Chương 30: Cuối cùng chạy không thoát

Ngoài Thuần Dương cung, Trần Khuynh Địch thay một bộ áo đen, lén lén lút lút xuống Phi Tiên nhai, đi tới Thuần Dương thành dưới Thái Hoa sơn.

Tuy là thánh địa võ đạo, nhưng Thuần Dương cung cũng không phải loại tông môn không dính khói lửa nhân gian. Trên thực tế, giang hồ này không có tông môn nào không dính khói lửa nhân gian, dù sao võ giả tu hành cần đủ loại tài nguyên, hơn nữa ở đâu có người ở đó có giang hồ. Cho dù là Đạo môn danh xưng thanh tĩnh vô vi và Phật môn tứ đại giai không, trên thực tế cũng hãm sâu hồng trần.

Thuần Dương thành dưới Thái Hoa sơn này, chính là biểu tượng thế tục của Thuần Dương cung tại Thanh Châu đạo, do đệ tử mà Thuần Dương cung điều động phụ trách quản lý. Bởi vì có biển hiệu của Thuần Dương cung, cho nên nơi đây cũng là một khu vực trung lập. Về cơ bản, không ai đi gây chuyện thị phi ở khu vực này, để tránh đắc tội Thuần Dương cung.

“Phù, chân núi chính là không giống.”

Trần Khuynh Địch cầm một bầu rượu, rất hưởng thụ nói.

Tuy không so được với xã hội bùng nổ tin tức ở kiếp trước, nhưng cổ phong cũng có thú vị của cổ phong. Trên đoạn đường này, Trần Khuynh Địch uống chút rượu, hát tiểu khúc, cũng coi như rất tiêu dao.

Đương nhiên, khiến tâm tình hắn tốt như vậy, vẫn là hệ thống trong đầu.

“Tích, kí chủ nhất định muốn bắt đầu rút thưởng sao?”

Không sai, đây chính là chỗ mà hệ thống không giống lúc trước.

Từ khi Trần Khuynh Địch lĩnh ngộ quyền ý, hệ thống đã sa vào yên lặng trong thời gian ngắn. Đến sáng nay mới coi như khôi phục bình thường, còn tuyên bố mở ra chức năng mới. Quả thật giống thay mới hệ thống, mà chức năng xuất hiện sau khi đổi mới, chính là hệ thống rút thưởng này.

Quy tắc rút thưởng rất đơn giản.

Mỗi ngày một lần rút thưởng bình thường, sau khi dùng thiên tài địa bảo nạp tiền có thể mở ra một lần rút thưởng cao cấp. Căn cứ độ trân quý của thiên tài địa bảo còn có thể cung cấp nhiều lần, cao nhất mười lần. Mà nội dung phần thưởng cũng rất phong phú, võ công tuyệt học, thần binh lợi khí, linh đan diệu dược và một đống tạp vật.

Nên nói thế nào đây, quy tắc rút thưởng này làm Trần Khuynh Địch cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

“Trước khi đi ta nạp đan dược tông môn phân phối vào, bây giờ có thể tiến hành một lần rút thưởng cao cấp, còn có một lần rút thưởng bình thường. Làm một phát rút thưởng bình thường để thử vận may.”

Trần Khuynh Địch suy nghĩ, trong đầu thao tác với hệ thống.

“Bắt đầu rút thưởng bình thường!”

“Tích, bắt đầu rút thưởng..... Chúc mừng kí chủ, thành công rút trúng cái chổi mà lão tăng quét rác Thiếu Lâm từng dùng.”

Trần Khuynh Địch: “? ? ?”

Đây là vật gì?

Trần Khuynh Địch nháy nháy mắt, nhìn cây chổi đột nhiên xuất hiện trong túi giới tử, rốt cuộc quy thứ này về tạp vật. Hẳn là vận khí không tốt, cho nên mới rút phải loại tạp vật này đi. Không sao, lần này rút phải tạp vật, lần sau hẳn sẽ không. Chỉ cần không rút phải tạp vật, mặc kệ những thứ khác là bí tịch võ công, thần binh lợi khí hay linh đan diệu dược, mình đều lãi.

“Tiến hành rút thưởng cao cấp.”

“Tích, bắt đầu rút thưởng.... Chúc mừng kí chủ, cảm ơn hân hạnh chiếu cố.”

“? ? ?”

Nụ cười mà Trần Khuynh Địch đã tính trước, cứng lại trong sát na. Chuyện ra sao a? Chẳng lẽ rút thưởng này không phải tất trúng sao? !

“Tích, hệ thống nhắc nhở: Rút thưởng bình thường có năm mươi phần trăm không rút ra, bốn mươi phần trăm tạp vật. Rút thưởng cao cấp có hai mươi phần trăm không rút ra, ba mươi phần trăm tạp vật.”

“Vì sao ta đây không rút ra? !”

“Tích, hệ thống nhắc nhở: Có lẽ là tay kí chủ tương đối đen.”

Ta đập ngươi á! Nếu sau này ngươi dám thực thể hóa trước mặt ta, ta nhất định đập ngươi á!

Trần Khuynh Địch chậc chậc lưỡi, tiếp tục cầm hồ lô rượu đi dạo phố.

...........

