Sau khi đưa Dương Xung đi, Trần Khuynh Địch có thể nói là tương đối thoải mái.
Chờ trong khách sạn uống chút rượu, ăn thức nhắm, sau đó lại nghe chuyện linh tinh. Ôm tâm tình nhàn nhã như vậy, hắn mở hệ thống trong đầu ra, dự định thực hiện ban thưởng của nhiệm vụ hệ thống.
Phải biết đây là lần đầu tiên hắn thành công hố ngược hệ thống, dùng cái giá không đáng kể mà kiếm được ban thưởng xa hoa của hệ thống, đương nhiên phải đắc ý.
“Thế nào? Như vậy cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ phải không?”
“.... Tích, hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ hoàn thành.”
“Tuyên bố ban thưởng: Một lần rút thưởng cấp chí tôn, xin hỏi kí chủ muốn bắt đầu rút thưởng không?”
“Đương nhiên muốn! Bắt đầu!”
Trần Khuynh Địch thỏa mãn nói, trước đó hệ thống đã giải thích cái gọi là rút thưởng cấp chí tôn —— trăm phần trăm rút trúng các loại thần công tuyệt học, linh đan diệu dược, còn có thần binh lợi khí —— đáng tin hơn rút thưởng bình thường và rút thưởng cao cấp nhiều. Lần này có thể coi như hệ thống bị mình hung hăng ám toán một lần.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trần Khuynh Địch cao hứng như thế.
“Bắt đầu rút thưởng!”
Trong đầu, bàn quay lớn của hệ thống bắt đầu chuyển động. Tỏa ra một chấn động kỳ diệu, dường như có vô cùng ký ức đang xoay chuyển, cuối cùng dừng lại tại một khu vực.
“Chúc mừng kí chủ, rút trúng thần công võ lâm chí tôn, Quỳ Hoa Bảo Điển!”
Trần Khuynh Địch: “? ? ?”
Nương theo tiếng nhắc nhở của hệ thống, trong tay Trần Khuynh Địch cũng xuất hiện một bản thư tịch ố vàng, trên đó viết bốn chữ lớn tỏa kim quang: Quỳ Hoa Bảo Điển!
Trần Khuynh Địch hai tay run run lật sách, chỉ thấy phía trên quả nhiên viết một nhóm chữ lớn rồng bay phượng múa.
“Dục luyện thần công, dẫn đao tự cung!”
“Con mẹ nhà ngươi!”
Trần Khuynh Địch trực tiếp ném Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay xuống đất, hảo tâm tình vừa rồi như mây khói thoảng qua, toàn bộ không còn. Gặp quỷ, hệ thống lại có thể lừa ta ở chỗ này!
“Ngươi có ý thức đúng không! Ngươi tuyệt đối có ý thức đúng không!”
“Tích, hệ thống nhắc nhở: Không có.”
Đi ra! Hệ thống đáng chết, ngươi đi ra cho ta! Ta nhất định phải làm thịt ngươi!
Sau khi bão nổi một trận, Trần Khuynh Địch vẫn bất đắc dĩ nhặt Quỳ Hoa Bảo Điển lên. Đừng hiểu lầm, đương nhiên hắn không có ý định luyện bản thần công vua hố này. Chẳng qua nói thế nào, đây cũng là võ công tuyệt thế, tuy chuyên môn cho thái giám dùng, nhưng trên thế giới này không phải không có thái giám.
Trần Khuynh Địch còn nghĩ đến chuyện đưa bản thần công này cho Đại Càn triều đình, sau đó đổi một bản thần công đáng tin cậy về. Tin tưởng với thân phận của mình, loại giao dịch này vẫn làm được.
“Nói đến, địa phương Dương Xung đi, chắc là Vạn Tượng sơn a.”
Tuy không đi cùng, nhưng Trần Khuynh Địch cũng chú ý tin tức truyền từ Vạn Tượng sơn tới, cho nên đương nhiên đoán được, nhưng vì tránh nghi ngờ mới không đi.
“Tích! Tuyên bố nhiệm vụ hệ thống!”
“Tên nhiệm vụ: Bước thứ hai trên con đường xưng bá!”
“Giới thiệu nhiệm vụ: Di tích của Đại Lôi Âm tự ngày xưa xuất thế, tuy kí chủ có chân truyền của Thuần Dương cung, tu luyện Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, nhưng chỉ giới hạn trong nội công. Võ giả muốn xưng bá cùng cảnh giới, ba thứ —— nhục thân, nội công, nguyên thần —— thiếu một cũng không được. Trong di tích của Đại Lôi Âm tự có hai môn thần công luyện thể, mời kí chủ chọn lấy một môn, đặt vững cơ sở cho con đường xưng bá của ngài.”
“Trừng phạt nhiệm vụ thất bại: Xoá bỏ!”
Nhắc nhở của hệ thống khiến sắc mặt Trần Khuynh Địch lập tức cứng ngắc lại.
“.........”
Nếu trực giác của hắn không sai, cái gọi là di tích Đại Lôi Âm tự, chính là chỗ Dương Xung đi a?
“Bình tĩnh, ta phải tỉnh táo..... Đúng, đúng rồi, không phải hệ thống nói sao, trong di tích có hai bản thần công, ta chỉ cần không tranh với Dương Xung, đi tìm một bản thần công khác không được sao? Không sai! Như vậy là được!”
Ôm ý nghĩ như vậy, Trần Khuynh Địch nện bước chân nặng nề đi đến Vạn Tượng sơn.
