Chương 46: Quân đội truyền triệu

Đại Càn hoàng triều, Thượng Kinh Lục Phiến môn.

Trong đại sảnh u ám, thượng thủ là một thân hình ẩn trong bóng tối, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế làm bằng đồng thanh. Một thanh trường thương thép ròng cắm bên cạnh chỗ ngồi, phát ra sát khí lăng lệ và hàn quang thấu xương, làm người kiêng dè không thôi.

Mà dưới tay hắn, còn có bốn bóng hình, ngồi ở bốn phương tám hướng của bàn vuông. Bốn người mặc bốn bộ quan phục màu đỏ đen khác nhau, tuy khí tức trên người nội liễm, nhưng giống như núi lửa vận sức chờ phát động, khiến người cảm nhận được lực lượng bàng bạc ẩn chứa trong đó.

Đây chính là lợi khí để Đại Càn hoàng triều trấn áp giang hồ, tổng bộ Lục Phiến môn!

Đương nhiên cầm đầu là tổng bộ đầu Lục Phiến môn, dưới tay thì là tứ đại thần bộ. Không một ngoại lệ, đều là đại võ giả quyền cao chức trọng. Mà lúc này, bọn hắn đang xem cùng một tình báo.

Hồi lâu sau, tổng bộ đầu ở thượng thủ chậm rãi mở miệng: “Các ngươi đã xem hết tình báo, bây giờ dư nghiệt tiền triều tái hiện giang hồ, còn ra tay đánh nhau với thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung ở Thanh Châu đạo. Đây không phải chuyện nhỏ, nhất là người Cơ gia —— tiền triều Đại Chu tặc tâm bất tử......”

“Tôm tép nhãi nhép, không đủ gây sợ!”

Phía dưới một âm thanh lạnh lẽo vang lên, mang theo sự khinh thường nồng đậm: “Ngàn năm trước, sau khi Đại Chu bị triều ta đuổi khỏi hoàng vị, đã định trước sự diệt vong của bọn hắn, bây giờ chỉ là một đám tiểu nhân nhát gan. Ý kiến của ta, dứt khoát bẩm báo bệ hạ, để chín vị võ hầu liên thủ Lục Phiến môn ta, tra rõ Trung Nguyên, nhổ tận gốc bọn hắn!”

Lúc này, một giọng âm dương quái khí vang lên: “Nghĩ thì đơn giản, ngươi biết làm như vậy phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực không. Bây giờ đông tây nam bắc Đại Càn ta đều có đại địch, nào có rảnh rỗi điều động lực lượng khổng lồ như vậy để nhằm vào Đại Chu. Lãnh Huyết, ngươi uống nhiều quá sao?”

“Không nói những chuyện khác, điều tra quy mô lớn là không thể nào, nhưng có thể để Truy Phong tuần bộ âm thầm điều tra một phen.”

“Không sai, hơn nữa dư nghiệt Đại Chu có thể ẩn núp nhiều năm như vậy, ta hoài nghi bọn hắn không ở Trung Nguyên. Có chiến hạm lơ lửng, cho dù ở ngoại vực, cũng có thể nhanh chóng bay qua Trung Nguyên a?”

“Nếu thế, lệnh hạm đội Phù Không ở biên cương gia tăng tuần tra thì hơn.”

“Không sai.....”

Sau khi tứ đại thần bộ thảo luận một phen, rốt cuộc tổng bộ đầu ở phía trên mở miệng.

“Sẽ xử lý như các ngươi nói, ngoài ra còn có một việc, là chưởng giáo Thuần Dương cung —— Ninh Thiên Cơ đưa tới.”

Sau khi nghe thấy danh tự Ninh Thiên Cơ, thần sắc của tứ đại thần bộ phía dưới lập tức cứng đờ. Vị nhân vật phong vân này, thiên kiêu một đời —— năm đó một mình ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt Thuần Dương cung giữa thủy hỏa —— bây giờ đã là võ giả Kích Toái Mệnh Tinh, thâm bất khả trắc.

Ngay cả tổng bộ đầu, cũng không thể so sánh với hắn.

“.... Ninh Thiên Cơ đề cử nghĩa tử của hắn, cũng là đệ tử quan môn duy nhất, thủ tịch Thuần Dương —— Trần Khuynh Địch đi Nam Cương, đảm nhiệm chức vị trấn cương một phương.”

“Trấn cương một phương?”

“Ninh Thiên Cơ muốn cho đệ tử của hắn vào triều đình ta?”

“Thế này thì kỳ.....”

Trấn cương một phương, nghe như công việc béo bở, cũng chỉ với nội địa Trung Nguyên mà thôi. Với vùng địa vực ở biên cương Đại Càn, trấn cương một phương là quan vị tử vong tiêu chuẩn. Về cơ bản, chiến tranh hàng năm khiến trấn cương nơi đó mỗi năm đổi một người, cực ít người có thể sống sót.

Mà Ninh Thiên Cơ, lại muốn đưa đệ tử quan môn duy nhất của hắn đến nơi đó?

Tổng bộ đầu chậm rãi nói: “Chuyện này, bệ hạ để chúng ta quyết định, cho nên biểu quyết ngay bây giờ đi.”

“..... Ta thấy cũng được.”