“Phù.... Hừ hừ.......”

Trần Tiêm Tiêm sắc mặt tái nhợt đi vào Thuần Dương thành, khí tức trên người nhấp nhô bất định, có vẻ phi thường suy yếu.

Mà nàng cũng lộ vẻ căm hận, lần này nàng thua thiệt lớn. Lúc đầu nàng nhận một nhiệm vụ, là đi Thập Vạn đại sơn thu thập nhục linh chi. Kết quả không ngờ mới đi nửa đường, đã gặp phải một tên biến thái chết tiệt, lại muốn nạp nàng làm thiếp. Nhưng biến thái chết tiệt kia còn mạnh đến đáng sợ.

Cuối cùng hết cách, bản thân mượn nhờ một bảo vật, lúc này mới thành công thoát khỏi đối phương.

“Phải mau tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt mới được, còn phải chuẩn bị một ít đan dược chữa thương....”

Sắc mặt Trần Tiêm Tiêm khó coi, tuy nàng tâm tư kín đáo, nhưng chung quy quá ít kinh nghiệm giang hồ, thấy nhiệm vụ lần này là thu thập thiên tài địa bảo, cho nên không mang theo quá nhiều đan dược chữa thương, lúc này mới bị bức tới Thuần Dương thành. Định dùng tài liệu ngay tại chỗ, mua sắm một đám đan dược để chữa thương.

Trần Tiêm Tiêm cũng đã tới Thuần Dương thành mấy lần, cho nên nhanh chóng xe nhẹ đường quen tìm được phiên chợ. Như lúc này, chắc sẽ có rất nhiều võ giả chào hàng thương phẩm ở đây, trong đó có không ít đan dược.

Đúng lúc này, cách đó không xa lại vang lên âm thanh mà Trần Tiêm Tiêm quen thuộc dị thường.

“Người đâu ~ đi qua đi qua đừng bỏ qua a ~, cây chổi mà cao thủ tuyệt thế của Thiếu Lâm tự —— lão tăng quét rác dùng để ngộ đạo năm đó! Bán với giá thổ huyết! Đây chính là cây chổi từng khai Phật quang, ôm ngủ mỗi ngày là có thể tịch tà tiêu tai a! Quả thật là lữ hành ở nhà, giết người cướp của.... Không đúng, là..... Hả? !”

Sắc mặt của tiểu phiến đang phấn khởi rao hàng trở nên cứng đờ, âm thanh run lên, cũng ngạc nhiên nhìn về phương hướng của Trần Tiêm Tiêm.

“..... Ca.... Trần Khuynh Địch? !”

“Con mẹ nó! Ngươi nhận lầm người!”

Không đợi Trần Tiêm Tiêm phản ứng lại, bóng hình của tiểu phiến đã lập tức biến mất trong đám người.

“? ? ?”

Trần Tiêm Tiêm nháy nháy mắt, tất cả đều là ảo giác, nhưng âm thanh còn có bóng hình vừa rồi lại chân thật như vậy.... Chẳng lẽ mình tưởng niệm ca ca quá độ?

Khuôn mặt Trần Tiêm Tiêm đỏ lên, vội vàng lắc lắc đầu: “Ta nghĩ gì thế.”

“Hẳn.... Là cảm giác sai đi?”

Dù sao bây giờ ca ca đang bế quan trong Thuần Dương cung, hơn nữa sao ca ca có thể bán chổi của Thiếu Lâm tự trong phiên chợ ở Thuần Dương thành.

Trần Tiêm Tiêm hít sâu một hơi, lại chuyển sự chú ý về tìm đan dược.

Mà bên kia, Trần Khuynh Địch lại suýt bị dọa cho hồn phi phách tán. Cả người tựa vào vách tường trong hẻm nhỏ gần phiên chợ, vỗ bộ ngực thở dốc.

“Làm ta sợ muốn chết, gặp quỷ, ta suýt nữa quên mất nơi này ngay dưới Thái Hoa sơn.......”

Còn may mình phản ứng nhanh, nếu không sẽ bị nhân vật chính bắt được tại chỗ, sau đó lại dính líu quan hệ với nhân vật chính.

“Người kia, xin hỏi một chút......”

“Hả?”

Trần Khuynh Địch sững sờ, vô ý thức nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, bởi vì không hiểu ra sao, âm thanh này nghe hơi quen tai....

Chủ nhân của âm thanh trông nhỏ nhắn xinh xắn dị thường, buộc tóc đuôi ngựa, chiều cao mới đến eo Trần Khuynh Địch. Nhưng sau lưng có một hộp kiếm to lớn gần hai thước, trông vô cùng không hợp.

“Xin hỏi một chút, ngươi biết Thuần Dương cung đi thế nào...... A!”

“Ối!”

Trần Khuynh Địch và người nói chuyện gần như đồng thời kêu lên sợ hãi.

Nhưng bóng dáng bé nhỏ là ngạc nhiên ra tiếng, mà Trần Khuynh Địch thì hít một hơi khí lạnh.

“Đại ca ca!”

“Dương Xung? !”

Không sai, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn trông không quá một mét năm trước mắt, rõ ràng là nhân vật chính số một mà hệ thống nhận định, mấy tháng trước đã phân biệt —— Dương Xung!