Sau đó hắn thấy một màn lúc trước.
“Trần Tiêm Tiêm? Dương Xung? Sao hai người các nàng lăn lộn cùng nhau rồi? ? ?”
Nhìn thấy tình cảnh cùng chung hoạn nạn của Dương Xung và Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch lập tức cảm thấy nhịp tim dừng lại, thế này không đúng a! Sau này mình trông cậy vào Dương Xung giúp mình đối phó Trần Tiêm Tiêm, sao bây giờ hai người này lại cùng một chỗ? ? ?
Trần Khuynh Địch lập tức có cảm giác uy hiếp cực lớn.
“Chuyện gì thế này?”
Trần Khuynh Địch hít sâu mấy hơi, lúc này mới coi như khôi phục tâm tình, bắt đầu quan sát tình huống hiện giờ.
Kết quả sau khi nhìn thấy Hoành Xương thái tử, khóe mắt hắn giật giật, đây không phải đám người liên quan đến Dương Xung sao. Trong kịch bản chắc là nhân vật phản diện, không khác mình mấy. Về phần người bên cạnh hắn.....
“Trần Khuynh Địch! Không ngờ ngươi cũng tới? !”
Ấy?
“..... Ngươi là ai a?”
Trần Khuynh Địch hơi nghiêng đầu, nhìn Long Ngạo Thiên nói, cũng không phải hắn cố ý không nhận đối phương, mà bản thân hắn không tiếp thu toàn bộ ký ức của thân thể này.
Phải biết, ký ức là thứ phi thường đặc thù, nó tượng trưng cho kinh nghiệm cuộc sống của một người, thậm chí quá trình bồi dưỡng tính cách của một người. Nếu một người đồng thời có ký ức của hai người, vậy rốt cuộc hắn là ai đây? Có thể biến thành người trong trí nhớ không?
Xuất phát từ kiêng kỵ với phương diện này, nên Trần Khuynh Địch không chân chính tiếp nhận toàn bộ ký ức của thân thể, chỉ tiếp thụ ký ức liên quan đến võ đạo, còn có một ít ký ức liên quan đến nhân vật trọng yếu. Về phần Long Ngạo Thiên..... Cho dù trong trí nhớ của thân thể lúc đầu, hắn cũng không phải nhân vật trọng yếu gì.....
Cho nên Trần Khuynh Địch không biết cũng không thể quở trách.
Nhưng chuyện hắn không biết, trong lòng Long Ngạo Thiên, lại tạo thành thương tổn cực lớn.
“! ! !”
Chỉ thấy cả người hắn đang run rẩy như bị thần kinh, ngay cả tâm cảnh của võ giả cũng hứng chịu đả kich cực lớn. Chuyện này cũng khó trách, dù sao mấy năm này, cơ hồ mỗi giờ mỗi khắc hắn đều suy nghĩ đánh bại Trần Khuynh Địch thế nào, đoạt lại thủ tịch chi vị của mình ra sao. Nhưng người cướp đi tất cả của mình.....
Vậy mà không biết mình.
Không chuyện gì làm người cảm thấy thống khổ hơn chuyện này.
“Không biết ta, không biết ta.... Tốt, tốt! Thì ra là thế, vậy mà không biết ta? Ha ha ha, tốt! Phi thường tốt! Ta cho ngươi không biết ta!”
Long Ngạo Thiên ngẩng đầu, vậy mà hai mắt có phần đỏ tươi, biểu cảm càng là dữ tợn vô cùng.
“Giết!”
Cương khí nổ tung, toàn thân Long Ngạo Thiên lập tức bộc phát ra Phật quang kim sắc chói mắt, huyết khí vô cùng bay lên theo đó, hóa thành một tôn quang ảnh long tượng huyết sắc sau lưng hắn, mang theo khí thế khủng bố như có thể chống một phương thiên địa. Lúc này khí tức của hắn ngưng tụ đến cực hạn, thậm chí có mấy phần cảm giác cửu long hộ thể của Hoành Xương thái tử lúc trước.
“Ấy?”
Trần Khuynh Địch sững sờ, lẽ nào đây là cừu gia của mình?
Không đợi hắn mở miệng giải thích, Long Ngạo Thiên đang mất khống chế đã điều khiển long tượng huyết sắc đánh tới. Mỗi khi long tượng đi một bước, đều làm toàn bộ mặt đất rung động, vỡ vụn. Sóng xung kích to lớn khuếch tán ra, thậm chí rất nhiều võ giả tới gần trực tiếp bị chấn động làm cho thổ huyết lui lại.
“..........”
Mắt thấy cảnh này, cuối cùng Trần Khuynh Địch cũng từ bỏ nói chuyện, hai mắt khẽ híp lại.
Một giây sau, hắn giơ nắm đấm lên.
“Ầm! ! ! !”
Tất cả mọi người đều không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng trong sát na đó, long tượng huyết sắc khổng lồ ầm vang nổ tung. Long Ngạo Thiên càng là bay ngược ra ngoài, trực tiếp nện vào vách tường của di tích, va sụp một mảng lớn, đồng thời còn dấy lên một vùng khí lãng mà mắt thường có thể thấy.
“Chuyện này không có khả năng!”
Ba vị đệ tử chân truyền của Thuần Dương cung —— Âu Dương Phong, Diệp Lương Thần, Triệu Hạo —— một mực giữ yên lặng, gần như đồng thời lên tiếng kinh hô.