“Tuy không biết Ninh Thiên Cơ có ý gì, chẳng qua Nam Man cũng thực sự thiếu mấy chức vị trấn cương, bên quân đội còn đang rầu rĩ xem phái ai đi đây. Vừa vặn chúng ta có thể giúp bọn hắn, làm bọn hắn thiếu Lục Phiến môn ta một nhân tình, huống chi tốt xấu là thủ tịch Thuần Dương, chung quy sẽ không quá kém a?”

“Điểm này có thể yên tâm.” Tổng bộ đầu nói: “Lúc trước dư nghiệt Đại Chu xuất hiện ở Thanh Châu đạo, vị thủ tịch Thuần Dương này chính là người đánh lui võ giả trẻ tuổi của tiền triều. Cảnh giới của đối phương là Luyện Thần Phản Hư trở lên, thực lực tương đối bất phàm.”

“Luyện Thần Phản Hư a....”

Một âm thanh thận trọng vang lên đúng lúc: “Nếu thế, vị thủ tịch Thuần Dương này hẳn có thực lực vào Chân Nhân bảng a?”

“Hơn nữa ít nhất là top 10.”

“Không sai, hơn nữa tốt xấu là người của Thuần Dương cung, chung quy không thể quá kém.”

Tứ đại thần bộ nhao nhao đáp ứng, ý tưởng cực kỳ nhất trí.

Chân Nhân bảng, tên như ý nghĩa, chính là bảng danh sách chuyên môn chuẩn bị cho chân nhân Tiên Thiên, cũng là chỉ tiêu trọng yếu mà Lục Phiến môn dùng để phân chia võ giả giang hồ. Những bảng danh sách này cũng làm giang hồ tăng thêm không ít chém giết, cung cấp không ít trợ lực cho nhiệm vụ giám thị giang hồ của Lục Phiến môn. Tương tự, những bảng danh sách này cũng có tính quyền uy tương đối.

Ngoại trừ Chân Nhân bảng ra, Lục Phiến môn còn có hai bảng danh sách —— Hợp Đạo bảng và Tông Sư bảng.

Ba bảng danh sách, Chân Nhân bảng chủ yếu ghi chép một trăm linh tám vị võ giả kiệt xuất nhất của ba cảnh giới từ Luyện Tinh Hóa Khí đến Luyện Thần Phản Hư trong Tiên Thiên tứ cảnh. Mà Hợp Đạo bảng thì ghi chép một cảnh cuối cùng trong Tiên Thiên tứ cảnh, bảy mươi hai vị võ giả kiệt xuất nhất trong Phản Hư Hợp Đạo cảnh. Tông Sư bảng thì càng thưa thớt, chỉ ghi chép ba mươi sáu vị võ giả mạnh nhất trong Võ Đạo Tông Sư cảnh.

Ba bảng danh sách này, chính là danh lợi trên giang hồ, cũng dấy lên không ít giết chóc.

“.... Đặt thủ tịch Thuần Dương vào vị thứ sáu trên Chân Nhân bảng đi.”

Top 5 của Chân Nhân bảng, không một ngoại lệ đều là võ giả thiên tài có chiến tích khiêu chiến vượt cấp, lấy Luyện Thần Phản Hư khiêu chiến Phản Hư Hợp Đạo, không dễ dàng bị thay thế như vậy. Nhưng với thân phận của Trần Khuynh Địch, xếp thấp thì không tốt lắm. Cho nên cuối cùng, tứ đại thần bộ quyết định đặt hắn vào vị trí thứ sáu.

Đương nhiên, vị trí thì cho ngươi, có thể thủ được hay không, còn phải xem thực lực. Điểm này tứ đại thần bộ sẽ không quản.

Tổng bộ đầu ở thượng thủ trầm ngâm một lát, cũng gật gật đầu: “Cứ làm như thế đi.”

“Truyền lệnh xuống, đặt danh tự của Trần Khuynh Địch —— thủ tịch Thuần Dương cung tại vị trí thứ sáu của Chân Nhân bảng. Chiến tích thì viết quá trình chiến đấu của hắn tại di tích Đại Lôi Âm tự ở Thanh Châu đạo vào.”

“Ngoài ra thông tri quân đội, bảo bọn hắn đóng dấu một mệnh lệnh trấn cương Nam Man.”

“Về phần chín thành Nam Man..... Ta nhớ hình như thành Thanh Đế không có người trấn thủ? Vừa vặn, Trần Khuynh Địch, Khuynh Địch, Thanh Đế, để hắn đến đó đi.”

“Vâng, đại nhân “

Tứ đại thần bộ nhao nhao đứng dậy, sau khi thi lễ với tổng bộ đầu ở phía trên, đều rời khỏi đại sảnh đen kịt.

Sau ít ngày, một thư mệnh lệnh phát ra từ thành Thượng Kinh Đại Càn, do linh ưng mà quân đội nuôi mang đi, đưa vào Phi Tiên nhai của Thuần Dương cung.

“Truyền triệu: Thủ tịch Thuần Dương —— Trần Khuynh Địch, thiên tư dị bẩm, một lòng vì công, đánh bại dư nghiệt tiền triều ở Thanh Châu đạo, giương cao thần uy của Đại Càn ta. Cho nên gia phong làm trấn cương sứ thành Thanh Đế Nam Cương, trong vòng ba ngày đến nhận chức, không được sai sót!”

(Hết quyển 1)