưng từ hôm nay trở đi hắn chính là một viên Đại tướng .

Lấy chiến tích của hắn, thì cũng thuộc số một số hai trong quân đội Đại Đường Đế Quốc.

Mọi thứ đều do bệ hạ ban tặng.

Nếu không có bệ hạ, hắn vẫn còn là một tên binh lính bình thường, sống ở tầng dưới của đế quốc.

Nghĩ tới đây, Hàn Vũ tăng tốc, hắn muốn mau chóng gặp mặt bệ hạ.

Cả đám dân chúng đang thảo luận về Hàn Vũ.

Bọn họ đều nhìn tướng mạo Hàn Vũ.

Trong đó một tên dân chúng nói: "Hàn đại tướng quân, ngươi làm đánh thắng trận được vậy, ta thấy ngươi cũng chẳng khác gì chúng ta."

Một tên khác dân chúng nói: "Tên này hỏi bừa? Hàn đại tướng quân là người có thần thông , làm sao ngươi biết được, ta nghe nói bộ dáng thật sự của Hàn đại tướng quân có ba đầu sáu tay, khuôn mặt hung ác, ngươi hẳn đã nghe nói qua Thiên Ưng Quan chứ ? Hàn đại tướng quân đã dùng ba đầu phá thành đó!"

'Tê...'

Dân chúng xung quanh hít sâu một hơi.

Một tên dân chúng hỏi: "Ngươi là làm sao biết?"

Tên khi nãy nói: "Con trai của dì của chú của bác của anh họ ta làm trong quân, trận Thiên Ưng Quan ấy, hắn chính mắt nhìn thấy, sau đó vẽ lại cho ta bộ dáng thật sự Hàn đại tướng quân, ta đã vẽ lại rất nhiều bản, còn để đầy trong nhà đây, các ngươi không biết, Hàn đại tướng quân thật ra tinh túc hạ phàm, vì thế mới có chiến lực như vậy."

"Bức họa của Hàn đại tướng quân, còn có dùng để trừ tà,! Ta đã chuẩn bị bán này , ừ, một phần không phải 999 văn tiền, cũng không phải 99 văn tiền, chỉ cần có 9 văn tiền mà thôi..."

...

Hàm Thiên Điện.

Lý Thành mặt không cảm xúc ngồi trên long ỷ, văn võ bá quan đứng hai bên Hàm Thiên Điện.

Tạo ra một con đường ở giữa.

Hàn Vũ chậm rãi đi vào Hàm Thiên Điện, đi tới trong điện thì quỳ xuống, nói: "Thần Hàn Vũ, tham kiến bệ hạ!"

"Hàn tướng quân, quả thật có bản lãnh!"

Lý Thành cắn răng nghiến lợi nói, cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.

Tên khốn kiếp này.

Lão tử muốn ngươi bại trận đi, ngươi lại đánh thắng?

Bây giờ lấy giày ném hắn chắc hắn không dám làm gì chứ!!!